Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 12: Sống chết có nhau




Edit - beta: Axianbuxian12
Cốt truyện không đúng, thời gian không đúng.
Kỷ Kiêu của nhiều năm sau rõ ràng nói chuyện Băng Hỏa Vinh Nguyên xảy ra là lúc khóa thực tiễn sắp kết thúc, Mục Thanh Đồng mất tích, người của cả tổ đều đi tìm.
Trong lúc Kỷ Kiêu đang tìm người đã ngã vào một hang động đá vôi, gặp được Băng Hỏa Vinh Nguyên, giải quyết cỗ hỏa hành chi khí ở đan điền. Có cơ duyên này, hắn mới có thể kết được đan điền trở thành cổ võ giả chân chính, cũng từ đây một đường bằng phẳng.
Lúc Kỷ Kiêu hôn mê, có người kéo hắn từ hang động đá ra, sau đó lại báo cho trường học.
Có thể nói người này đã cứu Kỷ Kiêu một mạng, đáng tiếc là, tận đến khi Lộ Nhậm chết, Kỷ Kiêu cũng không biết được người này là ai.
Bây giờ xem ra đã rõ rồi, chính là Mục Thanh Đồng.
Nhìn từ tuyến cảm tình, đây chính là điểm mấu chốt làm tình cảm giữa Kỷ Kiêu và Mục Thanh Đồng có bước ngoặt mới.
Kế hoạch ban đầu của Lộ Nhậm, là sau khi Mục Thanh Đồng cứu Kỷ Kiêu, trực tiếp nói cho Kỷ Kiêu ân nhân của hắn là ai, để tình cảm của hai người nhảy vọt.
Kỷ Kiêu này à, tâm phòng bị rất nặng, nếu không có chuyện lớn là ơn cứu mạng, vĩnh viễn không thể tiến vào trong trái tim hắn.
Lộ Nhậm ngẩng đầu, quyết đoán nói: "Chúng ta đi thôi."
Kỷ Kiêu không hiểu: "Đi đâu?"
"Đương nhiên là lui về, cậu không thấy nơi này kì kì quái quái à?" Lộ Nhậm nói, "Vừa tối lại im lặng, vừa nhìn liền thấy không bình thường."
Kỷ Kiêu liếc cậu một cái, cũng không phản đối: "Bầy sói vào đây rồi."
"Á?" Lộ Nhậm chớp chớp mắt, "Cậu lại không phải sói, làm sao cậu biết."
Kỷ Kiêu biết rõ Lộ Nhậm khó chơi, có cái gì thì đáp cái đấy.
"Lúc đi vào đây nghe thấy, bên ngoài chắc là mưa to, bầy sói vào đây trú mưa."
Ô kê.
Lộ Nhậm chả biết làm sao, chỉ có thể im lặng.
Kỷ Kiêu thấy tiểu thiếu gia không kiếm chuyện nữa, tìm một chỗ ngồi xuống: "Lại đây ngồi nghỉ."
Lộ Nhậm liếc nhìn mặt đất, không nhúc nhích.
Kỷ Kiêu thở dài, cởi áo ngoài ra, lót ở trên mặt đất. Bên ngoài bộ võ phục của Tiềm Long Các hắn có khoác thêm áo khoác đồng phục, có lẽ là kinh nghiệm dày dặn, biết trong núi dễ làm bẩn quần áo.
Hoặc là vì mấy lời khó nghe của Tiền Lý.
"Lại đây đi."
Lộ Nhậm lúc này mới đi tới, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cậu móc di động ra xem giờ, thực tế là đang nói chuyện với Tiểu Quân.
【 Lộ Nhậm: Tình huống này là thế nào? Buổi tối sẽ không xảy ra chuyện chứ? 】
【 Tiểu Quân: Xảy ra chuyện gì? Á? 】
【 Lộ Nhậm: Chỗ này không khác hang của Băng Hỏa Vinh Nguyên trong cốt truyện lắm, hiệu ứng cánh bướm sẽ không làm cốt truyện xảy ra sớm chứ, ta không muốn đối mặt với thứ đồ chơi kia đâu. 】
【 Tiểu Quân: Không đâu, cốt truyện quan trọng sẽ không thay đổi. 】
Lộ Nhậm yên tâm, Tiểu Quân mặt khác không được, nhưng về cơ chế của thế giới trò chơi vẫn rất rõ ràng. Cậu nhắm mắt lại, dựa vào trên tường, chuẩn bị ngủ một lát.
Trị thương đã hao hết toàn bộ tinh lực, Lộ Nhậm thật sự là mệt không chịu được. Cậu vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, lại không biết thiếp đi từ lúc nào.
Trong lúc mơ hồ, Lộ Nhậm thấy trong không khí, những điểm màu đỏ trở nên dày đặc. Trong không khí như đốt lên từng bông hoa lửa không biết tên, cả người như chìm trong dung nham.
Lộ Nhậm bị giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, liền cảm thấy góc độ có chút không đúng.
Cậu đang nằm, còn là nằm trên một thứ mềm mại có tính đàn hồi, phía trên là xương cằm rõ nét của Kỷ Kiêu.
Kỷ Kiêu không có động tĩnh, hô hấp vững vàng, hình như cũng ngủ rồi.
Mặt đỏ tim đập gì đó á, không có khả năng tồn tại trên người Lộ Nhậm, cậu đứng phắt dậy, đánh thức Kỷ Kiêu.
"Vậy mà cậu lại ngủ mất," Lộ Nhậm chỉ trích, "Làm vệ sĩ, lúc ông chủ nghỉ ngơi, cậu nên đề cao tinh thần gác đêm mới đúng, đúng là thất trách."
"......" Kỷ Kiêu day day giữa mày, không phản bác.
Hắn cũng biết tình huống vừa rồi không thích hợp. Lòng cảnh giác của Kỷ Kiêu rất nặng, đừng nói nơi nguy hiểm này. Cho dù ở nơi an toàn, chung quanh chỉ cần có người là hắn rất khó ngủ được.
Kỷ Kiêu thấy Lộ Nhậm bất mãn, chọn nói sang chuyện khác: "Sao cậu lại tỉnh."
Lộ Nhậm nhíu mày, nói: "Cậu không cảm thấy, độ dày của linh khí hoả rất lớn à?"
Kỷ Kiêu hơi sửng sốt, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận một lát.
"Cậu nói không sai."
Độ dày nguyên tố ngũ hành trong không khí ở tình huống bình thường là cố định, dưới tình huống không có cổ võ giả hấp thu m, cũng không sẽ xảy ra thay đổi.
Hơn nữa trong hang động đá vôi, độ dày nguyên tố thuỷ chắc chắn là chiếm ưu thế áp đảo. Thủy khắc hỏa, lúc này độ dày nguyên tố hoả đột nhiên tăng lên, tuyệt đối là có vấn đề.
"Đi." Kỷ Kiêu không hề do dự, kéo Lộ Nhậm đi ra bên ngoài.
Gần tới chỗ lối vào, có một lối rẽ khác. Vừa rồi Kỷ Kiêu tùy ý chọn một lối, bên này không an toàn, vậy thì đi lối khác.
Hai người nín thở đi về phía trước, mắt thấy sắp tới cửa lối rẽ, phía cuối bóng tối ánh lên màu xanh u ám.
Sao bầy sói lại đi vào nơi sâu như vậy? Độc Giác Lang trời sinh tính cảnh giác cao, sẽ không dễ dàng đi tới nơi chúng nó không biết.
Bầy sói nhiên xuất hiện này, vây hai người trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan[1]. Đằng trước là bầy sói, còn lui về phía sau thì phải đối mặt với nguy hiểm không biết là gì.
Kỷ Kiêu kinh nghiệm dày dặn, nhanh chóng suy xét một chút hai lựa chọn nguy hiểm, quyết định nhanh chóng. Độc Giác Lang không được coi là dị thú quá đáng sợ, số lượng trước mắt không nhiều lắm, chỉ ở mười mấy con, liều mạng bị thương một chút là có thể giải quyết.
Kỷ Kiêu nói khẽ với Lộ Nhậm: "Cậu qua bên kia đi."
Lộ Nhậm biết rõ bản thân mình lúc này, trong trận chiến chỉ là kéo chân sau thôi. Cậu gật đầu, nhảy lên một chỗ đài cao nhô ra bên ngoài.
Kỷ Kiêu lúc này mới xoay người, rút đao ra xông tới bầy sói.
Lộ Nhậm ngồi ở chỗ an toàn, nhìn Kỷ Kiêu vật lộn với bầy sói.
Kỷ Kiêu khác với học sinh bình thường, khi hắn động thủ mang theo sát khí. Đây là huyết khí chỉ khi ở giữa ranh giới sống chết, một đường chém giết cầu sinh mới có thể có.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, giết chết con đầu đàn.
Dị thú vẫn giữ lại một phần tập tính hoang dại của động vật, trong bầy tôn lên con đầu đàn chính là một trong số đó. Sau khi giết chết con đầu đàn, toàn bộ bầy sói đều sẽ bị uy hiếp tới, do đó sẽ hốt hoảng mà rút lui.
Kỷ Kiêu một bên ứng phó những con soi tiến đến, một bên quan sát quy luật hành động của bầy sói, rất nhanh xác định được mục tiêu.
Con đầu đàn ở giữa đàn, hình thể lớn hơn so mấy con Độc Giác Lang còn lại một chút, bên trong sừng bạc trên đỉnh đầu có quấn một ít tơ vàng.
Kỷ Kiêu không hề do dự, xoay người đạp lên vách hang động, mượn lực phi thân lên, lướt qua đầu bầy sói, phi thẳng đến chỗ con sói đầu đàn.
Con sói đầu đàn cúi thấp thân thể, đón nhận trường đao của Kỷ Kiêu.
Lưỡi đao va chạm với một sừng, trong hang động tối tăm loé lên một tia lửa.
Lộ Nhậm cầm gậy chiếu sáng, chỉ có thể miễn cưỡng thấy một chút cuộc chiến phía dưới, biết Kỷ Kiêu đang chiến đấu kịch liệt với con sói đầu đàn.
Kỷ Kiêu xuống tay đủ mạnh mẽ, có thể chặn nó lại. Chỉ là những con Độc Giác Lang khác ở bên cạnh phối hợp tác chiến, trong chốc lát cũng không thể chém chết con đầu đàn, thậm chí không cẩn thận còn ăn vài đòn.
Nếu không phải trên người mặc đồ của Tiềm Long Các, Kỷ Kiêu lúc này đã chảy đầy máu rồi.
Dây dưa một lát, Kỷ Kiêu biết mình không thể trì hoãn tiếp nữa, phải tốc chiến tốc thắng.
Hắn xoay người, chủ động đưa đầu vai vào miệng con sói, chịu đựng đau đớn, một đao chặt bay đầu nó.
Lộ Nhậm ở trên quan sát trận chiến, lại có hơi sửng sốt. Động tác của Kỷ Kiêu, gần như giống hệt cách cậu dùng lần trước.
Làm sao hắn biết được? Chẳng lẽ là lúc nãy nhìn thấy?
Lộ Nhậm lắc lắc đầu, phủ nhận cái suy nghĩ này, Kỷ Kiêu trời sinh chính trực, không phải là người sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Một chiêu này của Lộ Nhậm là học với Nghiêm Chỉ, Kỷ Kiêu có lẽ là giống Nghiêm Chỉ, từ thực tiễn tổng kết ra phương pháp lấy thương tổn để giành thắng lợi.
Ngay lúc Kỷ Kiêu và Lộ Nhậm cho rằng bầy sói sẽ vì con đầu đàn đã chết mà lui, đột nhiên xảy ra dị biến.
Bầy sói vẫn chưa rút lui, ngược lại ánh mắt đỏ rực, trở nên càng điên cuồng.
Trong thời gian ngắn, Kỷ Kiêu rơi vào vây công, tuy rằng còn có thể miễn cưỡng chống cự, lại có chút cố sức.
Lộ Nhậm nheo nheo mắt, siết chặt đoản kiếm trong tay, lại móc một viên thuốc trong túi ra, nhảy xuống.
Cậu xuống tay rất chuẩn, dừng trên lưng một con Độc Giác Lang, đoản kiếm trực tiếp đâm vào nhược điểm trên đỉnh đầu Độc Giác Lang. Tiếp đó lại xoay người mà xuống, lăn xuống đánh úp dưới bụng một con sói khác, hung hăng một đao đâm vào.
Lộ Nhậm đã kết đan điền, tác dụng phụ của thuốc lớn hơn nữa cũng chỉ là mang đến đau đớn hơn mấy lần.
Lúc này Kỷ Kiêu cũng giết lại đây, hắn một đao chặt đầu một con Độc Giác Lang bị thương, kéo lấy Lộ Nhậm, cả giận nói: "Cậu lại uống thuốc nữa!"
Lộ Nhậm hung hăng thọc vào mắt con Độc Giác Lang trước mắt, sau khi rút đoản kiếm ra một chân đá văng xác sói.
"Không uống thuốc thì hai chúng ta đều phải chết, chẳng phải là đau chút thôi sao? Tôi quen rồi."
Động tác Kỷ Kiêu không dừng lại, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Lộ Nhậm được nuông chiều từ bé, tại sao lại nói mình quen với đau đớn?
Có điều lúc này cũng không phải lúc để suy nghĩa cái này, Kỷ Kiêu có Lộ Nhậm phối hợp, cuối cùng cũng ngăn được những đợt tấn công dữ dội, đánh đến thạo tay luôn.
Mười phút sau, Kỷ Kiêu vung đao xuống, chém nốt cuối con Độc Giác Lang cuối cùng.
Chân khí của hắn tiêu hao quá nhiều, vừa thả lỏng một cái liền lảo đảo ngã về phía trước. Lộ Nhậm đứng ở phía trước đúng lúc nhìn thấy, cũng không duỗi tay ta đỡ, ngược lại ghét bỏ mà tránh sang một bước.
Kỷ Kiêu chỉ suy yếu trong nháy mắt, hắn dùng đao chống đỡ thân thể, nhìn Lộ Nhậm đã khôi phục lại bộ dáng tiểu thiếu gia được cưng chiều của ngày thường.
Lộ Nhậm xuống tay tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén vừa nãy, hình như chỉ là một ảo giác tươi đẹp.
Lộ Nhậm cau mày lại, nói: "Nhìn cái gì? Chẳng phải là không đỡ cậu sao, bẩn chết đi được, tôi không muốn làm bẩn người mình, đồ nhỏ mọn."
Kỷ Kiêu bó tay, cũng không phản bác, chỉ vào chỗ chưa bị máu làm bẩn: "Qua kia nghỉ ngơi chút đi."
Lộ Nhậm gật đầu, đi qua ngồi dựa xuống.
Sau khi đánh nhau một trận dữ dội, cảm giác đau đớn trong kinh mạch bắt đầu xuất hiện.
Lộ Nhậm nhắm mắt lại, đầu dựa vào tường. Trước mắt, bởi vì cảm giác đau xuất hiện hàng loạt sắc khối, cậu cắn chặt răng, nhịn xuống.
Kỷ Kiêu vẫn luôn nhìn Lộ Nhậm, chỉ thấy sắc mặt cậu tái nhợt, trên trán rịn đầy mồ hôi, bả vai run run.
Hắn biết nứt vỡ kinh mạch đau đớn như thế nào, không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Rõ ràng là tiểu thiếu gia ngày thường được nuông chiều, lúc này ngược lại không hề kêu rên một tiếng nào.
Kỷ Kiêu giơ tay, đặt trên vai Lộ Nhậm. Lộ Nhậm lúc này, tri giác cực kì mẫn cảm, tay Kỷ Kiêu vừa đưa đi lên, cậu liền mở mắt.
"Làm gì vậy?"
Kỷ Kiêu nói: "Không cần nhịn, cứ kêu ra sẽ đỡ hơn chút."
Lộ Nhậm sắc mặt trắng bệch, cả người nhìn qua vô cùng yếu ớt, miệng lại rất cứng: "Chút đau đớn này tính là gì, không nghĩ tới Kỷ Kiêu cậu nhìn qua lạnh lùng kiên định, lúc đau còn muốn kêu ra đấy...."
Kỷ Kiêu phát hiện, Lộ Nhậm giống như đang cố nói chuyện để dời sự chú ý, cứ như vậy phối hợp với cậu. Trong nửa tiếng, số lời hắn nói nhiều hơn số lần hắn nói trong cả một tháng rồi.
Lộ Nhậm cảm giác đau đớn trong cơ thể cuối cùng từ từ ép xuống, cậu lau mặt một cái, ngửa đầu nhìn hang đỉnh động, nhẹ giọng nói câu: "Lo chuyện bao đồng."
Kỷ Kiêu đang muốn nói cái gì đó, vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi: "Bầy sói lại tới nữa rồi."
Lộ Nhậm trợn mắt nhìn qua: "Sao có thể như vậy?"
Một bầy sói vừa rồi đã rất không bình thường, sao vẫn còn?
Lúc này cũng không phải thời điểm truy cứu chuyện này, hai người lúc này đã hao hết chân khí, gần như là không có khả năng lại đánh thêm một đợt nữa.
Hai người chạy về phía ngã rẽ, trước khi bầy sói đuổi theo mùi máu tới, đã chạy vào một lối rẽ khác.
***
Chuyên mục giải nghĩa
[1] Tiến thoái lưỡng nan [jìn tuì liǎng nán]: rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tiến hay lùi đều không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.