Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 43: Hoa Hồng Núi Tuyết 20






Lâm Tinh Hà lại im lặng suy nghĩ lần nữa.
Cô nhanh chóng nhận ra tư duy của mình bị đám người khổng lồ dưới đáy biển kia dẫn lệch rồi.
Đám người khổng lồ dưới đáy biển kia nói: "Chỉ có thủ lĩnh mới có thể đi vào."
Nhân viên công tác lệ quỷ trên tàu du lịch cũng nói: "Bọn tôi không vào được."
Nhưng con người có thể đi vào nha.
Cấm địa và phòng tối trên tàu du lịch chỉ đề phòng lệ quỷ và những tên khổng lồ dưới đáy biển khác, không đề phòng con người, làm Vua biển một lúc, suýt nữa cô cũng nghĩ mình không phải con người rồi.
Nói cách khác, cô chỉ cần phá vỡ ổ khóa cấm địa thì có thể đi vào.
Lâm Tinh Hà thở dài, quả nhiên lâu không ngủ nên đầu óc cũng suýt nữa chạy lệch, nghĩ kỹ lại thì đã hơn 24 tiếng rồi cô chưa đi ngủ.
Lâm Tinh Hà lui về sau vài bước, định tìm chỗ mở cửa.
Nhưng hai cánh cửa cấm địa nặng trịch như sắt đen vẫn đóng chặt.
Lâm Tinh Hà đẩy thử, không đẩy được.
Tiểu Tuyết Cơ đã biến về hình dạng rắn xanh, đâm đầu vào cửa, đáng tiếc cũng không đâm lung lay được gì.
Lâm Tinh Hà đoán chắc là có cách mở cửa đặc thù.
Chỉ có điều cô tạm thời chưa nghĩ ra được, đành thôi vậy.
Cũng ngay lúc này, cô phát hiện xung quanh cấm địa có những bụi san hô màu sắc rực rỡ.

Trong bụi san hô có một gốc cây cực kỳ thấp, khác hoàn toàn với những gốc san hô khác.
Lâm Tinh Hà đi đến, cẩn thận sờ vào.
Cô thử xoay tròn thân san hô, không ngờ cửa lớn cấm địa lại mở ra.
【 Đậu má? Thế cũng được? 】
【 Xin lỗi, Lâm Tinh Hà làm Vua biển lâu quá, suýt chút nữa tôi quên mất cô ấy còn có thuộc tính cực kỳ may mắn.

【 Rơi vào tay người cực kì may mắn thì cửa lớn cấm địa sẽ thuộc vào loại có thể mở ra bất cứ lúc nào.

【 Hầy, thật ra cũng không coi là có thể mở ra bất cứ lúc nào đâu, giáo chủ đã nghiêm túc quan sát bốn phía nên mới tìm thấy điểm khác thường trong bụi san hô.
Dù sao đến lượt tui thì tui cũng không tìm thấy cách mở cửa, tui cảm thấy giáo chủ có thuộc tính này, không chỉ cực kỳ may mắn mà còn là học bá, không thể không phục.

【 Cho dù người cực kỳ may mắn không phải là học bá thì vẫn có thể dựa vào vận khí để làm đúng tất cả đề thi, nhưng cố tình người này lại có thực lực.

【 Các cậu đừng nhẹ nhàng phủ nhận nỗ lực của giáo chủ như thế chứ.
Các cậu nghĩ kỹ lại đi, giáo chủ rất cố gắng, rất nghiêm túc để thi đó, đã bao lâu rồi cô ấy chưa ngủ! Lúc tôi ngủ, giáo chủ đang chuẩn bị cho việc xuống biển trên tàu du lịch.
Lúc tôi dậy, giáo chủ đang cưỡi chổi ma pháp bay trên không với anh Cửu.
Đến lúc tôi đi ngủ rồi lại dậy, giáo chủ đã làm Vua biển Barbaras rồi! 】
Trong lòng Lâm Tinh Hà vui mừng, cẩn thận quan sát bốn phía, xác nhận không có việc gì mới đi vào với Tiểu Tuyết Cơ.
Không ngờ cửa này lại là cửa tự động, sau khi cô vào trong, cánh cửa đã tự đóng lại.
Lâm Tinh Hà đi vào, suýt nữa bị lóe mù mắt.
Cô tuyệt đối không nghĩ đến bên trong toàn là vàng phát ra là ánh vàng rực rỡ, còn có châu báu đủ loại kiểu dáng, xếp thành nhiều ngọn núi nhỏ.
Lâm Tinh Hà suýt nữa bị ngạt thở, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với của cái đồ sộ như vậy.
Nhưng tiếng động bên ngoài đã nhanh chóng kéo suy nghĩ của Lâm Tinh Hà quay về.
...Có người sắp vào.
Lâm Tinh Hà vội trốn sau một núi vàng, Tiểu Tuyết Cơ cũng thông minh biến thành một con cá nhỏ, trốn sau núi vàng với Lâm Tinh Hà.
Một lát sau, Anthony III đi vào.
Gã không nhìn đống vàng bạc châu báu xếp thành ngọn núi mà đi thẳng đến trước một cái rương quý báu.

Gã lấy một chiếc hộp nhỏ ở bên trong ra.
Nhìn từ góc độ của Lâm Tinh Hà, chỉ có thể nhòm được chút xíu, cô thấy Anthony III cao to cầm hộp nhỏ rồi ngồi thẳng xuống đống vàng.
Sau đó, gã bắt đầu đổi kiểu ngẩn người, một lúc nhìn không khí, một lúc lại nhìn hộp nhỏ.
Trông gã có vẻ rất uất ức, uất ức xong lại cáu kỉnh đứng dậy, tiện tay cầm một đống châu báu được gia công tinh xảo, gắng sức làm hỏng nó, các loại đá quý đỏ vàng xanh lục rơi xuống đống vàng như hạt châu rơi trên mâm ngọc, tiếng va chạm vang lên cực kỳ kinh dị.
Lúc lâu sau, gã mắng câu: "Loài người đáng chết."
Sau đó thì thả hộp nhỏ về chỗ cũ.
Lâm Tinh Hà cảm thấy Anthony III giống một kẻ tâm thần.
Sau khi Anthony III rời đi, cô mới đi ra xem hộp nhỏ trong chiếc rương quý báu.
Hộp nhỏ có vẻ cực kỳ đơn giản so với đống châu báu lộng lẫy xa hoa chồng chất lên nhau kia, nó chỉ là một hộp sắt bình thường.
Hộp có hai nửa hình tròn, một nửa sáng lên, một nửa tối om.
Lâm Tinh Hà chạm nhẹ vào nửa tối, không ngờ nó lại sáng lên trong nháy mắt, mà nửa sáng bên kia lại tối sầm xuống.
Cô hơi ngạc nhiên, cũng không nghĩ là tại sao, dứt khoát làm hai nửa hình tròn khôi phục lại như cũ.
Cô để hộp sắt vào rồi rời khỏi cấm địa.
Lúc trở lại cung điện nghỉ ngơi, Lâm Tinh Hà phát hiện anh Cửu đang tự đội đầu chó khổng lồ mà y làm, trên người còn trùm chăn, ngồi trên chiếc giường vỏ sò rộng rãi.
Lâm Tinh Hà nhìn lướt qua, trông như trên giường chỉ có một cái đầu chó khổng lồ.
Lâm Tinh Hà: "...Anh Cửu?"
Anh Cửu cởi đầu chó, nói: "Hồi nãy thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển cho người đến đây tìm cô, cô không ở nên tôi chỉ có thể giả làm cô, Wendy không phát hiện."
Anh Cửu đội đầu chó lên cho Lâm Tinh Hà, nói tiếp: "Tôi bảo cô chuẩn bị một lát sẽ qua, bây giờ cũng đến giờ rồi."
Lâm Tinh Hà nói: "Được rồi, tôi tự đi, anh ở đây là được, anh nghỉ ngơi cho tốt, thức đêm dễ rụng tóc."
Anh Cửu lập tức cảm thấy ấm áp, ngước mắt nhìn Lâm Tinh Hà vài lần.

Đáng tiếc là cô đội đầu chó khổng lồ, không thấy được nét mặt của cô, chỉ có thể nhìn thấy cả đống tóc dày đặc mà y làm thành đầu chó.
Anh Cửu nghiêm túc nói: "Cô là người đầu tiên suy nghĩ cho tóc tôi, sau này nếu cần Rudolph tôi hỗ trợ, cứ việc nói."
Lâm Tinh Hà mang theo Tiểu Tuyết Cơ đã biến thành rắn xanh đi tìm Anthony III.
Anthony III đang ở chính điện.
Khác với lúc nãy, lúc này bên trong đặt hai cái bàn, trên bàn bày một ít rượu và thức ăn.
Anthony III cũng không giống lúc ở cấm địa, lúc này trông gã rất uy nghiêm.
Sau khi ngồi xuống, cô cẩn thận quan sát rượu và thức ăn trên bàn, phát hiện không khác trên đất liền là mấy, có lẽ là chịu ảnh hưởng của Lilith và Mã Tiểu Mai.
Cô hơi suy tư, cũng không hỏi Anthony III đã nghĩ xong chưa, ngược lại hàm chứa ý cười hỏi gã: "Tửu lượng của các hạ thế nào?"
Anthony III thích rượu của con người, ngàn chén không say, gã luôn tự hào về tửu lượng của mình, nghe Lâm Tinh Hà hỏi vậy, lập tức mở miệng, nói: "Đáy biển không có sinh vật nào có thể uống nhiều hơn ta."
Lâm Tinh Hà nói: "Bổn vương cũng uống khá tốt, chưa ai có thể uống thắng ta, nếu không tin thì chúng ta uống thi một lần?"
Anthony III: "Thi!"
Lâm Tinh Hà không nói hai lời cầm chén rượu lên, cực kỳ khí phách rót rượu vào đầu chó.
Dù sao đầu chó cũng cao 3 mét.
Cho dù tửu lượng Anthony III có tốt đi chăng nữa, cũng không bằng một cái dạ dày dài 3 mét.
Một tiếng sau, Anthony III biết được tửu lượng của Vua biển Barbaras, lập tức khâm phục khẩu phục.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.