Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 64: Cái Quỳ Này…





Ngô Thần cũng không có ý làm nhục Lý Nhược Băng, chuyện có chơi có chịu, sao lại có thể trở thành nhục nhã được chứ?
Nhưng mà Ngô Thần biết, muốn thu phục được người phụ nữ Lý Nhược Băng này, muốn để cô ta buông bỏ sự cường thế với mình thì phải tìm cách để cô ta cúi đầu trước mình đã, mặc dù điều này rất khó, ép buộc cô ta cúi đầu là điều cực kì khó khăn, uy hiếp cô ta thậm chí có thể sẽ bị bắn ngược lại lớn hơn nữa.
Mà đánh cược, lại là một chuyện khác.
Lý Nhược Băng hiếu thắng, tính cách như vậy đương nhiên về cơ bản cô ta sẽ hết lòng tuân thủ cam kết, bằng không thắng bại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Sau bàn làm việc.
Ánh mắt Lý Nhược Băng sâu kín nhìn Ngô Thần, nói không hối hận là giả, cô ta thực sự hối hận, tại sao lại đồng ý để Ngô Thần thêm điều kiện đánh cược vào chứ? Những cái khác cô ta đều có thể tiếp nhận, chỉ có việc quỳ gối này, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ta không ngờ bản thân sẽ thua cho nên mới đồng ý.
“Năm ngàn vạn!”
“Tôi từ chối!”
Lý Nhược Băng đột ngột mở miệng, tốc độ trả lời của Ngô Thần càng nhanh hơn, dường như sau khi cô ta vừa dứt lời Ngô Thần đã tiếp lời rồi.
Lời này nếu đổi thành người khác, có thể rất khó lý giải được.
Nhưng Lý Nhược Băng vừa mới mở miệng Ngô Thần đã nói tiếp được, chứng tỏ anh biết được Lý Nhược Băng đang nghĩ gì.
Lúc đầu đã nói rồi, Lý Nhược Băng thuê Ngô Thần tìm người đại diện, thành công thì trả cho anh hai ngàn vạn, ngược lại, nếu Ngô Thần không làm được, cũng đưa cho Lý Nhược Băng hai ngàn vạn, mà nếu Ngô Thần làm được, Lý Nhược Băng đưa cho Ngô Thần hai ngàn vạn, là tiền thuê.
Cô ta còn phải cam đoan sau này Ngô Thần có người phụ nữ khác, cô ta không được ăn giấm!
Điều này cũng không thành vấn đề.
Nhưng thêm vào việc quỳ xuống xin lỗi, mới là vấn đề.
Cho nên năm ngàn vạn kia theo ý của Lý Nhược Băng là… Cô ta trả cho Ngô Thần thêm ba ngàn vạn, đổi lại không quỳ xuống xin lỗi!
Chỉ cần không phải quỳ, Lý Nhược Băng bằng lòng cho Ngô Thần ba ngàn vạn.
Đều nói dưới đầu gối người đàn ông là vàng, dưới đầu gối Lý Nhược Băng… là kho bạc!
“Không thương lượng sao?”

Lý Nhược Băng lại mở miệng.
“Cô muốn nuốt lời sao? Thôi tùy cô, tôi cũng không ép buộc được cô.
” Ngô Thần nói, còn nhún vai một cái.
“Không phải tôi nuốt lời, mà là đang bàn điều kiện với cậu mà! Quyền chủ động thuộc về cậu mà!”
Lý Nhược Băng lập tức nói.
“Không có gì phải bàn cả.

Ngô Thần nói, lại mỉm cười hỏi: “Sếp Lý, cô nói xem… Nếu như tôi thua, cô sẽ cho phép tôi đổi điều kiện sao? Lý Nhược Băng cô từ trước đến nay nói là làm! Ví dụ như lần này cô đánh cược với Đinh Thụy Long, nếu như cô thực sự thua, cô cũng sẽ nhận thua, đúng không?”
Lý Nhược Băng khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Vừa nghĩ tới phải quỳ gối người đàn ông như Ngô Thần cô ta lại cảm thấy đau đầu.
Thực ra ban đầu cô ta có ấn tượng rất tốt với Ngô Thần, thậm chí có thể nói là vô cùng tốt, bởi vì năng lực và thủ đoạn của Ngô Thần, quả thực vượt qua sự tưởng tượng của cô ta.
Trước khi Ngô Thần đến, cô ta thậm chí còn nghĩ lại bản thân mình tại sao lại hơi để ý chuyện Ngô Thần tìm đàn bà chơi.
Cô ta có chút nghi hoặc, có phải cô ta đã thích người Ngô Thần, người đàn ông thần bí mà mình mới quen được hai ngày hay không!
Càng thần bí khó lường thì càng thu hút người.
Mà năng lực cá nhân cực mạnh, lại phù hợp tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của Lý Nhược Băng.
Nhưng!
Cũng bởi vì chuyện buổi sáng mà Lý Nhược Băng lại cảm thấy, cái tên Ngô Thần này, cũng không lợi hại như vậy.
Lý Nhược Băng cảm thấy, đây không phải là vấn đề đạo đức hay là luật pháp, mà là ngay cả dục vọng của mình cũng không thể khống chế nổi, bất chấp mặc kệ mắc bệnh hiểm nghèo, người đàn ông đi tìm loại đàn bà như vậy có thể có bao nhiêu lợi hại chứ?
Đi bao một cái sẽ chết sao?
Không thể không nói, thông qua cuộc gọi lúc sáng, ấn tượng về Ngô Thần trong lòng Lý Nhược Băng, trực tiếp giảm xuống rất nhiều!
Đây cũng chính là một trong các nguyên nhân mà hiện tại Lý Nhược Băng vô cùng khó chịu.
“Bảy ngàn vạn.

Lý Nhược Băng lần nữa ra giá!
“Đừng như vậy, giống như tôi đang ép cô vậy.
” Ngô Thần cười nhạt nói: “Hay là thôi đi, nếu cô thực sự không bằng lòng, tôi cũng không nhất thiết phải cưỡng ép, hiện tại chúng ta là quan hệ hợp tác, không nên làm khó nhau.

Lời nói này của Ngô Thần, ngược lại khiến Lý Nhược Băng càng không thể cứ như vậy mà không thực hiện được!
Mắc nợ Ngô Thần như vậy, khiến Ngô Thần nghĩ cô ta là người không giữ lời hứa, Lý Nhược Băng tuyệt đối không thể làm như vậy được.
“Nếu không cậu đổi điều kiện khác đi, tôi quả thực không muốn quỳ, có điều kiện gì cậu cứ nêu ra!”
Lý Nhược Băng lại nói.
“Quên đi.

Lần này Ngô Thần ném ra hai chữ, không nói nhiều.
Lý Nhược Băng nhìn chằm chằm Ngô Thần, một hồi lâu, Ngô Thần vẫn không nói gì, đối diện với ánh mắt của cô ta.
Hai tay để trên bàn, Lý Nhược Băng chống tay ở mép bàn, chậm rãi đứng lên: “Lý Nhược Băng tôi, tuyệt không phải là người nói không giữ lời!” Lý Nhược Băng đứng dậy sau đó nhìn Ngô Thần nghiêm túc nói, cô ta đương nhiên nói lời giữ lời, nhưng cũng sẽ thay bằng cách khác, chỉ là Ngô Thần không đồng ý đổi điều kiện, cho nên cô ta cũng chỉ có thể dựa theo điều ước đánh cược mà chấp hành!
“Mời!” Ngô Thần khẽ vươn tay, ý bảo vị trí trước mặt mình.
Lý Nhược Thái đi ra khỏi bàn làm việc, đi đến phía trước bàn làm việc, tay vịn bàn, nghiêng người cởi từng chiếc giày cao gót ra, vứt trên mặt đất! Phải quỳ xuống xin lỗi, mang giày cao gót rất khó quỳ xuống, cho nên cô ta phải cởi ra.
Động tác của cô ta chậm như rùa.

Ngô Thần hiểu rõ người có chữ tín, đối mặt chuyện này, cũng phải trải qua tư tưởng giãy dụa kịch liệt.
Sau khi ném giày cao gót đi, Lý Nhược Băng đi đôi tất rách, đang chuẩn bị đi về phía Ngô Thần.
Đing đing đing…
Điện thoại di động của cô ta vang lên, điện thoại đặt trên mặt bàn, cô ta quay đầu nhìn một chút, đi hai bước quay lại cầm lên xem, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nhận máy: “Chị, anh rể đến công ty chị sao?” Là Lý Nhược Thái gọi tới.
“Anh ấy đang ở đây? Sao thế tìm anh ấy có việc gì sao.
” Lý Nhược Băng nói một câu.
“Có người đang điều tra anh rể, vận dụng mối quan hệ rất lớn, em cũng vừa nhận được tin này.
” Lý Nhược Thái nhanh chóng nói.
“Hả? Ai?” Lý Nhược Băng chau mày.
“Tập đoàn Kim Phúc, nhà họ Tô, em đã cho người điều tra ngược lại rồi, tạm thời còn không biết là ý của ai trong nhà họ Tô nữa.
” Lý Nhược Thái nói: “Chuyện này chị nói cho anh rể biết hay là em gọi điện nói cho anh ấy?”
“Để chị.
Ơ? Đợi một chút!” Lý Nhược Băng nói dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dừng một chút lại nói: “Câu đầu tiên em nói là gì?”
“Có người đang điều tra anh rể sao?”
“Không phải, câu trước.

“Anh rể đến công ty chị sao? Sao thế chị? Không phải chị để anh ấy đi rồi chứ?” Lý Nhược Thái nói.
“Sao em biết được?” Lý Nhược Băng lập tức hỏi lại.
“Buổi sáng anh rể ở chỗ em mà.

“Ở chỗ em sao?”
“Đúng vậy, ở chỗ em.
Anh ấy bị sái cổ, chạy đến chỗ em mát xa, em sắp xếp cho anh ấy mát xa xoa bóp hơn hai tiếng, sao thế chị?” Lý Nhược Thái cảm thấy giọng nói của chị mình không đúng lắm, lúc nói chuyện cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

“Không, không có chuyện gì đâu.
” Giọng nói của Lý Nhược Băng có chút khô khan.
“Chị, chị không sao chứ?” Lý Nhược Thái cũng không biết chuyện ra sao, giọng nói càng cẩn thận hơn.
“Không có chuyện gì, cúp máy trước đây!” Lý Nhược Băng nói xong liền cúp máy.
Cô ta đứng tại bên cạnh bàn làm việc, nắm chặt điện thoại, đưa lưng về phía Ngô Thần, sắc mặt vô cùng đặc sắc, có cảm giác bực tức vì bị trêu đùa, nhưng cũng có cảm giác thả lỏng như trút được gánh nặng, rất phức tạp.
Ngô Thần vẫn là Ngô Thần thần bí khó lường thần kỳ!
Anh cũng không phải như Lý Nhược Băng nhìn thấy, không vì dục vọng cá nhân mà làm chuyện mất mặt!
“Cậu đùa giỡn tôi?” Lý Nhược Băng quay người nhìn Ngô Thần hỏi.
“Đùa giỡn gì cô chứ?” Ngô Thần giả ngu.
Lý Nhược Băng nhìn vẻ mặt của Ngô Thần liền biết, bản thân bị Ngô Thần cố ý đùa giỡn.
“Cậu thật là nhàm chán!” Lý Nhược Băng nói.
Nói xong, Lý Nhược Băng đặt điện thoại di động trên mặt bàn, sau đó bước nhanh đi đến trước mặt Ngô Thần.
Bịch!
Quỳ xuống!
Hai đầu gối khép lại, quỳ trước mặt Ngô Thần!
“Tôi sai rồi, xin lỗi cậu!” Lý Nhược Băng quỳ xuống sống lưng thẳng tắp, ngửa mặt nhìn Ngô Thần, giọng điệu nói chuyện đường đường chính chính.
Cái quỳ này, lại khiến cô ta quỳ như anh hùng hảo hán trong diễn nghĩa trước khi bị chém đầu, anh hùng khí khái lên án mạnh mẽ triều đình!
Nói xin lỗi xong, Lý Nhược Băng trực tiếp đứng lên, không ngừng lại.
Sau đó quay lại chỗ cũ nhịn không được thì thầm một câu: “Sao lại có người nhàm chán như vậy chứ.
” Lúc quay lại bên bàn làm việc đi giày vào, cô ta quay lưng về phía Ngô Thần nói: “Cùng nhau ăn cơm không? Đúng rồi! A Thái vừa gọi điện tới nói có người đang điều tra cậu, nhà họ Tô của tập đoàn Kim Phúc, cậu biết là ai không?”
Giọng điệu nói chuyện với Ngô Thần rất bình thường, giống như người vừa rồi quỳ gối trước mặt Ngô Thần nói xin lỗi không phải là cô ta.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.