Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 183: Xúc Phạm! Rất Xúc Phạm!





Ô Ngữ Dung là một người rất ít khi bị người khác chọc giận! Đương nhiên trừ trường hợp mắng bà ta ngay trước mặt còn nói rất khó nghe nữa bà ta chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng người nào lại dám mắng ngay trước mặt bà ta chứ? Năm đó có một người tên là Tống Tường mắng ngay trước mặt bà ta, kết quả nhà họ Tống bị Ô Ngữ Dung làm cửa nát nhà tan, Tống Tường cũng bị ép đến mức phải tự sát!
Thông thường gặp phải bất cứ chuyện gì Ô Ngữ Dung cũng có thể rất bình tĩnh, cho dù trước mặt bà ta là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, nói những lời ngoan độc trước mặt bà ta, bà ta cũng có thể mỉm cười nói: “Để rồi xem.”
Đã rất lâu rồi bà ta chưa rơi vào trạng thái tức giận không thể kiểm soát được như bây giờ!
Cũng bởi vì Ngô Thần ôm ngang bà ta.
Ai dám?
Cũng chỉ có Ngô Thần dám mà thôi!
“Cố ý cái gì chứ?” Ngô Thần mỉm cười, giả ngu nói.
“Ôm tôi!” Ô Ngữ Dung híp mắt đối mặt với Ngô Thần: “Cậu Ngô cậu cảm thấy, có nhất thiết phải ôm tôi như vậy không? Cậu thân là một người đàn ông hẳn là rõ làm như vậy là rất không thân sĩ, cậu rất thất lễ! Chẳng lẽ cậu muốn phủ nhận, cậu không phải là cố ý?”
Một mặt khác của Ô Ngữ Dung mặc dù bà ta luôn bày ra vẻ mặt tươi cười với người khác, nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không khiến bản thân mình chịu ủy khuất! Có chuyện gì cũng sẽ gọi vệ sĩ ngay!
“Tôi cố ý đấy.” Ngô Thần mỉm cười có chút nhíu mày, ra vẻ không hiểu tại sao Ô Ngữ Dung lại tức giận: “Nhưng! Đây không phải là điều bà muốn sao?”
“Tôi muốn sao?” Ô Ngữ Dung thiếu chút nữa hít thở không thông, Ngô Thần không biết xấu hổ, bà ta xem như được mở rộng tầm mắt, mượn rượu giả điên sao?
“Bà không muốn?” Ngô Thần hỏi lại, mỉm cười nói: “Bà không muốn? Không muốn thì tại sao giả vờ say rượu chứ? Đúng là bà uống say nhưng cũng chưa say đến mức như vậy? Giải vờ đứng không vững không phải là muốn tôi đỡ bà sao? Còn chủ động đá rơi giày cao gót? Tôi không phủ nhận, quả thực tôi cố ý ôm bà, bà cho rằng tôi cố ý chiếm tiện nghi của bà hay có ý gì khác cũng được! Tôi đều thừa nhận hết! Nhưng tôi muốn hỏi tổng giám đốc Ô, bà có thể trả lời tôi vừa rồi có phải bà cố ý hay không?”

Ô Ngữ Dung bị Ngô Thần nói đen mặt biến sắc, nhất thời không thể nào trả lời Ngô Thần.
Bởi vì Ngô Thần nói đúng.
Vừa rồi bà ta không đứng vững là do bà ta cố ý, Ngô Thần đỡ bà ta, bà ta không ngại để cho Ngô Thần đỡ, đây là có chỗ tốt.
Ô Ngữ Dung hiểu rất rõ, nói dối hay phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì cả, Ngô Thần đều nhìn thấu tất cả rồi.
“Nếu như bà không cố ý đứng không vững tôi nghĩ tôi cũng sẽ không ôm bà.” Ngô Thần lại mỉm cười nói với Ô Ngữ Dung, những lời anh nói đều là thật!
Sự thật là như vậy!
Là Ô Ngữ Dung cho anh cơ hội lớn mật!
Ô Ngữ Dung thật sự không còn lời nào để nói nữa, bà ta nhìn qua Ngô Thần trầm mặc vài giây, lập tức tách nở nở nụ cười ngọt ngào động lòng người nói: “Được rồi, cậu Ngô...!Xem ra chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng mà không sao chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra cả, điều này không quan trọng đúng không? Chúng ta vẫn nên nói chuyện về nhà họ Đinh một chút đi...”
Bà ta chủ động lật bài ngửa.
Nhưng! Lời nói của bà ta cũng không đáng tin!
Nói là thôi đi, nhưng sao có thể bỏ qua thế được nếu hôm nay cuộc nói chuyện giữa Ngô Thần và Ô Ngữ Dung kết thúc như vậy, với mối quan hệ trước mắt của hai người, sau này Ô Ngữ Dung nhất định sẽ trả thù! Với tình hình trước mắt không thể hy vọng nói chuyện đạo lý với Ô Ngữ Dung được, bà ta đang khó chịu không thể nào nói đạo lý được!
Ô Ngữ Dung được mệnh danh là “Hắc Quả Phụ”, lòng trả thù của bà ta sâu đến mức vượt xa trí tưởng tượng!
Ngô Thần đã đụng trúng giới hạn thấp nhất của bà ta rồi!
Nhưng nhìn từ góc độ khác mà nói, nhưng sau khi tầng giới hạn thấp nhất của bà ta bị chọc thủng thì quan hệ giữa bà ta và Ngô Thần chỉ có thể có hai loại! Một là kẻ thù! Cho dù ngoài mặt vẫn có thể duy trì vẻ mặt tốt đẹp nhưng Ô Ngữ Dung sẽ xem Ngô Thần là kẻ thù!
Một loại khác chính là...!tình nhân!
Muốn thiết lập mối quan hệ sau còn khó hơn trăm lần thiết lập mối quan hệ trước!
Mà Ngô Thần đã dám ôm, đương nhiên đã nắm chắc!
“Tổng giám đốc Ô, thực ra tôi cảm thấy...” Ngô Thần vừa mở rượu vừa thản nhiên như thường mỉm cười nói: “ Những thủ đoạn mà tổng giám đốc Ô đối với những người đàn ông khác, không cần dùng trên người tôi, tôi thừa nhận, bà là một người phụ nữ rất đẹp.
Một nụ cười của bà cũng có thể khiến đàn ông say mê, cướp mất hồn vía, nhưng mà...!tôi rất hiểu rõ bà, thậm chí tôi còn hiểu bà hơn cả bà hiểu chính mình đấy! Cho nên tôi cảm thấy, chỉ cần chúng ta bình tĩnh nói chuyện là được, dù sao, tôi đến đây cũng không phải là vì muốn kết thù với bà.”
Ô Ngữ Dung đã điều chỉnh tốt tâm trạng, cảm xúc đều giấu ở đáy lòng.
Bà ta nghe Ngô Thần nói, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, vô cùng mê mẩn nhìn Ngô Thần, nụ cười hơi kỳ quái, nói: “Cậu Ngô, nói khó nghe một chút thì tôi cảm thấy cậu có hơi tự tin quá đáng rồi đấy, cậu là người đàn ông được Lý Nhược Băng coi trọng, tôi tin tưởng cậu có chỗ hơn người, nhưng cậu dám nói...!Cậu hiểu rất rõ tôi? Cậu còn hiểu tôi hơn chính bản thân tôi sao?”
“Ừm hừ!” Ngô Thần gật đầu.
“Nói nghe xem nào?” Nụ cười của Ô Ngữ Dung càng sáng lạn: “Cậu hiểu gì về tôi chứ?”
“Tống Tường không phải tự sát?” Ngô Thần mỉm cười: “Mặc dù ông ta chủ động nhảy lầu nhưng nếu như không phải bà cố ý phân phó mấy người chủ nợ ép ông ta đi lên sân thượng thì ông ta cũng không nhất thiết phải nhảy lầu? Bà hiểu rõ tính cách của ông ta, ông ta đến bước đường cùng rồi không thể chịu được sự kích thích như vậy.”
Sắc mặt Ô Ngữ Dung khẽ thay đổi.
“Năm nay bà đã bốn mươi hai tuổi rồi, mặc dù trông như hai mươi mấy tuổi, mấy năm nay qua lại thân thiết với rất nhiều người đàn ông, bao gồm cả những ông chủ giàu có, nhưng theo tôi được biết, bà vẫn là một người phụ nữ trong trắng?” Ngô Thần nói xong cười.
Mấy chứ “người phụ nữ trong trắng” này rất có ý nghĩa nhất là đặt trên người đã có con gái ruột như Ô Ngữ Dung.
Sắc mặt Ô Ngữ Dung lại thay đổi, lời nói này của Ngô Thần quá xúc phạm người ta rồi.
“Đồ chơi mà bà đặt ở chỗ sâu nhất trong tủ đầu giường ở biệt thự phía Nam chơi rất vui nhỉ?” Ngô Thần nói xong lại cười.
Ô Ngữ Dung lập tức đứng lên, hô hấp gấp rút.
Lời nói này của Ngô Thần đâu chỉ là xúc phạm, mà quả thực giống như tên biến thái điên cuồng thích nhìn lén! Còn trắng trợn nói ra nữa chứ!
“Phụ nữ mà, có thể hiểu được, nhất là ở độ tuổi này của tổng giám đốc Ô so với mấy cô gái ở độ tuổi hai mươi mấy thì tinh lực ở phương diện kia cũng tràn đầy hơn, đây là do hormone quyết định, cũng không phải là chuyện mất mặt gì.” Ngô Thần vừa nói chuyện vừa mở xong rượu.
Anh đứng lên, đi đến một góc khác của bàn trà, đứng trước mặt Ô Ngữ Dung rót rượu vào trong ly rượu của Ô Ngữ Dung nở nụ cười nói: “Tổng giám đốc Ô có phải bà đã từng nghĩ đến nếu như bà có thể làm lại cuộc đời một lần nữa, bà nhất định sẽ không sống một cuộc sống mệt mỏi như vậy nữa, bà sẽ tìm một người đàn ông khỏe mạnh trẻ tuổi làm chồng của bà...”
Lời Ngô Thần nói đều nói đúng tâm sự trong lòng Ô Ngữ Dung.
Bởi vì bà ta quả thực đã từng nghĩ tới, nhưng không hề nói với bất kỳ người nào!
Trong vòng luân hồi ngàn năm của Ngô Thần những gì bà ta đã nói với Ngô Thần, bà ta đương nhiên không thể nhớ rõ được.

Rót rượu, Ngô Thần quay lại chỗ ngồi nói: “Giống như trong bài hát mà bà viết: “Tro tàn sau cuộc hoan lạc tùy tiện còn huyền diệu hơn sự khô héo sau cuộc tình mục nát, bóng đêm sau tia sáng lóng lánh của sao băng còn say đắm hơn bóng đem sau khi ráng chiều tắt nắng”, viết hay lắm, tôi rất thích...”
Ô Ngữ Dung ngẩn người.
Bởi vì lời bài hát mà Ngô Thần nói tới bà ta đã sắp quên mất rồi!
Đó là vào một đêm sinh nhật mười hai năm trước, năm đó bà ta sinh nhật tròn ba mươi tuổi nhân lúc men say ngẫu hứng đã viết ra một ca khúc đăng lên mạng! Ca khúc tên là [Tro tàn sau cuộc hoan lạc].
Cả thế giới không có người thứ hai biết được bà ta đã đăng bài hát này lên mạng!
Chuyện nghành đại học của Ô Ngữ Dung chính là âm nhạc, bà ta xuất thân từ đại học chính quy, có thể viết có thể hát, nhưng vận mệnh trêu người, bà ta đi theo con đường khác, chấp niệm của bà ta đối với âm nhạc dần dần buông xuống, nghe nhạc nhiều, nhưng lại rất ít khi hát, cũng rất ít khi sáng tác.
Ngay cả tài khoản đăng bài hát “tro tàn sau cuộc hoan lạc” năm đó, bà ta cũng đã quên mất rồi, lúc đó tùy tiện đăng ký một tài khoản, tùy tiện đăng lên! Cũng không có ý gì khác, cũng chỉ là kỷ niệm tuổi ba mươi mà thôi.
Đây là một bài hát ngẫu hứng được đăng lên mạng mà không có bất kỳ suy tính nào.
Ô Ngữ Dung cũng không chắc chắn, bây giờ có thể tìm thấy bài hát này trên mạng không.
Ngô Thần sao có thể biết được chứ?
Ngô Thần rót cho rượu cho mình, sau khi ngồi xuống, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng lắc, mỉm cười nhìn Ô Ngữ Dung.
Ô Ngữ Dung trước ánh mắt nhìn chằm chằm của Ngô Thần, bà ta đột nhiên cầm ly rượu của mình lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nặng nề đặt cái ly rượu đế cao lên bàn trà, nhìn chằm chằm Ngô Thần hỏi một vấn đề mà rất nhiều người đã từng hỏi Ngô Thần.
“Cậu là ai?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.