Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 130: Cho Dù Có Làm Như Thế Nào Thì Cũng Phải Chết





Khu dân cư Trác Vọng Hoa Viên, góc cua hành lang lầu một.
Lỗ Quảng Niên vừa xuống cầu thang thì gọi điện cho Ngô Thần.
Thời gian Ngô Thần rời khỏi đây chỉ có bốn mươi phút, sở dĩ ông ta xuống nhanh như vậy, không tâm sự cùng vợ và con trai nhiều một chút là vì phải đến bệnh viện!
Ông ta không cần đến bệnh viện thật, hộc máu chỉ là giả, nhưng Mã Tuệ Phương cùng Mã Gia Vỹ khăng khăng muốn đưa ông ta đến bệnh viện, mà ông ta không thể để chuyện này xảy ra, nếu không thì lộ mất.
Cho nên, ông ta tìm cớ, nói để người đến đón mình, thậm chí còn trêu đùa Mã Tuệ Phương vài câu, nói “Đến bệnh viện phải ngang qua cục dân chính, trực tiếp làm giấy chứng nhận kết hôn”, khơi dậy cảm xúc của Mã Tuệ Phương, để Mã Tuệ Phương không đi theo ông ta.
Mặc dù Lỗ Quảng Niên bị thương, nhưng không cần vào bệnh viện.
Vì vậy sau khi xuống lầu, ông ta gọi điện thoại cho Ngô Thần.
“Báo tin vui” là một chuyện, còn lý do khác, Lỗ Quảng Niên còn nhớ đến cú điện thoại khi Ngô Thần đang bày kế cho ông ta.
Lỗ Quảng Niên là một người giàu nghĩa khí, coi trọng tình nghĩa.
Ông ta không thích nợ ai.
Mà Ngô Thần đã giúp ông ta đến hai lần, mà ông ta lại không thể giúp Ngô Thần, Ngô Thần cũng không cần tiền, điều này làm Lỗ Quảng Niên cảm thấy nên ông ta không làm gì cho anh thì không phải người.
Cho nên, thậm chí ông ta còn xem chuyện “Ngô Thần bị đe dọa” là cơ hội trả ơn Ngô Thần.
“Không cần đâu anh Lỗ, tôi có thể xử lý được.” Ngô Thần nói.
“Không cần cái gì? Chúng ta có phải anh em không? Nếu là anh em thì cứ thoải mái.” Lỗ Quảng Niên hơi nóng nảy: “Có nhớ lần trước tôi nói thế nào không? Về sau hai ta là anh em kết nghĩa.
Em mình gặp rắc rối thì chú bảo anh đây phải đứng nhìn sao? Hai ta có phải là anh em không?”

Lỗ Quảng Niên rất buồn, nếu không trả hết ơn này thì ông ta cảm thấy sau này mình sẽ khó nói chuyện với Ngô Thần.
“Anh Lỗ, tôi không có ý này, anh cùng chị dâu mới làm lành, không phải anh cũng có việc hay sao? Anh đừng để ý đến chuyện của tôi…”
“Chú nói nhiều quá! Đưa địa chỉ cho tôi! Đừng lằng nhà lằng nhằng!”
“Anh Lỗ, tôi…”
“Địa chỉ! Chú có xem tôi là anh không? Có phải chú cảm thấy Lỗ Quảng Niên tôi đây không xứng làm anh cậu?”
“… Được thôi, quán cà phê Thụ Đảo, quận Đông Thành.”
“Được rồi!”
Lỗ Quảng Niên bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi khu dân cư, lái Audi rời đi, chưa lái được bao xa thì cua vào một con hẻm.
Một chiếc xe dã ngoại xa hoa đậu ở ven con hẻm, đằng sau là một hàng xe vô cùng phô trương, Rolls-Royce của Lỗ Quảng Niên cũng ở trong đo.
Lỗ Quảng Niên xuống Audi, lên xe dã ngoại thay quần áo.
Chưa đến mười phút, Lỗ Quảng Niên xuống xe, ông ta đã thay một bộ tây trang như cũ, mặt cũng được thợ trang điểm xử lý.
Có một điều đáng nhắc tới, đó là Lỗ Quảng Niên có bị đánh nhưng chỉ đánh trên cơ thể, mặt vẫn an toàn, đây là cố ý nhắc nhở mấy người kia không đánh mặt, sau này Lỗ Quảng Niên còn phải gặp người khác nữa.
Vài vết bầm trên người chỉ là vấn đề nhỏ, mặc đồ vào thì không ai nhìn thấy.
Năm đó Lỗ Quảng Niên leo từ tầng chót lên, cũng đánh nhau.
Lúc ấy phá bỏ và di dời, đánh ra mạng người là chuyện xảy ra thường xuyên, ông ta từng trải qua gió tanh mưa máu, bây giờ chút vết thương nhỏ này chỉ là vấn đề cỏn con.
Ông ta lên xe.
Đội xe xuất phát.
Thẳng đến quán cà phê Thụ Đảo.
Thậm chí Lỗ Quảng Niên không hỏi người đe dọa Ngô Thần là ai mà đi đến ngay lập tức.
Bởi vì không cần phải hỏi.
Ở Đông Hải, có mấy ai dám không nể mặt Lỗ Quảng Niên?
Quán cà phê Thụ Đảo.
Ngô Thần cúp máy, bước nhanh đến tầng hai, tầng hai cũng lớn như tầng một nhưng không có vị khách nào, hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì Mạnh Quân Hào dẫn người đến lúc giữa trưa, hơn ba mươi người ngồi ở tầng một, ai tiến vào thì bọn họ đều nhìn chằm chằm, cho nên tầng một còn không có khách thì nói gì đến tầng hai!
Nguyên nhân Mạnh Quân Hào làm vậy là vì ông ta sợ chết, sợ có chuyện.
Là vì để quán cà phê không có khách, như vậy mới dễ làm việc.
Mà sở dĩ ông ta chọn chỗ này để nói chuyện với Ngô Thần là vì… Bà chủ của quán cà phê này là người tình của ông ta, là ông ta đưa tiền cho người tình mở quán.
Nói cách khác, quán cà phê này là địa bàn của Mạnh Quân Hào.
Ngô Thần đến bên cửa sổ của tầng hai, tùy ý tìm một bàn, kéo ghế ra ngồi, còn quay đầu nhìn đường đi ngoài cửa sổ.
Mạnh Quân Hào đi theo, cẩn thận hỏi: “Cậu Ngô, còn có người sắp đến sao?”
Ông ta nghe được lúc lên lầu, Ngô Thần có nói “quán cà phê Thụ Đảo”.
“Có người bạn…” Ngô Thần nói, cũng không nhiều lời, rồi lại ra hiệu về phía đối diện một chút, mỉm cười nói: “Ông ngồi đi!”
“Được được.” Mạnh Quân Hào đồng ý, ngồi đối diện Ngô Thần.
Ngô Thần mỉm cười nhìn ông ta, nhưng không nói gì.
Anh chỉ mỉm cười.
Anh nhìn Mạnh Quân Hào hoảng sợ.
“Cậu Ngô, cậu muốn sai bảo tôi làm gì thì cậu cứ việc nói, còn có thể làm hay không thì tôi cũng sẽ cố hết sức làm cho cậu!” Mạnh Quân Hào không nhịn được mà mở miệng trước, há mồm ra là hứa hẹn.
Gã này thật biết nói!
Mạnh Quân Hào rất thú vị! Ngô Thần hiểu rõ ông ta, cho nên biết ông ta có lá gan, quyết đoán, có năng lực! Nhưng mà ông ta quá tham, có thể nói là ông ta co được giãn được, cũng có thể nói ông ta tham sống sợ chết, ông ta không ngại làm chó cho người khác, chỉ cần có ăn!
Thật ra từ điểm này mà nói thì ông ta rất đáng sợ.
Nhưng ông ta có điểm yếu, đó là yêu tiền và tiếc mệnh.
Ở Đông Hải, Mạnh Quân Hào không phải nhân vật nhỏ.
Mặc dù không thể so sánh với đám người đứng đầu, nhưng công ty Long Thuẫn của ông ta nhận thầu việc phụ trách an ninh của các hoạt động lớn, buổi hòa nhạc, cuộc họp hàng năm của các xí nghiệp lớn, các thương nghiệp cỡ lớn của Đông Hải, thì có thể biết năng lượng của ông ta không giống bình thường.
Mặc dù quy mô làm ăn của bảo vệ không bằng cái khác, dù sao ai cũng có nhân viên an ninh, chỉ có tình huống đặc biệt mới thuê bên ngoài.
Nhưng.
Công ty An ninh Long Thuẫn độc quyền Đông Hải, phóng tầm nhìn ra toàn bộ khu vực Hoa Đông thì cũng nằm trong bảng xếp hạng, các công ty an ninh khác không thể cạnh tranh, chỉ có thể nhận vài hoạt động nhỏ, hoạt động lớn đều là của Long Thuẫn.
Thậm chí ngay cả hoạt động chính thức, Mạnh Quân Hào đều có thể hợp tác với công an, để công ty chịu trách nhiệm an toàn và bảo vệ công việc.
Mạnh Quân Hào có quan hệ mật thiết với hệ thống công an.
Ông ta không nên bị dọa đến bước này, nhưng… tiếc là ông ta động vào Đinh Thụy Long cùng Lý Nhược Thái.
Ngô Thần vẫn mỉm cười nhìn Mạnh Quân Hào, không nói một lời.

Mạnh Quân Hào ngồi không yên.
“Tôi nghĩ là…” Cuối cùng thì Ngô Thần cũng mở miệng, anh liếc nhìn cửa sổ, lại cười nhạt nhìn Mạnh Quân Hào: “Chẳng mấy chốc Đinh Thụy Long sẽ đưa người đến, hạ độc tôi, có lẽ ông cũng rõ dạo này Đinh Thụy Long đang điều tra tôi…”
Tất nhiên Mạnh Quân Hào biết người trẻ tuổi trước mắt ông ta là bạn trai Lý Nhược Băng, mặc dù việc thu thập tài liệu liên quan đến Ngô Thần không phải ông ta, nhưng ông ta biết.
“Cậu Ngô, tôi…” Mạnh Quân Hào định mở miệng giải thích cái gì.
“Tôi biết ông không phụ trách chuyện này.” Ngô Thần nói một câu để ông ta yên tâm, nhưng câu tiếp theo lại làm lông tơ của ông ta dựng đứng: “Tôi còn biết Đinh Thụy Long sẽ bảo ông điều tra quy luật hoạt động của tôi, bởi vì đàn em của ông nhiều…”
Nói xong, Ngô Thần nhếch miệng cười một tiếng.
Mạnh Quân Hào biến sắc.
Thân là “điệp viên nhị trùng”, ông ta biết lợi hại trong đó.
“Chuyện này, nếu như ông báo cho Lý Nhược Thái, Đinh Thụy Long sẽ không thể nào động vào tôi, để lộ tin tức, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ ông, sẽ giết ông.
Nhưng nếu ông không báo cho Lý Nhược Thái, Đinh Thụy Long sẽ ra tay với tôi.
Cho dù kết quả có như thế nào, Lý Nhược Thái đều hiểu ông có vấn đề… Ông vẫn phải chết!”
Ngô Thần vừa nói vừa cười một tiếng: “Nói cách khác, mấy ngày sau, cho dù ông làm thế nào, chắc chắn một trong hai người Đinh Thụy Long và Lý Nhược Thái sẽ giết ông.
Đúng không?”
Ngõ cụt! Đúng là Mạnh Quân Hào đang ở ngõ cụt!
Mạnh Quân Hào lập tức đứng lên, trừng to mắt rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Thần, dịch sang hai bước rồi kêu lên: “Cậu Ngô! Cứu tôi! Cứu tôi! Sau này tôi nghe cậu, cậu Ngô…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.