Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 52:




Đan Kỳ không được chiều theo sẽ không từ bỏ, lôi kéo Kình Trạch hỏi: “Gần đây anh đang bận cái gì? Anh đã học được mấy thứ linh tinh này ở chỗ nào?”
Kình Trạch ôm cậu, nhưng mà không chịu nói. Hắn sẽ không nói với Đan Kỳ, mình đêm khuya nghiên cứu từng cái từng cái video về chuyện này. Làm sao để lấy lòng một người, rồi làm sao để rút ngắn thời gian của bản thân, và cách làm bản thân hài lòng khi rút ngắn và kéo dài thời gian. Kỳ thật vừa ngắn lại vừa kéo dài thì bản thân sẽ hài lòng hơn.
Dù sao nếu thời gian quá dài thì ngay cả bản thân cũng cảm thấy nhàm chán.
Cho nên hắn phải nắm giữ bí quyết, mới có thể làm cho bản thân và Đan Kỳ có được trạng thái tốt nhất.
Hỏi tới cuối cùng, Đan Kỳ cũng không có được đáp án mà cậu muốn. Ngược lại bản thân vừa tiêu hao nhiều sức lực, nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại thì cả người rất thoải mái, có thể bởi vì nghỉ ngơi đủ, nên ngay cả tâm tình của cậu cũng tốt lên.
Đan Kỳ đi tới cái vại nuôi hoa sen của mình, nhìn đáo hoa sen đáng yêu kia, quả nhiên nó đã nở ra một đóa hoa xinh đẹp!
Đan Kỳ vội vàng xem thuộc tính của hoa sen, lập tức cực kỳ mừng rỡ.
Tươi mát, phá uế, phá sát.
Rốt cuộc có được ma thực xua tan phép thuật! Đan Kỳ vui vẻ xoay vòng vòng.
Kình Trạch nhô đầu ra từ trong phòng bếp, cầm một cái xẻng trên tay nói: “Anh rán trứng cho em, có muốn ăn không?”
Đan Kỳ gật đầu, mắt vẫn quan sát hoa sen của cậu, chỉ nghe Kình Trạch nói thêm: “Hoa sen thơm quá, anh ngửi thấy cả đêm”.
Đan Kỳ ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Tối hôm qua anh không ngủ sao?”
Kình Trạch hít sâu một hơi nói: “Ừ…. Không ngủ được.”
“Không ngủ được?” Đan Kỳ liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu được. Cậu đột nhiên vừa che miệng vừa đi lên nói: “À! Em đã biết! Không phải anh…. Nóng trong người đo chứ?”
Đặt trứng đã chiên tốt vào trong đĩa, Kình Trạch lắc đầu nói: “Không phải nóng trong người, nóng trong người rất lớn. Tới đây, nhanh chóng ăn đi, ăn xong còn phải đi chuẩn bị”.
Nhận lấy cái chén Kình Trạch đưa lên, Đan Kỳ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Anh phải ở trong phòng cả ngày sao?”
“Sao có thể được?” Kình Trạch lấy thìa cho cậu nói: “Hôm nay chính là trận đấu cuối cùng, không có sự chứng kiến của quán quân đầu tiên, các em đấu kiểu gì?”
Kình Trạch nói: “Lúc trước nhịn nửa năm, cũng không vấn đề gì. Nhưng mà….”
Đan Kỳ vừa cắt trừng vừa trừng mắt hỏi: “Nhưng mà?”
“Nhưng mà”. Kình Trạch tới gần Đan Kỳ nói: “Nhưng mà, chờ tới đêm trận đấu chấm dứt, thì chỉ còn chờ trở về thôi.”
Còn trở về có ý gì, không cần nói Đan Kỳ cũng biết. Hai má cậu hồng hồng gật đầu nói: “Được, cho dù là thắng hay thua, em cũng sẽ vui vẻ.”
Kình Trạch hỏi: “Ở bên cạnh anh, em không vui vẻ sao?”
Đan Kỳ trả lời: “Đương nhiên vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ”. Cậu dần dần phát hiện, mình càng ngày càng thích thần tường, cảm giác thích này càng ngày càng sâu, sâu tới mức cậu không tưởng tượng được.
Kình Trạch gật đầu, khóe môi không kìm nén được mà cong lên.
Khó trách đời trước mình lại lao đi tìm vợ như vậy, cậu đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, đơn giản như vậy, sao có thể không yêu thương cậu thật tốt cơ chứ?
Kình Trạch giơ tay nhéo nhéo hai má Đan Kỳ nói: “Ừ, anh cũng rất vui vẻ”.
Loại cảm giác muốn ầm ĩ với người yêu này là như thế nào? Trái tim của Đan Kỳ đập bình bịch, nếu thần tướng biết được khi ngài ấy mất trí nhớ nói chuyện yêu đương với cậu, nhất định sẽ tức giận đùng đùng?
Cho dù như thế nào, trước khi thần tướng nhớ lại, cậu nhất định phải nhận sai trước. Chỉ cần nhận sai trước, mới có thể được thần tướng xử tội nhẹ.
Hai người chăm nom nhau một lát, Đan Kỳ liền đi tới sân thi đấu của chung cực chi chiến.
Sân quán quân là nơi cao nhất ở biên cảnh phía bắc. Và trận đấu bán kết và trận đấu chung kết đều diễn ra ở cũng một sân.
Bởi vì mọi người đều thấy, quán quân năm trước và quán quân năm nay, trong cảm nhận của mọi người có địa vị như nhau.
Đan Kỳ đi lên đài luyện võ liền nhìn thấy Đông Phương Y cũng đang đi vào sân luyện võ đối diện.
Đông Phương Y vừa đi lên đài liền vẫy tay về phía khán đài, tiếng hoan hô vang lên liên tục. Lần này y tham gia thi đấu, thu hoạch được không ít fan.
Đan Kỳ cũng cúi người về phía khán đài, không nghĩ tới fan của cậu cũng chiếm một nửa.
Đan Kỳ thu hút fan, Kình Trạch đã đoán được. Hắn gật đầu, nói với trọng tài chính: “Bắt đầu đi!”
Trọng tài chính bật đèn đỏ lên, trong sân lập tức vang lên khẩu hiệu rõ ràng: “Cậu chủ nhỏ nhà Đông Phương, bạn là nhà vô địch!”
“Cậu chủ nhỏ nhà Đông Phương, bạn là nhà vô địch!”
“Cậu chủ nhỏ nhà Đông Phương, bạn là nhà vô địch!”
…..
Fan của Đan Kỳ cũng không yếu thế: “Đan Kỳ Đan Kỳ, tất thắng tất thắng!”
“Đan Kỳ Đan Kỳ, tất thắng tất thắng!”
“Đan Kỳ Đan Kỳ, tất thắng tất thắng!”
….
Đầu Đan Kỳ đầy vạch đen, thì ra trận quán quân cũng có fan sao?
Lúc này trọng tài chính đã đứng dậy hỏi: “Hai người có gì nói với nhau không?”
Đan Kỳ lắc đầu, cũng không muốn nói cái gì.
Trọng tài lại nhìn về phía Đông Phương Y, Đông Phương Y cười cười nói: “Hy vọng Đan tiên sinh có thể phá vỡ ma thuật 10 phút của tôi. Hy vọng tôi trong mười phút có thể đánh bài ngài”.
Hiện trường lại vang lên từng đợt kinh hô.
Đan Kỳ vẫn không nói gì, cậu cảm thấy quá trình nói những lời kiêu ngạo này thật không thú vị.
Không lâu sau, thời gian đếm ngược kết thúc, hai người nhanh chóng tiền vào trạng thái chiến đấu.
Cũng giống như trước kia, Đông Phương Y vào cuộc lập tức tấn công dồn dập.
Người phân tích tại sân thi đấu nói: “Cậu chủ nhỏ nhà Đông Phương vẫn dũng mãnh như bình thường! Không biết Đan Kỳ chống đỡ như thế nào?”
“Dì? Cậu ấy thế mà không gọi chiến sủng phòng ngự ra sao?”
Chỉ thấy ở giữa sân, Đan Kỳ đang bay ở độ cao khoảng hai ba mươi mét.
Phạm vi có tác dụng của chiêu thức chỉ có hai mươi mét, Đan Kỳ nhẹ nhàng tránh né tất cả các kỹ năng của Đông Phương Y.
Mọi người vốn tưởng rằng Đan Kỳ sẽ né tránh một lát, nhưng cậu lại nhanh chóng nhảy tới sau lưng Đông Phương Y. Mọi người thậm chí không thấy cậu đã làm gì sau lưng Đông Phương Y, chỉ là lắc mình một cái, Đông Phương Y liền bị đánh trúng một chiêu.
Nhưng mà sau khi y bị đánh trúng, lại không hề bị thương. Năng lực phòng ngự của bản thân quả thật giống như mình đồng da sắt.
Đan Kỳ đánh được một kích lập tức lui lại, lại bắt đầu bay giữa không trung, Ở dưới thân cậu xuất hiện hiệu quả kỹ năng là một đóa hoa mẫu đơn.
Sau khi lên sân Đan Kỳ không hề nói gì, nhưng lúc này bỗng nhiên lại nói: “Có phải cậu có thiết bố sam không? Lực công kích của chiêu thức vừa rồi có thể đạt cấp SS, cho dù đánh trúng Kình Trạch, anh ta nhất định sẽ bị thương. Đông Phương tiên sinh không hề bị thương, thật sự làm cho người ta kinh ngạc”.
Trên mặt Đông Phương Y rét lạnh khác thường, nói: “Thực lực của mình không tốt, cũng đừng trách năng lực phòng ngự của người khác mạnh”.
Đan Kỳ có thể hiểu được sơ sơ nội tình của Đông Phương Y, không vô nghĩa với y nữa, lại lập tức dời đi một lần nữa, di chuyển tới trước mặt y. Bỗng nhiên có một cái mặt nạ xuất hiện ở trước mặt, Đông Phương Y theo bản năng lùi về sau vài bước, lại bị Đan Kỳ bay tới cản lại, lại bay tới phía sau y. Lần này cậu không sử dụng chiêu thức linh lực, mà là bay lên đạp Đông Phương Y một cái.
Chỉ thấy Đông Phương Y bổ nhào về phía trước, ngã xuống lôi đài.
Đan Kỳ khẽ cười nói: “Vậy thì kỳ quái, năng lực phòng ngự mạnh như vậy, ngay cả một đạp của tôi cũng không chịu được? Ngã xuống như chó ăn cứt.”
Giữa sân nổi lên tiếng cười vang, cuối cùng có người nhìn thấy không đúng. Thời gian đã qua năm phút, nếu là bình thường, Đông Phương Y đã giành được ưu thế áp đảo. Mà trong lúc giằng co với Đan Kỳ, y không thể áp đảo đối phương, ngược lại còn bị đối phương đạp cho ngã xuống đất, chẳng lẽ thực lực thật sự của Đan Kỳ mạnh như vậy sao?
Nhưng mà một đạp vừa rồi, không hề mang theo linh lực. Đừng nói là linh chiến sĩ cấp cao, cho dù là linh chiến sĩ cấp thấp cũng có thể ngăn cản được.
Đan Kỳ lại bay cao, Đông Phương Y đã cực kỳ tức giận. Từ trước tới nay y đều được nâng niu, chưa khi nào chịu qua uất ức như vậy? Vì thế mỗi lần Đan Kỳ tiếp đất, y liền lập tức tấn công về phía Đan Kỳ.
Đan Kỳ cũng không chính diện nghênh địch, tránh phải tránh trái, kỹ thuật né tránh quả thật là cấp bậc sách giáo khoa.
Kình Trạch cũng thật kinh ngạc, hắn không nghĩ tới năng lực né tránh của Đan Kỳ lại mạnh như vậy. Bé con này, chẳng những độ mềm dẻo mạnh, mà độ nhanh nhẹn cũng cao.
Đông Phương Y hừ lạnh một tiếng nói: “Dựa vào lối thi đấu của ngài, đánh một ngày cũng không phân được thắng thua. Vậy thì còn đánh gì nữa?”
Đan Kỳ đứng ở trên cao nói: “Rồi sẽ phân được thôi, đừng có vội, từ từ chơi đi.”
Nói xong câu đó, ở giữa sân lại vang lên tiếng cười. Trước kia sao bọn họ không phát hiện ra năng lực chọc tức người khác của Đan Kỳ cũng mạnh như vậy.
Cơn tức của Đông Phương Y bay thẳng lên đầu, truyền kỳ mười phút của y bị Đan Kỳ phá bỏ, còn phá bỏ triệt để. Chơi tới khi khoảng một tiếng, đùa tới mức lửa giận của Đông Phương Y lên tới đỉnh điểm, lúc này Đan Kỳ mới nhẹ nhàng hạ xuống dưới nói: “Không thú vị, tôi còn tưởng cậu lợi hại lắm! Là linh chiến sĩ mà ngay cả công pháp khinh thân cơ bản cũng không biết sao? À, quên mất, tộc rắn các người không có công pháp khinh thân. Hơn nữa gia tộc Đông Phương các người không phải là sói hay sao? Sao ở trên người cậu lại không hề có dòng máu của Sói trời? Cái này không khoa học!”
Mấy lời nói này đối với Đông Phương Y, quả thật giống như là hành quyết công khai.
Cậu từng gặp qua Luyện Thu và Luyện Thanh vụng trộm với nhau, chẳng qua chỉ muốn thử Đông Phương Y một chút, không nghĩ tới y trong cơn giận giữ lại dùng toàn lực đánh ra một kích về phía Đan Kỳ.
Người xem toàn trường đều sợ ngây người, từng linh chiến sĩ đều có một chiêu trí mạng của mình. Một chiêu này sẽ tiêu hao toàn bộ linh lực của bản thân, dùng một chiêu lấy đi mạng sống của đối phương. Nói như vậy, cho dù đối phương và đối thủ có sức mạnh ngang nhau, cũng sẽ bị một chiêu này mà mất đi tính mạng.
Đây là thi đấu thể thao, không phải là chiến đấu sinh tử.
Fan của Đan Kỳ muốn điên lên, mọi người đều đứng lên hò hét: “Đông Phương Y phạm quy! Đông Phương Y phạm quy! Đông Phương Y phạm quy!”
Trọng tài chính đã thổi còi tạm ngừng, nhưng mà đã không kịp, một chiêu toàn lực đã phóng ra, không thể ngăn cản, mà Đan Kỳ đã ở trong phạm vi công kích. Kình Trạch đã đứng dậy, bay về giữa sân. Đan Kỳ lại nhẹ nhàng phẩy tay về phía hắn, ý bảo cậu không cần.
Chỉ thấy Đan Kỳ làm động tác cầu nguyện, sau đó lại mở to mắt, một câu thần chú hình chữ vạn bay ra khỏi tay cậu. Cậu hét lớn một tiếng: “Phá!”
Một đóa hoa sen thuần khiết rơi xuống trên người Đông Phương Y, một tầng ánh sáng xung quanh y lập tức bị phá bỏ. Một chiêu trí mạng kia cũng không hề gây thương tổn gì cho Đan Kỳ.
Sau khi rơi xuống, Đông Phương Y đã mất hết sức mà té xuống đất. Còn Đan Kỳ lại không hề bị tổn thương gì.
Cậu đứng thẳng, từ từ tháo mặt nạ trên mặt mình xuống, xoay người nhìn về phía Đông Phương Y, từ từ nói: “Những gì cậu đã gây ra cho tôi năm đó, hiện giờ đã trả hết.”
Toàn trường ồ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.