Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 28:




Đương nhiên Đan Kỳ khẳng định sẽ ngại nói ra những lời này. Dù sao hoàn cảnh cậu sinh hoạt từ nhỏ đã rất cổ hủ, đặc biệt là Thần Tướng, hắn là người vô dục vô cầu. Thần tiên đương nhiên là cắt đứt với thất tình lục dục, thậm chí hắn còn nói thanh lâu là nơi ô uế. Cho nên Đan Kỳ liền được nuôi thành thói quen ngậm miệng không nói về phương diện này, cũng coi như là một loại thể hiện tinh tế khác.
Vì thế trong lòng cậu liên tục giãy giụa, rồi vẫn quyết định làm gì cũng không nói, điều này quả thực quá thẹn thùng!
Sau khi Kình Trạch rời đi, Đan Kỳ liền tới Diễn Võ Trường của Duệ Khôn.
Đi vào diễn võ trường, Đan Kỳ liền cảm thấy không khí không giống với trước đây, diễn võ trường lần này hình như náo nhiệt hơn. So với lúc trước Diễn Võ Trường của Duệ Khôn còn lớn hơn mấy lần!
Vừa thấy Đan Kỳ online, Duệ Khôn lập tức tự mình ra chào đón, ông ta nhiệt tình đưa Đan Kỳ tới phòng tiếp khách, cũng bưng lên điểm tâm và đồ uống. Thế giới ảo không có khả năng tiến hành trao đổi vật chất, cho nên những điểm tâm và đồ uống này chỉ là màn hình ba chiều. Tuy rằng có thể cảm nhận được mùi vị giống như đồ ăn thật, nhưng lại không có cách nào thực hiện trao đổi chất.
Muốn ăn đồ ngon lại muốn giảm béo, vậy thì có thể thử một lần.
Đan Kỳ nếm một miếng điểm tâm nhỏ nói: “Duệ Khôn tiên sinh đã xảy ra chuyện gì sao? Nơi này của anh…. trang trí?”
Duệ Khôn làm biểu tượng chiến thắng, rất là đắc ý nói: “Hiện giờ tôi vinh hạnh thông báo với linh võ sĩ tôn kính, diễn võ trường của tôi đã rất vinh hạnh thăng lên diễn võ trường cấp hai. Đấu võ sau này, linh chiến sĩ cao nhất có thể đạt được cấp C!” Tuy rằng linh chiến sĩ cấp C, hình như sẽ không đến loại diễn võ trường cấp bậc này của Duệ Khôn. Nhưng mà linh chiến sĩ cấp D, sau này sẽ nhìn thấy không ít.
Đan Kỳ không có hứng thú mấy mà gật đầu nói: “Ừ, vậy chúc mừng ngài.”
Duệ Khôn cười nói: “Chuyện này còn phải cảm ơn ngài, nếu không phải ngài trở thành hội viên cấp Vip của chúng tôi, thì diễn võ trường của tôi cũng sẽ không thể tăng lên cấp 2. Vốn dĩ tôi cũng đã định từ bỏ, là ngài cho tôi hy vọng.”
Đan Kỳ cũng hiểu sơ sơ một ít quy tắc của chuyện này, nhưng cậu không để ý lắm, chỉ cảm thấy hứng thú với Chung Cực Chi Chiến mà thôi: “Vậy nếu theo như lời ngài nói, thì cơ hội thành công đăng ký Chung Cực Chi Chiến sẽ tăng lên một ít phải không?”
Duệ Khôn cười sang sảng nói: “Đang muốn nói chuyện này với ngài, tôi đã nhận được thư thông báo của Chung Cực Chi Chiến rồi. Hiện giờ ngài chỉ cần luyện tập nhiều hơn, duy trì cảm xúc… ừm…. Độ thuần thục, là được.”
Nghe đến đó Đan Kỳ bắt đầu bấm đột ngón tay tính ngày. Cũng may hệ linh trưởng của gia tộc Kình Thiên thời gian mang thai chỉ có bảy tháng, hiện giờ cậu mang thai ba tháng, còn có bốn tháng nữa đứa trẻ trong bụng sẽ được sinh ra. Như vậy sẽ không bị trễ cuộc thi chung kết vào nửa năm sau. Mà thi đấu trong mỗi đại lục thì không cần lo lắng, thi đấu thực tế ảo sẽ không gây tổn thương gì cho cơ thể.
Đan Kỳ gật đầu nói: “Được rồi! hôm nay đánh ba trận trước, anh lọc giúp tôi một chút, nếu là cấp F thì không cần sắp xếp qua chỗ tôi.”
Duệ Khôn gật đầu, thiết lập một ít tham số cho phần xếp hạng của Đan Kỳ.
Sau khi điền xong, Đan Kỳ liền được sắp xếp đấu với một linh chiến sĩ cấp D.
Đối phương vậy mà lại là một cô gái, trên người mặc áo da màu đen bó sát, tôn lên dáng người cực chuẩn của cô gái. Đầu tọc được tết lại, nước da hơi đen, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt thì rạng rỡ.
Đan Kỳ hơi ngạc nhiên, giờ phút này mặt cậu đã được điều chỉnh, trên mặt đeo một cái mặt nạ có hình dáng của một chiếc lá. Trên người mặc quần áo thoải mái, thậm chí còn không đeo giáp bảo vệ.
Đối phương nhìn thấy cậu cũng hơi ngạc nhiên, bởi vì dựa vào thân hình thì Đan Kỳ là một người rất nhỏ yếu. Cho dù cậu đã điều chỉnh ngoại hình, hệ thống cũng sẽ không đồng ý thiết lập lừa dối quá đáng. Điều chỉnh trong vòng 5%, cũng đủ sửa dung mạo một người đến cả mẹ cũng không nhận ra.
Nữ chiến sĩ tự giới thiệu một chút: “Bạn nhỏ à, tôi sẽ không nương tay.”
Sau khi thân thể Đông Phương Kỳ bị cải tạo, xác thật là gầy yếu không ít. Tình trạng héo rút của cơ bắp rất rõ ràng, tứ chi mảnh khảnh, vòng eo nhỏ hẹp. Cậu theo bản năng sờ sờ bụng, bên ngoài hệ thống, đứa bé trong bụng cậu sẽ không lộ ra ngoài.
Đan Kỳ hơi ôm quyền, gật đầu nói với đối phương: “Mong chỉ giáo.”
Nữ chiến sĩ ngạc nhiên nói: “Tộc Hoa Hạ sao? Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, thi đấu đi!”
Trên chiến trường không phải là lúc liên lạc tình cảm, rất nhanh lôi đài đã báo bắt đầu. Trong nháy mắt báo bắt đầu, Đan Kỳ lập tức triệu hồi ra ma thực rau chân vịt. Rau chân vịt lập tức xuất hiện, khởi động hệ thống phòng hộ. Đan Kỳ thiếu chút nữa là cười ra tiếng, Duệ Khôn vậy mà ngụy trang cho ma thực của cậu thành một con heo ngây thơ ngơ ngác.
Nữ chiến sĩ đối diện cũng hơi ngạc nhiên, Đan Kỳ nở nụ cười mang theo ý xin lỗi: “Xin lỗi, vẻ ngoài này hơi kì quái.” Lần sau nên để Duệ Khôn đổi cho cậu một cái có phong cách bình thường hơn.
Nữ chiến sĩ thu lại nét khinh địch, bởi vì cô biết, Linh Chiến Sĩ hệ triệu hoán rất lợi hại. Đã có chiến sủng, vậy thì đã nói lên đối phương rất có tài.
Quả nhiên khi cô công kích Đan Kỳ, con heo kia đã làm giảm một nửa sức chiến đấu của cô, cũng làm giảm đi tác dụng lực lên mục tiêu. Khoảng thời gian bị hoãn này cũng đủ để Đan Kỳ né tránh.
Ngay sau đó, Đan Kỳ lại triệu hồi ra chiến sủng hệ công kích— ma thực cà chua.
Cà chua tiến hành tấn công về phía nữ chiến sĩ, linh chiến sĩ nữ có độ linh hoạt rất cao, nói tới tránh né là thứ mà cô hiểu rõ nhất. Vì thế cô nhẹ nhàng tránh thoát lần tần công đầu tiên của ma thực cà chua, lại vọt về phía Đan Kỳ.
Linh chiến sĩ nữ này hiển nhiên rất am hiểu tác chiến gần, hiện giờ Đan Kỳ không sợ nhất chính là tác chiến gần. Công pháp tu luyện cơ sở của cậu rất tốt, lúc trước Thần Tướng dạy cậu luôn đặt công pháp cơ sở lên vị trí đầu tiên. Độ nhanh nhẹn và tính ổn định của thân thể đều rất mạnh, cho nên Đan Kỳ đều trốn thoát vài đợt tần công vừa rồi.
Linh chiến sĩ nữ thì không như vậy, hai phía của cô đều là địch. Trong lúc tấn công Đan Kỳ, cô bị ma thực cà chua đánh trúng rất nhiều lần. Lần này Đan Kỳ không chịu một chút công kích nào đã chiến thắng đối phương.
Sau khi thắng được trận đấu này, Đan Kỳ cảm thấy hơi choáng váng, liền ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một lát.
Sau khi cảm giác choáng váng giảm xuống, cậu lại tiếp tục chọn chiến đấu.
Sau khi đánh xong ba trận, Đan Kỳ hơi bị mất sức. Thậm chí khi thi đấu trận cuối cùng, cậu bị đánh trúng rồi thua cuộc.
Tuy rằng thi đấu trong không gian ba chiều, sẽ không xảy ra thương tổn thật sự, nhưng mà Đan Kỳ vẫn hơi không thoải mái. Trong bụng cậu còn có một con bạch tuộc không ngoan ngoãn, lúc này đang gây ra sóng cuộn biển gầm.
Đan Kỳ nhanh chóng offline, chạy tới phòng vệ sinh ói một lúc, mới lấy thiết bị chữa bệnh ra kiểm tra cho mình một chút.
Hệ thống thể hiện tất cả bình thường, hơn nữa bạn bạch tuộc nhỏ kia có máy thai.
Tiểu gia hỏa thực hoạt bát, từ hình ảnh có thể nhìn ra là một bé trai. Túi xúc tua phát triển rất tốt, một trước một sau phình ra ở hai chỗ, đó là một xúc tua chiến đấu và một xúc tua bán phần. Đan Kỳ đột nhiên cảm thấy hứng thú với tiểu xúc tua này, cậu sờ sờ bụng, tiểu gia hỏa bên trong liền đáp lại. Tứ chi thi nhau đá đá, dáng vẻ rất hưng phấn.
Đan Kỳ chỉ cảm thấy trong bụng giống như có một con nòng nọc bơi qua bơi lại, cậu nhịn không được gãi gãi bụng, tiểu nòng nọc bơi càng vui vẻ.
Cậu chụp một tấm hình rồi gửi cho Kình Trạch, lại gửi một tin nhắn cho hắn: “Con của anh nhìn dáng vẻ rất vui vẻ.”
Kình Trạch đang họp, nhìn thấy tin nhắn Đan Kỳ gửi tới trên môi hơi hiện lên nét cười.
Mọi người nhìn thấy nụ cười kia của Kình Trạch nhịn không được xoa xoa đôi mắt, có một người thậm chí còn gỡ mắt kính ra xoa xoa. Bọn họ cho rằng mình nhìn lầm, bởi vì nụ cười kia chỉ xuất hiện như một cái chớp mắt. Hắn tắt âm thanh của máy truyền tin đi, tiếp tục bàn bạc chủ đề hôm nay: có nên hủy bỏ điều lệ bán trao tay sinh sản giả hay không.
Cuối cùng hội nghị cũng đã thông qua hủy bỏ điều lệ bán trao tay sinh sản giả, đại lục Kình Thiên trở thành đại lục đầu tiên cấm bán trao tay sinh sản giả ở tinh tế. Bước tiếp theo là sẽ hủy bỏ mua bán sinh sản giả, nhưng mà phải tiến hành từng bước.
Nhiều năm tinh tế đều như vậy, để đảm bảo gen đời sau Linh Chiến Sĩ được tồn tại, điều lệ đối với sinh sản giả rất hà khắc. Dù sao sinh sản giả thật sự có thể để lại gen đời sau thực tốt, đối với một số gia tộc là có lợi ích rất lớn.
Nhưng thời buổi binh hoang mã loạn cũng đã qua đi, bên linh trưởng cũng đã đi vào con đường văn minh, nhất định phải loại bỏ những khối u ác tính này.
Nghĩ tới lúc Đan Kỳ vừa mới bị bán tới đây, trong lòng rất là hoảng loạn và hồi hộp, một là lo lắng thuốc thúc thai, hai là lo lắng chuyện bán trao tay. Nhưng khi ở thời đại này, cái nhìn của mọi người đều như nhau, sẽ không có người cảm thấy sinh sản giả dùng thuốc kích thai hoặc là bán trao tay sinh sản giả thì có vấn đề gì. Giống như Kình Trạch đối với những quan niệm ăn sâu bén rễ này cũng giống như vậy, hắn cũng không cảm thấy có chỗ không ổn.
Cho tới khi Đan Kỳ đi tới bên cạnh hắn, khiến hắn bắt đầu tự hỏi. Có lẽ, bọn họ cũng không hy vọng bản thân cứ sống vô vọng như vậy. Chuyện mất đi linh hạch đối với bọn họ đã là một chuyện rất đau khổ.
Đợi nửa ngày, Đan Kỳ không thấy Kình Trạch trả lời, liền lại tiến vào thế giới ảo một lần nữa. Từ khi biết Kình Trạch chính là Thần Tướng, tuy rằng Đan Kỳ ngại thấy hắn, nhưng trong lòng lại rất muốn thấy hắn. Cái loại cảm giác vừa thấy ngại lại hơi hơi vui vẻ này, làm Đan Kỳ hơi cảm thấy áy náy. Biết rõ như vậy là không đúng, nhưng lại còn muốn đã sai càng thêm sai.
Cậu cắt nối biên tập video hai ngày này quay được, cây cải dầu cũng đã cao được mười mấy cm, qua thêm mấy ngày nữa là có thể lấy được những bông hoa cải dầu vàng rực.
Cậu vừa mới đăng video lên xong, liền nhận được lời mời truyền tống của Kình Trạch, còn chưa kịp nhìn những bình luận, đã bị Kình Trạch triệu tới một nơi núi rừng yên tĩnh.
Mỗi lần xuất hiện trên bản đồ đều thực ngẫu nhiên, Đan Kỳ cũng không biết vì sao hắn lại cố chấp với những thiết lập cổ như vậy. Những cảnh tượng này đối với một người đã từng nhìn thấy đồ thật như cậu, quả thực nơi nơi đều là lỗi. Măng vào mùa xuân mới lớn lên? Nhưng mà xung quanh lại mọc đầy hoa mai! Nhưng mà hoa mai này vào mùa đông mới nở!
Thế nhưng nhìn thấy cách phối hợp cũng tương đối đẹp, nên Đan Kỳ cũng không so đo làm gì.
Cậu nhìn thấy Kình Trạch vẫy tay về phía mình, liền nhẹ nhàng chạy qua.
Kình Trạch nhìn vẻ mặt của cậu nói: “Tâm trạng của em hôm nay không tệ lắm nhỉ?”
Đan Kỳ thầm nghĩ, rõ ràng như vậy sao? Cho dù là cậu phá hư Thần Tướng, hay là bị Thần Tướng phá hư, đối với cậu thì đều là một chuyện đáng vui vẻ.
Nhưng ngoài miệng thì vẫn tìm cớ cho mình: “Chắc là vậy! Có thấy hình ảnh tôi gửi cho anh không? Tiểu bạch tuộc kia sẽ động đó.”
Vẻ mặt Kình Trạch xanh trắng, nghẹn nửa ngày mới hỏi: “Con…. cá sao?”
Đan Kỳ theo bản năng che miệng lại, vẻ mặt của Kình Trạch bất đắc dĩ nói: “Khi ở trong tộc Xúc Tua đừng nói tới từ bạch tuộc này?”
Đan Kỳ hơi xấu hổ, cậu nhịn cười tới mức đau bụng, không ngờ rằng Kình Trạch vậy mà để ý tới cái này. Trong một giây này, cậu bị Kình Trạch kéo vào trong ngực, người nọ từ trên cao nhìn xuống cậu nói: “Cho nên, tôi phải trừng phạt em như thế nào mới tốt đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.