Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 82: Hạn chế đẳng cấp (thượng)




“Chắc không đâu mà.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta tự lẩm bẩm với mình. Cậu ta nhìn Quan Miên đầy ngờ vực như đang đánh giá mức độ đáng tin của Quan Miên.
Suy nghĩ của Quan Miên từ chuyện chiếc nhẫn trở về với hiện tại, cậu hờ hững đáp: “Tôi chỉ đang thuật lại sự thật.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì ta hỏi: “Sự thật gì? Cụ thể hơn tí xíu được không?”
Quan Miên kể lại mọi chuyện, bắt đầu từ lúc hai người chia sẻ nhiệm vụ.
Dù cậu không hề đề cập đạo cụ để chia sẻ nhiệm vụ là gì nhưng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đã liếc ngay đến ngón tay Quan Miên. Không thể trách cậu ta nghĩ nhiều, có trách thì trách Quan Miên quá nghèo, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có ngón tay là phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Ý anh là,” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói tiếp: “thư anh gửi cho Ám Hắc Đại Công bị trả về?”
Quan Miên đáp: “Ngay từ đầu tôi đã nói vậy.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vuốt cằm học đòi dáng vẻ trinh thám, “Chuyện này thiệt quá kỳ cục.”
Quan Miên hỏi: “Ngoài xóa tài khoản còn khả năng nào khác không?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Tôi cũng không biết. Anh chờ tí, tôi hỏi Lòng Son.”
Quan Miên không biết trong thư cậu ta viết thế nào mà chẳng bao lâu sau, Lòng Son Chiếu Sử Xanh đã vội vàng chạy tới.
“Đại Công xóa tài khoản?” Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhìn Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta, mày cau tít lại.
Quan Miên đã biết trong thư cậu ta viết gì.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta trả lời: “Nói một cách nghiêm túc là một trong những khả năng.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh cau mày, thái độ có vẻ không bằng lòng với cách thổi phồng sự việc của Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhưng lại không thể trách. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn Quan Miên.
Quan Miên nói: “Giang Sơn biết.”
“…” Sao mình không ra tay trước quách nhỉ! Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vừa bực dọc nghĩ vừa kể lại mọi chuyện.
Đợi cậu ta kể xong, Quan Miên mới sửa lại: “Từ St. Paders đến thôn tôi tốn khoảng ba mươi hai phút, không phải gần một tiếng, đến lúc nhận được thư chắc tổng cộng khoảng năm mươi phút, không phải hơn một tiếng.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Xóa tài khoản trong khoảng thời gian ngắn như vậy là không thực tế.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhỏ giọng hỏi: “Chứ không thì sao lại bay về?”
Quan Miên hỏi: “Xóa tài khoản có cần phải do chính chủ làm không?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Hỏi thừa. Nếu người khác mà cũng xóa được thì tôi đã xóa tài khoản của anh từ lâu.”
Quan Miên lại hỏi: “Công ty game thì sao?”
“Chuyện này…” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta sửng sốt đáp: “Theo lý thuyết là được. Thế nhưng nhân vật hư cấu trong game vẫn sở hữu những quyền lợi thuộc về chính chủ trước pháp luật, trừ phi có công văn chính thức của tòa án, chứ không tự tiện xóa ID ảo của người khác chính là vi phạm quyền lợi của game thủ, là hành vi vi phạm pháp luật.”
Quan Miên cau mày hỏi lại: “Công văn chính thức của tòa án?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Anh đừng nghĩ nhiều. Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì không thể nào không nghe được chút tin đồn gì hết.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh lấy giấy bút trong túi ra viết thư rồi dùng huyết tinh linh gửi đi.
Sau đó cả ba tìm một vị trí khuất trong thôn ngồi chờ.
Quan Miên và Lòng Son Chiếu Sử Xanh đều không phải kẻ nhiều lời. Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta tuy lắm mồm nhưng có Quan Miên ở đó, cậu ta tự biết có nói cũng chỉ bị thiệt nên cũng im lặng để tránh mất mặt. Nhưng nói vậy thôi chứ lực cản đương nhiên vẫn yếu hơn động lực của miệng. “A, có phải game có bug không nhỉ?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Mộng Đại Lục vừa đoạt giải ‘Game Với Thiết Kế Hoàn Hảo Nhất’.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Đúng đó, mới đoạt được, tức là đoạt được trước khi chuyện này xảy ra. Nếu để xảy ra chuyện thế này biết đâu là khỏi đoạt được luôn.” Nói rồi, cậu ta quay sang Quan Miên kêu gọi đồng minh, “Anh thấy sao?”
Quan Miên đáp: “Theo thời gian, địa điểm, tính cách phân tích, khả năng Ám Hắc Đại Công xóa tài khoản là dưới hai phần trăm.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Thấp hơn hai phần trăm tức là vẫn có hai phần trăm khả năng?”
“Ví dụ như là nhân cách phân liệt.”
“…Được rồi. Nhưng công ty phạm lỗi chẳng phải có xác suất cao hơn à?”
Quan Miên trầm ngâm rồi trả lời: “Có khả năng.” Cậu không quen thuộc lắm với game này nên khó lòng đưa ra phán đoán cụ thể và chính xác.
Đáp án này của cậu đã đủ làm Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hết sức thỏa mãn. Cậu ta không khỏi nhìn về phía Lòng Son Chiếu Sử Xanh đầy đắc ý.
Lòng Sơn Chiếu Sử Xanh cúi đầu.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thò đầu qua ngó, bỗng nghe thấy từ cổ họng anh phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Có điều lần này đã hơn một tiếng mà huyết tinh linh vẫn chưa trở về.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta càng chờ càng mất kiên nhẫn, cậu ta nhìn Quan Miên đầy vẻ hoài nghi, “Đừng nói là chiêu chơi khăm mới của cá tháng tư nhỉ?”
Quan Miên nói: “Giờ là tháng chín.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Cứ như một tháng tư ai chả biết, làm sao gọi là chơi khăm được chứ?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi logout xem thử.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đứng dậy theo, “Anh tin anh ta thiệt ấy hả? Bình thường có thấy anh tin em vậy đâu.”
“Cậu ta rất đáng tin.” Lòng Son Chiếu Sử Xanh mở bảng điều khiển lên.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn Quan Miên một cách không dám tin, “Không lẽ tôi không đáng tin cậy?
Quan Miên đáp: “Không lẽ còn cần phải hỏi?”
“…” Đáng lý cậu ta nên chọn những người dễ sống chung mà chơi chứ nhỉ. Thấy Quan Miên xoay người đi về phía thành Baute, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đuổi theo hỏi: “Anh cứ thế mà đi hả?”
“Cậu cõng tôi?”
“Ý tôi là, lẽ nào anh không ở lại chờ kết quả?”
Quan Miên trả lời mà đầu chẳng buồn ngoảnh lại, “Ở lại đây chờ và đi chỗ khác chờ có gì khác à?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta dừng bước, nhìn theo bóng lưng Quan Miên mà tự lẩm bẩm: “Tuy bảo bình tĩnh là ưu điểm nhưng sao để tên kia thể hiện lại chướng mắt vậy chứ?”
Tuy vì rắc rối ban nãy Quan Miên bỏ lỡ giờ công tác dọn dẹp phế tích, nhưng hiện giờ cậu vẫn quay về làm bù.
Một công việc làm đi làm lại lâu ngày đương nhiên sẽ không còn mấy hăng hái. Rất nhiều thành viên Tinh Nguyệt dần hình thành thói quen lúc mọi người bắt đầu sẽ chạy đến điểm danh với Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc, sau đó đợi đến khi kết thúc lại chạy về báo danh, thậm chí có người cả qua loa lấy lệ cũng chẳng buồn.
Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc từng đề cập vài vấn đề với Tinh Phi Ngân và cậu nhưng cả hai đều chưa đưa ra cách giải quyết. Một là vì Tinh Phi Ngân quá bận, cơ bản chẳng có thời gian để ý. Còn Quan Miên là do những chuyện đó không nằm trong phạm vi phụ trách của cậu nên cũng chả buồn nhúng tay. Thứ hai, dù sao đây vẫn chỉ là game, không phải đời thực, ép buộc game thủ công tác theo kiểu chấp hành nhiệm vụ rất dễ phản tác dụng, phương án thưởng phạt đề ra nhất định phải giành được sự tín phục của mọi người. Trước khi phương án cụ thể được đề ra, thà để tự do còn hơn làm cho mọi người lấn cấn trong lòng.
Khoảng hai mươi phút sau, Lòng Son Chiếu Sử Xanh xuất hiện ở khu phế tích.
Sự xuất hiện của hội trưởng công hội đối địch một thời, và cũng chính là công hội quan hệ mờ ám với mình hiện tại, đã làm dậy lên một làn sóng dư luận nho nhỏ.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh dường như chẳng quan tâm đến vô vàn cái nhìn tò mò, anh ta chỉ đi thẳng một mạch đến cạnh Quan Miên và thấp giọng nói: “Đại Công đang đánh thực chiến bên vũ khí lạnh.”
Quan Miên hỏi: “Không việc gì?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh đáp: “Không nói.”
Quan Miên gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh không nói gì, trực tiếp gọi thú cưỡi bay thẳng lên trời.
Không ít người thường nói chuyện với Quan Miên đều chạy qua thăm dò nguyên do Lòng Son Chiếu Sử Xanh đến chỗ bọn họ.
Ban đầu Quan Miên còn qua loa có lệ, về sau bị hỏi lắm quá hóa bực, đáp: “Giám sát.”
Hội trưởng Công hội Đế Diệu đến Công hội Tinh Nguyệt giám sát? Đến trộm tình báo còn có lý.
Nghĩ đến chuyện Công hội Đế Diệu mới đó mà đã xây xong tường thành đâu vào đấy, còn bọn họ vẫn đang phải vật lộn với đống đổ nát hoang tàn, vả lại người tham gia công cuộc dọn dẹp còn ít xỉn, lòng tự tôn của các thành viên Tinh Nguyệt bị lười biếng chèn ép bấy lâu bỗng nhiên trỗi dậy.
Bọn họ lập tức lấy báo và giấy ra. Kẻ đăng báo, người viết thư, mạnh ai nấy cố gắng hô hào bạn bè đến cùng nhau giữ thể diện.
Chỉ trong chốc lát, sĩ khí của Tinh Nguyệt đột ngột tăng vọt, người người nhà nhà hăng hái lao động.
Về sau, Cao Nguyên Hồng Lưu Lạc còn lén tìm Quan Miên bày tỏ lòng biết ơn vì cậu đã đưa ra một kế rất hay.
Có điều đây là chuyện sau này.
Lúc này, sau khi đã làm đủ một giờ đồng hồ, Quan Miên lập tức kéo bảng điều khiển ra nhảy sang thực chiến – Vũ khí lạnh.
Vẫn là phòng chờ ấy, vẫn là kho vũ khí ấy, vẫn là chọn kích. Điểm khác biệt duy nhất là lần này cậu chú ý tới bảng xếp hạng game thủ, bốn chữ Ám Hắc Đại Công chễm chệ trên bảng, hơn nữa còn phát sáng.
Cậu đang nghiên cứu không biết làm sao gọi anh thì chợt nhìn thấy một tin nhắn nảy ra.
[Hệ thống] Ám Hắc Đại Công mời bạn vào phòng số 1001, nhận lời hay từ chối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.