Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 46: Cuộc chiến huyền thoại (thượng)




Lâu năm không gặp, truyền thuyết công hội.
Quan Miên ngơ ngác dán mắt vào vị trí tượng đỏ biến mất, nơi đó bị sĩ đen thay thế, không thể nào khôi phục lại được.
“Thì ra là vậy.” Cậu lẩm bẩm, nhón tay lướt qua bề mặt bàn cờ, sau đó dừng tại hàng ngoài cùng bên phải, vị trí thứ năm từ trên đếm xuống rồi từ tốn lật cờ.
Tướng đỏ!
Khóe miệng Quan Miên lộ ra nét cười hài lòng.
Bên cạnh tướng đỏ lập tức mở thêm một quân cờ, chốt đen.
Quan Miên cầm tướng đỏ đập vào chốt đen.
[Hệ thống] Thao tác trái quy tắc, không thể chấp hành.
Nụ cười trên mặt Quan Miên cứng đờ, trong lòng nhen nhóm chút dự cảm không tốt.
Quả nhiên, tuy cậu lại lật thêm một quân mã đỏ, song đã quá muộn, chốt đen vô cùng vô cùng dũng mãnh xử lý tướng đỏ, cùng sĩ đen một trái một phải phối hợp chặt chẽ. Quân chốt nho nhỏ đo đỏ cùng quân mã đo đỏ nho nhỏ bên cạnh trông thật cô đơn và lạc lòng.
[Hệ thống] Bạn thua rồi.
Quan Miên: “…”
Thoát khỏi game, Quan Miên cảm thấy tốn thời gian vào loại trò chơi bổ não này mới thật sự quá lãng phí thời gian, tinh thần cùng thể lực. Cậu quyết định xếp ý kiến của Bản Chất Minh Mẫn xuống cấp Y, cao hơn ý kiến của Tội Lỗi Quá Xa vỏn vẹn một cấp.
Vòng loại của Lưu Tinh Chi Chiến lại kéo dài thêm hai ngày rưỡi mới kết thúc đấu loại từ một trăm sàn đấu.
Quan Miên chọn hai cuộc đấu để xem, một là của Ám Hắc Đại Công, một là Lòng Son Chiếu Sử Xanh. Tuy lần này bọn họ không tổ cùng đội nhưng sức chiến đấu của cả hai đều chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Đội ngũ của Ám Hắc Đại Công trông như chọn đại theo tên, hơn nữa đẳng cấp lại không cao, trung bình chỉ trên dưới năm mươi, thế nhưng chênh lệch giữa họ không nhiều, phối hợp rất ăn ý, tuyệt đối không phải loại tổ đội nước đến chân mới nhảy.
Đội ngũ của Lòng Son Chiếu Sử Xanh càng không cần nói, toàn đội từ cấp 85 trở lên, thay vì nói thực lực trâu bò, chi bằng bảo họ lấy thịt đè người, vừa lên đấu trường đã ép cho đối phương trở tay không kịp.
Tuy xét về mặt điểm số, bọn họ có thể thua trên phương diện chênh lệch đẳng cấp, nhưng bọn họ có thể bảo đảm một điểm vô cùng quan trọng:
Thắng lợi.
Trận của Lòng Son Chiếu Sử Xanh, cậu và Phồn Tinh Hữu Độ cùng nhau ngồi xem.
Thi đấu kết thúc, cậu hỏi Phồn Tinh Hữu Độ: “Phần thắng bao nhiêu?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Hai phần.”
Quan Miên bảo: “Hơi cao quá rồi.”
Phồn Tinh Hữu Độ cười cười.
“Ám Hắc Đại Công thì sao?”
“Bảy phần.”
Quan Miên nói: “Vẫn quá cao rồi.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Tôi thấy mình nên tìm một bác sĩ tâm lý đến khơi gợi sự lạc quan của cậu mới được.”
Quan Miên bảo: “Nói lý do thực tế chút nào.”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Giả sử tôi bảo tôi không có thì cậu nghĩ sao?”
Quan Miên trả lời: “Tôi sẽ nghĩ anh qua được cuộc thi chuyên gia phân tích số liệu cao cấp hoàn toàn nhờ đi cửa sau.”
Phồn Tinh Hữu Độ phì cười, “Thật lòng mà nói, chọn cậu và Bị Thịt Rỗng là một loại mạo hiểm.”
Quan Miên: “Ừm.”
“Cấp của cậu tuy có thể kéo được vài điểm, song trong mấy thi đấu thế này, hành vi của tôi chẳng khác nào bỏ dưa lấy hạt.”
Không những không mảy may xấu hổ, Quan Miên ngược lại còn đáp: “Cùng chung nhận thức.”
“Tôi biết Ám Hắc Đại Công sẽ không làm như vậy, Lòng Son Chiếu Sử Xanh cũng sẽ không làm như vậy.” Anh ta thoáng ngừng lại, “Cho nên tôi làm.”
Quan Miên nói: “Nghe có vẻ không mấy sáng suốt.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Con người chung quy vẫn có những xung động không quá lý trí. Rõ ràng biết sẽ thất bại, nhưng vẫn muốn thử xem thế nào. Dù gì cái giá cũng không đắt mấy.”
Quan Miên hỏi: “Bị Thịt Rỗng thì sao?”
“Nếu lúc báo danh để Minh Nguyệt, Vô Song hay thậm chí Gia Cát làm đội trưởng nhất định sẽ khiến Ám Hắc Đại Công sinh lòng cảnh giác. Anh ta quá hiểu tôi, tựa như tôi hiểu rõ anh ta. Chỉ cần giả thiết có tôi tham chiến, anh ta nhất định sẽ gọi Lòng Son Chiếu Sử Xanh vào đội, và phần thắng của chúng ta sẽ thấp hơn rất nhiều. Cho nên Bị Thịt Rỗng có thể xem như màn che mắt.”
Quan Miên nói: “Nhưng cục diện hiện tại càng gay go hơn dự tính.” Lòng Son Chiếu Sử Xanh không vào đội của Ám Hắc Đại Công nhưng lại thành lập một đội càng mạnh mẽ hơn.
Khóe miệng Phồn Tinh Hữu Độ nhoẻn lên, “Rất hứng thú, không phải ư?”
Quan Miên nói: “Đây không giống với việc chuyên gia phân tích số liệu cao cấp nên làm.”
Phồn Tinh Hữu Độ nghiêng đầu nhìn cậu, “Trong mắt của cậu, tôi chỉ là chuyên gia phân tích số liệu cao cấp?”
Quan Miên đáp: “Này là phương diện duy nhất tôi hiểu về anh.”
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, “Đừng nhắc mấy chuyện này nữa, như vậy sẽ rất dễ biểu lộ cậu hiểu rất rõ về phân tích số liệu đấy.”
Quan Miên nhún vai ra chiều chẳng hề gì.
Có lẽ cùng mô-tuýp tư duy đã khiến cậu nảy sinh cảm giác thân cận với Phồn Tinh Hữu Độ, ngay cả trò chuyện cũng hợp gu hơn.
“Lựa chọn một hoàn cảnh bất lợi, sau đó dùng suy nghĩ của chuyên gia phân tích số liệu cao cấp chuyển nó thành cục diện có lợi,” Cậu từ tốn tiếp, “tôi có thể cho rằng đây là thử thách của anh với chính bản thân hay không?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Tôi xem nó như thời kỳ phản nghịch chưa qua của mình ấy mà.”
Quan Miên nói: “Tuổi này của anh giả nai chẳng đáng yêu gì cả.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Hình như chúng ta nào có hơn kém bao tuổi đâu nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Bởi thế tôi chẳng giả nai bao giờ.”
Phồn Tinh Hữu Độ nói: “Bề ngoài cậu nhìn nai tơ vô cùng.”
“Cảm ơn lời khen. Có điều tuy lý do ban nãy của anh rất thú vị, nhưng vẫn chưa thuyết phục được tôi.”
“Nhất định cần thuyết phục?”
Quan Miên nói: “Không thì tìm vị bác sĩ tâm lý nào đó đủ khả năng thôi miên để tôi tin anh một trăm phần trăm đi.”
Phồn Tinh Hữu Độ trầm ngâm, “Bởi vì Tinh Phi Ngân cùng Thanh Sam Công Tử đều nhập học cả rồi, tôi không tìm đủ đội nào mạnh mẽ để đối đầu chính diện nên chỉ đành đi đường tắt. Đáp án này thế nào?”
Quan Miên đáp: “Tôi hơi tin rồi.”
Ánh mắt của Phồn Tinh Hữu Độ đột nhiên chuyển theo sự di chuyển của một người.
Quan Miên quay đầu.
Ám Hắc Đại Công đang đi về phía cậu.
Quan Miên lùi lại.
Ám Hắc Đại Công đến trước mặt hai người, nhìn hai như kẻ bề trên, “Tán dóc gì đấy?”
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Cách đánh bại anh.”
Ám Hắc Đại Công cau mày, “Cho hóng ké với được không?”
Quan Miên đáp: “Nếu có thể đề xuất kiến nghị có ích thì cũng được.”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Ồ, được chứ. Trước hết các người nói biện pháp của mình ra xem nào.”
Quan Miên hỏi: “Tỷ lệ đánh thuốc mê thành công cao không?”
Ám Hắc Đại Công khoanh tay đáp: “Này tùy vào đằng ấy đánh thuốc mê để cưỡng gian tôi hay bắt tôi làm con tin.”
Phồn Tinh Hữu Độ đột nhiên đứng lên rồi ngồi xuống cách họ vài ghế.
Ám Hắc Đại Công cùng Quan Miên đều ngoảnh sang nhìn anh ta.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, “Đợi hai người nói đến phần thích hợp cho tôi nghe thì có thể mời tôi trở về.”
Tốc độ xử lý thống kê của trí tuệ nhân tạo nhanh hơn giáo viên chấm bài gấp mấy trăm lần. Bởi vậy thi đấu vừa kết thúc vào buổi trưa, buổi chiều đã có kết quả.
Thi đấu áp dụng hình thức loại bỏ.
Nói cách khác, có những đội tuy giành được thắng lợi nhưng điểm số không đủ vẫn bị loại như thường. Thế nhưng vài đội thua cuộc vẫn có khả năng lọt vào vòng trong.
Đội của Bách Chiến Bách Thắng chính là như vậy.
Dù thua cuộc nhưng vì đẳng cấp giữa các thành viên chênh lệch quá lớn, cộng thêm phối hợp ăn ý giữa Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng đã kéo về cho họ một vé, miễn cưỡng được vào vòng trong.
Lần này loại hết hai ngàn đội, vỏn vẹn chỉ có bốn trăm thành công lọt vào. Cũng vì thế mà thi đấu chỉ cần tiến hành hai vòng.
Đội của Quan Miên với ưu thế chênh lệch đẳng cấp cùng phối hợp ăn ý, đứng trên đội của Ám Hắc Đại Công, xếp hàng thứ chín trên bảng điểm công bố, thuộc hạng tiềm năng trong tiềm năng. Đội Ám Hắc Đại Công kém ba điểm, xếp thứ mười. Lòng Son Chiếu Sử Xanh chiếm vị trí thứ ba. Nói chung tất cả đều nằm trong dự tính của bọn họ.
Vô Song tỏ vẻ vồ cùng hài lòng, “Tính chính xác của trí tuệ nhân tạo cao thật.”
Quan Miên nói: “Này quyết định bởi template của họ.” Khả năng tự tư duy để trò chuyện là thiết kế mô phỏng theo tinh anh của các ngành nghề, bởi có thể nói trí tuệ nhân tạo tập hợp ưu điểm vĩ đại của nhân loại.
Vô Song hỏi: “Ai là Template?”
Quan Miên trả lời: “Anh có nhận được thư mời của viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo không?”
Vô Song ngờ vực lắc đầu. Thực tế thì đây chính là lần đầu anh ta nghe nói có loại viện nghiên cứu như vậy.
Quan Miên nói: “Thế chính là người ngoài anh ra.”
Vô Song: “…” Tuy logic của câu này không có vấn đề, giọng điệu của Mộng Xuân Không Tỉnh cũng không có vấn đề, nhưng anh ta vẫn cứ cảm giác nó có vấn đề ở một chỗ nào đó.
Minh Nguyệt Vô Ảnh hỏi: “Đối thủ vòng sau là ai?”
Phồn Tinh Hữu Độ nhướng mày, từ tốn đáp: “Ám Hắc Đại Công.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.