Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 41: Lưu Tinh Chi Chiến (trung)




Ngay sau khai mạc, đại chiến bắt đầu.
Hoạt động khai mạc của Lưu Tinh Chi Chiến hệt như hình thức khai mạc trong hiện thực, khác mỗi điều người biểu diễn văn nghệ lại là NPC.
Ngắm những NPC từng giao nhiệm vụ cùng boss giữ cửa nhảy múa trên sân khấu, rất nhiều người chơi không nhịn được mà phá ra cười.
Trong tiết mục ca múa, nàng boss bự Dorothy từ phó bản Bí Mật Của Dorothy cầm micro tao nhã lên đài, bắt đầu xướng lên ca khúc quen thuộc. Ra khỏi hang động tăm tối, toàn thân cô nàng sáng sủa hẳn ra, không ít game thủ hớn hở huýt sáo ủng hộ.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Cứ thế này chẳng lẽ trong game sắp thịnh hành mốt NPC và game thủ tương thân tương ái?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Cậu chấm Dorothy?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Ít nhất phải cỡ như nữ thần ánh sáng mới kéo được em ra khỏi biển khổ của dục vọng vô biên, cam tâm tình nguyện là Plato của nàng.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh lắc đầu bảo: “Nữ thần ánh sáng không được.”
“Sao vậy?”
“Anh tính sẵn rồi.”
“…”
Một tiểu tinh linh bay tới đậu lên vai Quan Miên, cậu mở thư ra xem, là Bản Chất Minh Mẫn. Lần này anh ta đã đổi phong cách oán trách: “Rốt cuộc chừng nào cậu lên? Cho cái giờ chính xác coi. Tiết Bảo Thoa (nhân vật nữ trong “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần) chẳng dễ làm chút nào đâu, ru rú ở động Hàn Diêu để rồi đau khổ mà chết.”
Quan Miên lôi giấy bút cùng tiểu tinh linh ra hồi âm: “Đó là Vương Bảo Xuyến (nổi tiếng với cố sự chờ chồng mười tám năm). Tôi lên rồi.”
Tiểu tinh linh bay đi chưa được bao lâu thì hồi âm đã về.
Bản Chất Minh Mẫn: “Cậu ở đâu? Tôi tới tìm cậu.”
Quan Miên: “Lều của Công hội Đế Diệu.”
Thời gian trả lời lần này chậm hơn một chút, hai tiết mục trên đài đã trôi qua, tiểu tinh linh mới quay về. Bản Chất Minh Mẫn: “Công hội Đế Diệu? Sao lại dính líu với họ? Chẳng phải cậu thuộc Công hội Tinh Nguyệt ư? Hội trưởng Đế Diệu có ở đấy không?”
Quan Miên vốn không định lãng phí tiểu tinh linh, nhưng vấn đề của anh ta quá nhiều, hại cậu dù muốn lờ đi cũng khó, cuối cùng đành trả lời đàng hoàng: “Nói ra dài lắm. Có.”
Bản Chất Minh Mẫn lấy lại tinh thần rất nhanh, chỉ dồi dào tình cảm mà dặn dò hai chữ: “Bảo trọng.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thấy cậu cứ chốc chốc lại có một tiểu tinh linh, mải mê thư đến thư đi quên đời, không nhịn được bèn lên tiếng: “Đội viên đội bèo bọt? Này cũng quá bình bình chứ nhỉ?”
Quan Miên nói: “Ấy là thế giới của bèo bọt.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nổi lên hứng thú, “Ồ? Một thế giới bèo bọt bình bình? Như thế nào?”
Quan Miên đáp: “Trắng xóa mờ mịt mênh mang thôi.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cười hỏi: “Còn gì nữa?”
“Mờ mịt mênh mang thôi.”
“…Rồi sau đó?”
“Mênh mang thôi.”
Khóe miệng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhoẻn lên, “Nếu tôi hỏi tiếp, đừng nói anh sẽ trả lời ‘thôi’ à nha?”
Quan Miên mặt không đổi sắc, “Chấm câu.”
“…”
Ám Hắc Đại Công tít mắt cười, kéo tay Quan Miên, “Tôi dẫn đằng ấy đi tham quan.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh thấy hai người sánh vai xuống lầu, còn Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta vẫn chôn chân tại chỗ thì thắc mắc hỏi: “Cậu không đi?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Tự dưng em phát hiện em thích ở lại cùng anh ngẩn ngơ hơn.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nhìn cậu ta một cách khó hiểu.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Im lặng là vàng, anh đúng là người đàn ông độc thân hoàng kim.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nữ thần ánh sáng tặng cậu đấy, đừng quấy rối anh.”
“…”
Những nơi có Ám Hắc Đại Công vĩnh viễn không cần lo chuyện ùn tắc giao thông, bởi vì phần lớn người chơi đều tự động nhường đường.
Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công đi thẳng một đường tới trước sân khấu.
Nghi thức khai mạc đến lúc cao trào, NPC chỉ đạo kỹ năng của các chức nghiệp một công một thủ phối hợp biểu diễn kỹ năng từ cấp 30 đến 100. Trước mắt cao thủ đệ nhất Mộng Đại Lục là Lòng Son Chiếu Sử Xanh cấp 90, cơ bản chưa ai đạt được cấp 100, càng chẳng nói tới học kỹ năng cấp 100. Bởi lẽ game thủ người nào người nấy đều trố mắt ngắm nghía bọn họ phô diễn hàng loạt những chiêu thức mới mẻ chưa ra lò.
“Chiêu gì thế kia, trâu bò kinh!” Một game thủ hâm mộ nhìn NPC chỉ đạo hệ thủy múa gậy ma pháp hóa ra trận mưa băng tiễn khổng lồ và ngưng tụ cả mặt đất thành băng, liên tục làm tiêu hao HP của đối thủ đứng trên mặt đất. Để người chơi có thể nhìn rõ uy lực của kỹ năng, tổn thương của NPC sẽ biểu thị dưới hình thức số âm nhảy ra trên đầu.
Sau thầy hướng dẫn kỹ năng hệ thủy là long kỵ sĩ.
Long kỵ sĩ vận trên người long giáp oai phong, kiếm trong tay đột nhiên hướng thẳng lên trời. Chỉ trong nháy mắt, một con rồng cỡ bự sáng lóa từ trên trời giáng xuống, vừa phà hơi đã khiến HP của đối phương vèo vèo tụt như nước mở van.
Quần chúng khán giả hai mắt sáng trưng như đèn pha.
So với hệ nguyên tố và hệ chiến đấu, kỹ năng của hệ tín ngưỡng khiêm tốn hơn nhiều, nhưng uy lực vẫn chẳng kém phần trâu bò.
Vì liên quan đến lợi ích bản thân, Quan Miên đặc biệt chú ý đến kỹ năng cấp 100 của hắc ám tế tự. Đây là một kỹ năng thiếu tính chất hoa hòe nên cần những ba NPC phối hợp minh họa. NPC hắc ám tế tự hai tay chắp thành hình chữ thập, nhanh chóng niệm xong thần chú, trên đầu ba vị thầy kỹ năng lập tức nhảy con số -600. Cùng lúc đó, đỉnh đầu hắc ám tế tự xuất hiện trị số +1900.
Khán giả rộ lên hoan hô, đoán rằng đều là game thủ chơi hắc ám tế tự đang cùng nhau chúc mừng.
Ám Hắc Đại Công đột nhiên nghiêng người nói với Quan Miên: “Đằng ấy đoán xem, nếu long kỵ sĩ đấu với hắc ám tế tự thì phần thắng của ai cao hơn?”
Quan Miên nói: “Đẳng cấp khác nhau, tỷ suất thắng thua khác nhau.”
“Đều cấp 100.”
“Game thủ khác nhau, tỷ suất thắng thua khác nhau.”
“Đằng ấy và tôi.”
Quan Miên trả lời không hề do dự: “Tôi thắng.”
Ám Hắc Đại Công bật cười, nhưng lần này ý cười lại không vào được nơi mắt, anh hờ hững hỏi: “Vậy sao?”
Quan Miên liếc xéo anh.
Đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy ánh mắt đối phương tóe lửa.
Lần thứ nhất gặp mặt, anh khiêu chiến với cậu, cậu tự biết thực lực còn yếu, kiên quyết bỏ chạy.
Lần thứ hai gặp lại, anh vẫn khiên chiến, và cậu vẫn bỏ chạy.
Về sau, anh cùng cậu vội vã đánh một trận, tuy phân rõ thắng thua nhưng người thua không cam, kẻ thắng chẳng thỏa.
Đến ngày hôm nay, anh đã quyết định chờ đợi, chờ đợi giây phút cậu luyện thành level ngang cơ với anh.
“Sau Phồn Tinh Hữu Độ, đằng ấy là đối thủ đầu tiên khiến tôi phải nghiêm túc nhìn thẳng vào.” Ám Hắc Đại Công nói.
Quan Miên đáp: “Ấy nói lên bệnh lé của anh đã chữa khỏi.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Trước giờ tôi không nhìn xéo, tôi chỉ nhìn xuống.”
Quan Miên nói: “Nhìn giày không nhìn mặt là một loại bệnh.”
Đôi mắt Ám Hắc Đại Công cong lên, mặt mày tràn ngập ý cười, “Ồ. Nếu đánh nhau trong Mộng Đại Lục, tôi còn phải chờ rất lâu. Đằng ấy thích thì thử thực chiến xem sao.”
Quan Miên khoanh tay nói: “Trừ đánh nhau, anh còn thích gì nữa?”
Khóe miệng Ám Hắc Đại Công nhếch lên, nụ cười lập tức pha thêm vài phần gian tà, “Thay vì bảo thích đánh nhau, thà rằng nói tôi thích cảm giác chinh phục!”
Quan Miên nói: “Anh bị ép đám cưới cũng đáng.”
Ám Hắc Đại Công cau mày.
“Hy sinh một người để tạo phúc cho xã hội.”
Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Ồ? Thế ai hy sinh đây?”
Quan Miên trả lời không chút do dự: “Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.”
“Sao đằng ấy cứ gây khó dễ cho cậu ấy?”
Quan Miên thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc thuận miệng.”
Ám Hắc Đại Công bắt bẻ: “Sáu chữ rất thuận miệng?”
Quan Miên đáp: “Trong đầu tôi chỉ nghĩ tới hai chữ.”
Tuy đã phần nào đoán ra nhưng Ám Hắc Đại Công vẫn phối hợp hỏi: “Chữ nào?”
“Thở dốc.”
Lễ khai mạc kết thúc, danh sách đội ngũ tham gia Lưu Tinh Chi Chiến hiện lên, đây mới là vấn đề tất cả người chơi quan tâm nhất.
Huyết tinh linh chao liệng ngợp trời, thay nhau đưa tin sắp xếp đội ngũ cho người tham gia.
Ám Hắc Đại Công cùng Quan Miên cùng nhận được chương trình bố trí sẵn.
Khác với khi báo danh chỉ hiển thị danh sách đội trưởng, lần này ID thành viên đột nhiên hiện lên.
Quan Miên trước hết tìm thấy đội mình: Bị Thịt Rỗng, Minh Nguyệt Vô Ảnh, Gia Cát Động Minh, Vô Song, Đăng Hỏa Hồi Mâu, Mộng Xuân Không Tỉnh.
Đối thủ vòng một: Lông Chân Rất Gợi Cảm, Cửu Trọng Thiên Ngoại Thiên, A Lâm, Mình Yêu Ấy Nhiều Lắm, Ngu Ngu.
Nhận được danh sách này, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Quan Miên chính là – Rốt cuộc cũng gặp được anh chàng “lông chân gợi cảm” trong truyền thuyết rồi.
“Đằng ấy cùng đội với Vô Song, Minh Nguyệt Vô Ảnh.” Ám Hắc Đại Công cười thâm thúy.
Quan Miên dời mắt tìm kiếm đội ngũ của Ám Hắc Đại Công, nhưng lại ngoài dự liệu của cậu, cả Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đều không nằm trong danh sách thành viên, hơn nữa đều toàn những người Quan Miên chưa từng nghe tiếng bao giờ – Thái Hoa Đại Đạo, Đại Vô Úy Tôn Giả (Anh Chàng Không Biết Sợ), Đại Tự Báo Chấn Phiên (Đại Tự Báo: báo chữ lớn thời xưa, Chấn Phiên: phen trở mình hoành tráng), Đại Phong Thính Bất Thanh (Gió To Nghe Chẳng Rõ), Đại Ngốc.
Quan Miên chậm rãi mở miệng: “Tiêu chuẩn tổ đội của anh là…”
“Xem tên họ có chữ ‘Đại’ hay không.”
“…” Quả nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.