Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 153: Như lọt vào trong sương mù (Hạ)




Edit: Aoi Tetsu
Khi Lương Cần Tùng miêu tả quá trình sự việc, Bạch Lữ Thị trước sau không nói một lời, những người Bạch gia khác đương nhiên lại càng sẽ không nói chen vào, trầm mặc như vậy ngược lại làm cho Lương Cần Tùng thấp thỏm không thôi, thật vất vả nói rõ sự việc, hắn lập tức quay đầu tìm cảnh sát hình sự lại đây dò hỏi tiến triển vụ án.
Cảnh sát hình sự kia nói: “Có vài người đồng nghiệp và nhân viên đội cứu viện nhìn thấy Hứa Trúc Thành đánh Bạch Anh Triết, nhưng lại không nhìn thấy Kim Vũ Trụ lấy cây dao kia ra bằng cách nào.”
Lương Cần Tùng nói: “Vậy camera hoặc máy ghi hình đâu?”
Không đợi cảnh sát hình sự trả lời, Bạch Lữ Thị liền mở miệng nói: “Nếu như không phải ngoài ý muốn, trên thuyền kia của chúng ta chỉ có khách quý có thể đến. Đối với khách quý, từ trước đến giờ Bạch gia lấy lễ để tiếp đón, làm sao lại dùng vật như máy quay phim máy ghi hình đến giám thị bọn họ?”
Lương Cần Tùng nói: “Hôm nay là ngày vui của Bạch công tử, lẽ nào không có thợ chụp ảnh chụp ảnh lưu niệm?”
Bạch Lữ Thị nhìn về phía Đại Đường Ca cùng Đường Nhị cô cô, lễ cưới trên căn bản là từ hai người bọn họ một mình ôm lấy mọi việc.
Đại Đường Ca nói: “Trước khi có chuyện có, sau khi có chuyện bọn họ liền rời đi.”
Lương Cần Tùng nói: “Dữ liệu kia vẫn còn chứ?”
Đại Đường Ca nói: “Lát nữa tôi sẽ sao chép một phần cho anh.”
Bạch Lữ Thị nói: “Các cậu không phải mới vừa nói muốn tái diễn vụ án sao? Ta cũng thật tò mò, đến tột cùng đối phương có bản lãnh gì, có thể giết người minh mục trương đảm (1) ở dưới mí mắt nhiều cảnh sát như vậy.”
(1) minh mục trương đảm: táo bạo, trắng trợn, chẳng kiêng nể – Theo QT
Lương Cần Tùng giả vờ không nghe ra trào phúng trong lời nói của bà, quay đầu phái cảnh sát hình sự lúc đó đưa Hứa Trúc Thành đi nhà vệ sinh đóng vai Hứa Trúc Thành, mình thì thay thế cảnh sát hình sự tiến hành tái diễn vụ án.
Cảnh sát hình sự nói: “Lúc đó, tôi đang gặng hỏi khẩu cung của Hứa Trúc Thành. Hắn đối với hướng đi của mình lúc Bạch tiên sinh cùng Quan tiên sinh bị tập kích vẫn luôn ấp ấp úng úng giải thích không rõ ràng, còn nói sự việc phát sinh quá đột ngột muốn đi nhà vệ sinh bình tĩnh một chút.”
“Khi đó là mấy giờ?”
Cảnh sát hình sự suy nghĩ một chút nói: “Khoảng giữa một giờ đến một giờ mười lăm phút.”
Lương Cần Tùng hỏi Kim Vũ Trụ: “Lúc đó cậu ở đâu?”
Kim Vũ Trụ nhìn về phía Nhị đường ca.
Nhị đường ca nói: “Lúc đó tôi nhìn thấy Đại Đường Ca từ nhà vệ sinh đi ra… Liền đi tới.”
Lương Cần Tùng nói: “Tại sao cậu phải đi qua?”
Nhị đường ca nói: “Phát sinh nhiều chuyện như vậy, tôi muón hỏi hỏi anh ấy có phát hiện cái gì hay không.”
Lương Cần Tùng nói: “Nói cách khác, lúc đó Đại Đường Ca của cậu đứng ở cửa nhà vệ sinh, rồi cậu và Kim Vũ Trụ đi tới. Các cậu tái diễn một lần dựa theo tình huống thật sự lúc đó đi.”
Đại Đường Ca đứng ở cửa nhà vệ sinh, Nhị đường ca lôi kéo Kim Vũ Trụ đi tới cửa nhà vệ sinh.
Những người khác đều đi tới.
Lương Cần Tùng nói: “Lúc đó xung quanh còn có ai?”
Hai cảnh sát hình sự và hai nhân viên đội cứu viện đi tới, đứng ở cách đó không xa bọn họ, một cảnh sát hình sự mang theo sáu nhân viên đội cứu viện chờ đợi bên cạnh.
Lương Cần Tùng nói với đóng vai Hứa Trúc Thành: “Bây giờ đến lượt chúng ta đí qua.” Hắn vừa đi vừa hỏi, “Chúng ta đi bao lâu?”
Cảnh sát hình sự nói: “Rất nhanh. Hứa Trúc Thành đi cực kì vội, sau đó…” Hắn đụng Đại Đường Ca một chút, “Bệ đỡ kia liền rơi ra từ trên người hắn.” Hắn nói xong móc ra một gói thuốc lá điện tử từ trong túi tiền, giả vờ là bệ đỡ vứt trên mặt đất.
Đại Đường Ca nói: “Tôi nhận ra cái kia là bệ đỡ pháo mẹ con liên hoàn muốn nhặt lên. Thế nhưng bị hắn xô vào.”
Cảnh sát hình sự nhẹ nhàng đụng vào Đại Đường Ca một chút, Đại Đường Ca lui hai bước.
Nhị đường ca nói: “Tôi vừa nghe là bệ đỡ pháo mẹ con liên hoàn, biết hắn không phải hung thủ thì cũng là đồng lõa, lập tức xông lên nghĩ rằng phải bắt được hắn, ai biết hắn liền vung một quyền ở trên mặt của tôi!”
Cảnh sát hình sự vung quyền.
Nhị đường ca che mặt quay đầu đi, thân thể nửa nhào vào trong ***g ngực Đại Đường Ca.
Lương Cần Tùng hỏi vị cảnh sát hình sự kia: “Lúc đó cậu đang làm gì?”
Cảnh sát hình sự nói: “Chuyện phát sinh quá đột ngột, tôi biết bệ đỡ là vật chứng rất quan trọng, sợ Hứa Trúc Thành mượn cơ hội tranh chấp đạp hư nó, cho nên liền nhào qua nhặt bệ đỡ.”
Lương Cần Tùng hỏi Kim Vũ Trụ nói: “Lúc đó có phải như vậy hay không?”
Kim Vũ Trụ chậm rãi gật gật đầu.
“Nói cách khác, lúc đó là Bạch Anh Đạc tiên sinh bị Hứa Trúc Thành va chạm, Bạch Anh Triết tiên sinh bị đánh nhào vào trong ***g ngực Bạch Anh Đạc tiên sinh, cậu nhặt bệ đỡ trên mặt đất… Lúc đó mặt đối mặt chỉ có hai người Kim Vũ Trụ tiên sinh cùng Hứa Trúc Thành?” Lương Cần Tùng nhìn chằm chằm Kim Vũ Trụ, “Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc đó tâm tình mọi người đều rất kích động, tôi cũng rất kích động, ” Kim Vũ Trụ nói, “Tôi cũng muốn đi lên bắt lấy hắn, thế nhưng mới vừa bước một bước, liền bị va vào một phát…”
Lương Cần Tùng hỏi tới: “Bị ai va vào một phát?”
Nhị đường ca thấy tất cả mọi người nhìn hắn, lúng túng nói: “Có thể là tôi đi? Sau khi tôi bị đánh, đương nhiên rất tức giận mà muốn trả lại, cho nên động tác lớn hơn một chút.”
Lương Cần Tùng hỏi Kim Vũ Trụ nói: “Sau đó thì sao?”
Kim Vũ Trụ nói: “Tôi mất trọng lượng nhào tới trước, theo bản năng muốn bắt được đồ vật, sau đó cây dao kia liền nhét tới đây, hoàn toàn không có cơ hội phản ứng! Giống như là cố ý ở nơi đó để tôi cầm. Tôi vừa bắt được dao, thân thể mượn lực ổn định vững vàng, ai biết nó đột nhiên đưa ra ngoài về phía trước. Khi đó tay nắm (dao) của tôi đến rất nhanh, ngay cả cơ hội tự hỏi đều không có, thì thấy dao cắm vào trái tim Hứa Trúc Thành.”
Bạch Lữ Thị liếc nhìn cái thi thể giả kia bởi vì tái diễn vụ án mà bị dời qua một bên, nhíu mày nói: “Vóc dáng Hứa Trúc Thành không lùn, người bình thường coi như muốn đâm dao, cũng sẽ không lựa chọn vị trí cao như trái tim, mà là tiện tay như bụng chứ.”
Kim Vũ Trụ kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi! Lúc đó thân thể hắn không đứng thẳng!”
Lương Cần Tùng nói: “Hắn không đứng thẳng có thể là bởi vì muốn cướp bệ đỡ trên đất.”
Bạch Anh Tước nói: “Đây mới là chỗ kỳ quái nhất trong cả sự việc. Rất nhiều hung thủ ở trên đất giết người, đều sẽ không xa ngàn dặm chạy đến biển vứt bỏ hung khí, tại sao hắn ngược lại muốn đem nó mang lên thuyền? Thật giống như đặc biệt chờ người đến phát hiện.”
Lương Cần Tùng không trả lời được, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía mấy người cách gần nhất nói: “Các cậu có thấy là chuyện gì xảy ra hay không?”
Nhân viên đội cứu viện cùng cảnh sát hình sự hai mặt nhìn nhau. Cảnh sát hình sự nói: “Phần lớn tầm mắt của chúng tôi bị bóng lưng Bạch Anh Đạc cùng Bạch Anh Triết che khuất, chỉ nhìn thấy Kim Vũ Trụ cầm dao đâm qua.”
Kim Vũ Trụ há miệng, lại cảm thấy chính mình nói cái gì đều là phí công, đem lời nuốt xuống.
Chuyên gia giám chứng đột nhiên nói: “Có thể đem bệ đỡ kia cho tôi nhìn một chút hay không?”
Lập tức có cảnh sát hình sự đem một cái bệ đỡ to cỡ nửa bàn tay đưa cho hắn.
Chuyên gia giám chứng sai trợ thủ lấy đến thùng dụng cụ của mình, từ giữa lấy ra một lọ nhựa mềm trong suốt chứa chất lỏng màu xanh lam. Hắn mở nắp lọ ra, đem chiếc lọ đổ nhẹ nhàng dừng một chút, một giọt chất lỏng màu xanh lam rơi ở trên bệ đỡ, sau đó cầm kính lúp quan sát.
Lương Cần Tùng hỏi: “Có phát hiện gì?”
“Bệ đỡ này không phải hung khí.” Chuyên gia giám chứng trả lại bệ đỡ cho cảnh sát hình sự.
Lương Cần Tùng giật mình nói: “Làm sao có thể?”
Cảnh sát hình sự bên cạnh suy đoán nói: “Có phải là Hứa Trúc Thành dùng thứ gì rửa qua, lau sạch này nọ trên bề mặt hay không?”
Lương Cần Tùng lắc đầu nói: “Tôi thấy không phải mặt trên của nó từng dính thứ gì, mà là xem nó có vết tích sứ dụng tới hay không. Uy lực của pháo mẹ con liên hoàn rất lớn, sẽ sinh ra lực đàn hồi rất lớn, chỉ cần dùng qua một lần, sẽ có vết tích ma sát rất rõ ràng, cho nên bệ đỡ pháo mẹ con liên hoàn bình thường đều hay không dùng lại, phải thường được thay đổi. Nhưng nhìn cái bệ đỡ này, rõ ràng là hoàn toàn mới.”
Cảnh sát hình sự nói: “Vậy Hứa Trúc Thành căng thẳng cái gì?”
Một cảnh sát hình sự khác nói: “Hay là hắn sợ mình bị cuốn vào không lý do?”
Lương Cần Tùng nói: “Không hợp lý. Hắn là hải quân, đối với lực giật của pháo mẹ con liên hoàn cần phải rất rõ ràng. Nếu như cái này là mới, căn bản cũng không cần kinh hoảng. Còn có, thời điểm phiên trực của hắn mang bệ đỡ pháo mẹ con liên hoàn làm gì?”
Cảnh sát hình sự bên cạnh hắn nói: “Có thể là hắn sợ lúc giết người có bất ngờ, cho nên lấy một cái đồ dự phòng?”
Chuyên gia giám chứng nói: “Coi như đồ dự phòng cũng có thể chuẩn bị thêm một cái pháo, phòng ngừa pháo điếc (pháo không nổ), chuẩn bị bệ đỡ là vô dụng.”
Đôi mắt của Lương Cần Tùng quét đến vị trí đứng của mọi người vẫn tái diễn dựa theo thời điểm vụ án, trong đầu linh quang lóe lên, “Có phải hay không là…”
“Sĩ quan cảnh sát Lương đúng không?” Bạch Lữ Thị đột nhiên đánh gãy hắn, “Chúng ta Bạch gia trong ngày vui như thế này liên tiếp xuất hiện chuyện như vậy, thực sự làm chúng ta cảm giác bất an sâu sắc. Ta rất hi vọng cảnh sát có thể mau chóng bắt được hung thủ, miễn cho chúng ta cả ngày lo lắng đề phòng.”
Lương Cần Tùng không thể làm gì khác hơn là liên tục đồng ý.
“Không biết các cậu ghi xong khẩu cung chưa? Nếu như đã ghi xong rồi, ta nghĩ cùng mọi người đồng thời về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.” Ngữ khí của Bạch Lữ Thị thường thường, lại không giận mà uy.
Lương Cần Tùng nói: “Vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, tôi hi vọng…”
Bạch Lữ Thị nói: “Anh Tước. Gọi điện thoại cho luật sư Dương, kêu hắn giúp Kim Vũ Trụ tiên sinh đi cục cảnh sát một chuyến.”
Kim Vũ Trụ biến sắc.
Bạch Lữ Thị đáp trụ bờ vai cậu ta, “Yên tâm. Trước khi tòa án phán quyết, bất luận người nào đều không có quyền xác định tội của cậu. Luật sư Dương sẽ vì cậu làm đảm bảo, đêm nay cậu nhất định có thể đến Bạch gia ăn cơm tối. Đúng không? Sĩ quan cảnh sát Lương.”
Lương Cần Tùng nói: “Tôi cũng hi vọng có thể mau chóng làm cho vụ án thủy lạc thạch xuất (đã chú thích ở chương trước). Không biết Quan tiên sinh lúc nào thì có thể tỉnh? Tôi hy vọng có thể mau chóng lấy khẩu cung.”
Bạch Anh Tước nói: “Cậu ấy vừa tỉnh lại, tôi sẽ thông báo ngay cho anh.”
Lương Cần Tùng nhìn về phía nhóm người chuyên gia giám chứng, thấy bọn họ đều yên lặng mà gật đầu, mới thu đội rời đi.
Bọn họ vừa đi, mặt Bạch Lữ Thị lập tức kéo xuống, sắc mặt của những người Bạch gia khác cũng rất khó nhìn. Bạch Lữ Thị nói: “Anh Tước, con đi theo ta.”
Bạch Anh Tước do dự một chút nói: “Quan Miên đã tỉnh rồi, con muốn cùng em ấy chào hỏi trước.”
Bạch Lữ Thị vuốt cằm nói: “Được. Ta ở phòng hội nghị nhỏ chờ con.”
Bạch Anh Tước trở về phòng, quả nhiên thấy Quan Miên đang trừng mắt lên chờ anh. Anh bất đắc dĩ đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Quan Miên nheo mắt lại, “Cái nhìn của anh thế nào?”
Bạch Anh Tước nói: “Có người ở chỗ tối xử tâm tích lự (2).”
(2) xử tâm tích lự: trăm phương ngàn kế, tính toán mọi cách, lập kế hoạch cân nhắc – Theo QT
“Còn gì nữa không?”
Bạch Anh Tước cúi đầu giúp cậu kéo chăn thật tốt, không trả lời.
“Bà cố nội đang chờ anh, lát nữa chúng ta lại nói.” Quan Miên nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.