Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 145: Từ trên không nhảy xuống biển (Thượng)




Edit: Aoi Tetsu
Thời điểm Quan Miên về đến nhà, Bạch Anh Tước đang mặc áo ngủ ngồi trước máy vi tính xem tư liệu. Tuyết Sơn lười biếng từ trên đệm dựa đứng dậy, chậm rãi xoay người, sau đó uốn cong đuôi đi tới bên chân Quan Miên, dùng móng vuốt cào cậu một chút.
Mặc dù trong danh sách tiếp thu của Quan Miên, Tuyết Sơn dùng thân phận một con mèo nhất chi độc tú (một nhánh cây duy nhất lớn lên), thế nhưng trước mỗi lần Quan Miên cùng nó tiếp xúc, vẫn muốn làm một phen kiến thiết tâm lý mới có thể thả lỏng cảnh giác.
Tuyết Sơn thấy Quan Miên không để ý tới nó, thản nhiên đi về cái đệm nằm xuống. Từ sau khi Quan Miên biểu thị tiếp thu nó, nó đối với Quan Miên sẽ không giống lúc mới bắt đầu ân cần như vậy, một bộ mọi người đều là quen, dáng dấp không cần quá khách khí.
Quan Miên cởi áo khoác xuống máng lên móc áo, đi nhà bếp pha chén nước chanh giải mùi rượu.
Bạch Anh Tước cầm một phong thư màu đỏ cười híp mắt nhìn cậu.
Quan Miên nhận lấy nói: “Cái gì?”
Bạch Anh Tước nói: “Căn cứ độ dày cùng màu sắc, tôi cảm thấy là thiệp mời.”
Quả thật là thiệp mời. Chú rể Phó Mã, cô dâu là Khu Lily, thời gian là cuối tuần này, địa điểm tại thành phố nơi hắn ở. Thể Hồ Thanh Tỉnh cuối cùng vẫn là cảm thấy cùng cô gái kia dắt tay trải qua đời người.
Quan Miên thả thiệp mời xuống, liền thấy Bạch Anh Tước cằm gối lên mười ngón tay giao nhau, cười tủm tỉm nhìn cậu, “Mời cả nhà?”
Quan Miên nói: “Tôi sẽ hỏi hắn một chút có thể mang mèo tham gia hay không.”
Nụ cười Bạch Anh Tước càng ngày càng xán lạn, “Nếu như có thể nói, thuận tiện hỏi hỏi hắn có thể lại mang nhân viên chăn nuôi mèo hay không.”
Quan Miên trầm ngâm nói: “Tiền lì xì kia muốn bao lớn một chút.”
Bạch Anh Tước nói: “Không đủ, tôi có thể phát chút tiền thuởng trước cho em.”
Quan Miên nói: “Kia cũng không cần. Một hai khối tiền, đi đường nước ngầm kiếm kiếm liền có.”
Bạch Anh Tước cười to nói: “Không bằng chúng ta cung cấp địa điểm, kêu chú rể tự mình đi vớt?”
Quan Miên đồng ý nói: “Có thể được.”
Tiệc cưới phát triển mấy ngàn năm, hình thức đã càng ngày càng nhiều nguyên hóa. Quán rượu ngoại trừ cung cấp ăn uống ở ngoài, còn cung cấp thiết bị vui chơi giải trí ngoài trời, khách có thể sáng sớm liền đến thăm, mãi đến khi tận hứng mà về, chân chính để khách chia sẻ vui sướng của tân nhân (ý chỉ tân nương tân lang – cô dâu chú rể).
Bạch Anh Tước cùng Quan Miên cũng không phải người thích tham gia trò vui. Hai người ở nhà chơi Tinh Chiến chơi đến năm giờ tối, mới thản nhiên ra cửa. Thời điểm đến quán rượu, đại đa số khách mời đều đã đến.
Chỉ có lễ tân đứng ở cửa, tiếp tục chờ tiếp đãi tràng khách mời còn chưa tới.
Quan Miên mới vừa cùng Bạch Anh Tước đồng thời đưa thiệp mời lên, liền thấy Thể Hồ Thanh Tỉnh vội vội vàng vàng đi tới, hướng Bạch Anh Tước hỏi thăm một chút, liền ôm cậu đi ngay vào trong, “Cậu làm sao mới vừa đến? Tôi còn tưởng rằng cậu không tới.”
Quan Miên đem tiền lì xì chuẩn bị xong kín đáo đưa cho hắn, “Đi dạo phố ở phụ cận, thuận tiện lại đây.”
Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Ngày vui, lời nói dễ nghe.”
Quan Miên nói: “Thời điểm lại đây thuận tiện đi dạo phố ở phụ cận.”
Thể Hồ Thanh Tỉnh nín một chút, không nhịn được bật cười nói: “May mà tôi lấy vợ, không phải cùng cậu ở chung lâu nhất định sẽ biến thành cuồng bị tra tấn.”
Quan Miên nói: “Cậu đề nghị với cô dâu một chút, có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục bồi dưỡng cậu.”
“Miễn!” Thể Hồ Thanh Tỉnh nói, “Cậu vẫn là ngồi xa một chút, miễn cho lão bà của tôi bị cậu làm hư.” Hắn nói là nói như vậy, nhưng vẫn là dẫn cậu vào bàn vị trí tương đối gần chủ bàn. Cùng bàn còn có bảy người, đại đa số đều là người già đã có tuổi, nhìn thấy Quan Miên cùng Bạch Anh Tước hai người trẻ tuổi đi tới, lập tức ngươi một câu ta một câu mà bát quái, như là các cậu bao lớn… Có vợ chưa?
Bạch Anh Tước bạo ngược mà nắm Quan Miên nói: “Em ấy chính là vợ cháu.”
Hiện nay xã hội đồng tính luyến ái tuy rằng không bằng khác phái luyến, nhưng là không bị kỳ thị. Mấy ông già đầu tiên là tiếc hận một phen, lập tức lại cảm thấy hai người nhìn qua thực sự xứng đôi, dồn dập biểu thị chúc phúc.
Lão thái ngồi bên người Bạch Anh Tước còn ngữ trọng tâm trường (lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa – theo Blue9x) đối với Bạch Anh Tước nói: “Đứa bé kia vừa nhìn chính là người đàng hoàng, cậu muốn cùng cậu ấy sống thật tốt a.” Trong mắt kia viết từ từ rõ ràng là lo lắng.
Bạch Anh Tước dở khóc dở cười nói: “Kỳ thực so với em ấy, cháu càng thành thật hơn.”
“Ha ha, cậu hãy thành thật.” Lão thái phát ra tiếng cười ý tứ hàm xúc không rõ.
Bạch Anh Tước: “…” Anh không biết anh đến tột cùng nơi nào đáng giá “Ha ha” nữa.
Quan Miên từ đầu tới đuôi cũng chỉ là mỉm cười cùng trầm mặc, càng ngày càng khiến người cảm thấy được chất phác có thể lừa gạt.
Bạch Anh Tước không thể làm gì khác hơn nói: “Trong nhà cơm nước đều là cháu làm.”
Lão thái nói: “Phải. Cậu nhìn qua khí lực cũng lớn một chút so với cậu ấy.”
Bạch Anh Tước: “…”
Quan Miên đúng lúc mà mở miệng nói: “Anh ấy đối với cháu tốt vô cùng.”
Mắt Bạch Anh Tước sáng rực lên. Đây là lần thứ nhất từ trong miệng Quan Miên anh nghe được cái nhìn của cậu đối với hành động của mình.
Lão thái vuốt cằm nói: “Ta đây cũng nhìn ra được, bản chất của cậu ta vẫn là đàng hoàng.”
Bạch Anh Tước: “…” Bản chất đàng hoàng, đó chính là mặt ngoài rất giảo hoạt?
May là tiệc cưới rất nhanh bắt đầu, tiếng nhạc du dương làm mọi người không tự chủ thu miệng lại. Tại lúc mọi người chứng kiến cùng chúc phúc, Thể Hồ Thanh Tỉnh cùng Lily đứng trên trung tâm đài thủy tinh thề nguyện tình yêu với nhau.
Bạch Anh Tước đột nhiên tiến đến bên tai Quan Miên nói: “Nghe nói lễ cưới dưới biển rất lãng mạn.”
Quan Miên nói: “Ừm.”
“Vậy thì em khá là thích lễ cưới trên không?”
Quan Miên nghiêng đầu nói: “Anh chuẩn bị kết hôn lần hai?”
Bạch Anh Tước cười nói: “Chúng ta có thể cử hành kiểu lễ cưới từ trên không nhảy xuống biển, như vậy thượng thiên nhập hải (上天入海 – Lên trời xuống biển) đều làm.”
Quan Miên nói: “Tôi có nói cho anh biết hay không, tôi sợ độ cao?”
Bạch Anh Tước nói: “Em không cần nhảy, em neo trong ngực tôi là được rồi.”
Biểu tình trấn định của Quan Miên rốt cục nứt ra một cái khe, “Tôi phát hiện, kỳ thực ánh mắt xem người của lão thái thái rất sắc bén.”
Bạch Anh Tước tự hào nói: “Không có sự sắc bén của em. Liếc mắt một cái liền đào được cái cổ phần chất lượng tốt như tôi này.”
Quan Miên nói: “Đúng vậy, lúc trước mua là trúng liền, giờ lại sắp giảm.” (买之前是涨停,现在快跌停了)
Bạch Anh Tước bật cười nói: “Thua thật thảm như vậy? Kia tuyệt đối đừng ném, nếu không sẽ quá thiệt thòi.”
Quan Miên cụp mắt, lạnh nhạt nói: “Lúc mua liền dự định cất giấu.”
Bạch Anh Tước không tiếng động mà dắt tay cậu, mười ngón quấn quýt, giấu ở dưới đáy bàn, mặc cho ngọt ngào vô thanh vô tức lan tràn.
Tiệc cưới dài đằng đẵng.
Sau khi cơm nước xong còn có các loại hoạt động.
Quan Miên cùng Bạch Anh Tước hướng Thể Hồ Thanh Tỉnh hỏi thăm một chút liền dự định rút lui. Thể Hồ Thanh Tỉnh biết tính cách của bọn họ, cũng không giữ lại, chỉ là hàm súc biểu thị rất chờ mong đưa tiền lì xì.
Hai người đang muốn đi, Lily đột nhiên mang theo Mỹ Mỹ đi tới.
Thể Hồ Thanh Tỉnh nhìn các cô đi tới không khỏi có chút lúng túng. Lúc trước vì tư tâm của mình, liên lụy Quan Miên ở hiện thực và trong trò chơi đều lâm vào phong ba, tuy rằng vật đổi sao dời, mà trong lòng hắn vẫn cảm giác hổ thẹn, cho nên thời điểm Lily hỏi Quan Miên, hắn đều đẩy nói không biết, không nghĩ vẫn để cho bọn họ đụng phải.
Mỹ Mỹ mặc trang phục phù dâu, sắc mặt bởi vì liên tục chặn rượu mà nổi lên một tầng đỏ ửng thật mỏng, hai con mắt thu ba dập dờn, trực câu câu nhìn Quan Miên, thấp giọng nói: “Em chia tay.”
Quan Miên lạnh nhạt nói: “Tôi nhớ tôi chưa từng cùng cô giao du.”
Rượu tráng kinh sợ người gan. Mỹ Mỹ cũng không bị lời lẽ vô tình của cậu dọa lui, “Em là nói bạn trai trước kia của em.”
Quan Miên nói: “Tôi đối với việc riêng của người khác không có hứng thú.”
Lily nói: “Bây giờ nói cái này xác thực không thích hợp, nếu không chúng ta một hồi vừa ăn điểm tâm vừa nói.”
Quan Miên cau mày, vừa muốn nói gì, tay cũng đã bị Bạch Anh Tước bắt được. Tay nắm lấy nhau lập loè hai chiếc nhẫn bạch kim cùng kiểu, khiêm tốn lộ liễu.
Mặt Mỹ Mỹ và Lily lập tức cứng.
Bạch Anh Tước hôn lên mặt Quan Miên, cười híp mắt nói: “Không quấy rầy mấy vị ăn điểm tâm.” Nói, lôi kéo Quan Miên liền đi ra ngoài.
Quan Miên rập khuôn từng bước theo sát.
Vừa tới cửa, Bạch Anh Tước lập tức quay người, mặt đối mặt mà nhìn chăm chú cậu nửa ngày mới cười khổ nói: “Tôi có phải là ánh mắt quá tốt rồi?”
Quan Miên nói: “Anh nên cảm thấy cao hứng.”
Bạch Anh Tước nói: “Vi số lượng tình địch càng ngày càng tăng?”
Quan Miên nói: “Nói rõ thẩm mỹ quan của anh rất bình thường.”
Bạch Anh Tước nói: “Không bằng bây giờ chúng ta đi cục dân chính đánh cướp một tấm giấy kết hôn hợp pháp?”
Quan Miên nói: “Sau đó sẽ bởi vì hành vi hợp pháp không hợp pháp mà ngồi xổm trong ngục giam?”
Bạch Anh Tước cười nói: “Nghe tới thật lãng mạn.”
Quan Miên nói: “So sánh với đó, kiểu lễ cưới từ không trung nhảy xuống biển cũng không hỏng bét như vậy.”
Bạch Anh Tước nghe vậy, lập tức lấy điện thoại di động ra, dứt khoát gọi một cú điện thoại, vừa mở miệng chính là thạch phá thiên kinh (ý là rất chấn động, kiểu như long trời lở đất ấy) một câu, “Con muốn cử hành lễ cưới!”
Quan Miên: “…”
Thật xin lỗi, nguyên một tuần vừa rồi mình bận làm bài thuyết trình Sử cho cả tổ nên không có chương mới – Cơ mà bỏ công bỏ sức nên được 10 điểm Ai giúp tui xử lý mấy chỗ tiếng Trung đi –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.