Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 140: Lễ vật khủng bố (trung)




Một chiếc nhẫn, cùng một bàn tay giả.
Du Hải Ba hờ hững nghe gã vệ sĩ được phái đi bám đuôi báo cáo chuyện Quan Miên ở trung tâm triển lãm báo cảnh sát rồi cúp điện thoại.
Trợ lý đứng trước chiếc bàn rộng ba mét dè dặt nhìn gã và hỏi: “Quan Miên cùng Bạch Anh Tước quan hệ không phải bình thường, làm thế có gây hấn với Tập đoàn Thịnh An cùng nhà họ Bạch?”
Du Hải Ba cười lạnh nói: “Lúc hắn ta điều tra tôi có cân nhắc tới chuyện sẽ gây hấn với tôi không?” Vừa quẳng đi nụ cười hiền hòa, gương mặt của gã lập tức u ám lạnh lẽo, đuôi mắt thấp thoáng lộ ra nét gian xảo và độc địa khiến người khác phải rùng mình.
Dù trợ lý đã ở bên cạnh gã ba, bốn năm nhưng vẫn thấy ớn lạnh sống lưng.
Du Hải Ba hỏi: “Tra được tư liệu trước khi vào tù của Quan Miên chưa?”
Trợ lý đáp: “Tuy tư liệu về cậu ta bị đặt chế độ bảo mật nhưng sau khi tôi kiểm tra bên phía chính phủ trưng ương, chính phủ địa phương cùng Cục Quản lý hồ sơ, có vẻ như chế độ bảo mật không phải do chính quyền thiết lập, khả năng rất cao là do hacker xâm nhập vào thay đổi. Chẳng những nâng cấp chế độ bảo mật mà còn thay đổi tư liệu cá nhân của Quan Miên. Tôi kiểm tra thấy tư liệu từ nhỏ đến lớn của cậu ta đều bị sửa hết vào khoảng hơn một năm trước, lịch sử thay đổi bị xóa sạch, chỉ để lại chuyện cậu ta đánh người rồi ngồi tù.”
Du Hải Ba hỏi: “Hơn một năm trước? Trước hay sau ngày đó?”
Trợ lý đáp: “Ba ngày sau đó.”
Mặt Du Hải Ba sa sầm, “Không cần điều tra nữa. Có lẽ trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận những chuyện ngoài ý muốn.” Sắc mặt gã u ám như báo hiệu giông bão sắp kéo đến.
Trợ lý biết gã đã có ý muốn giết người. Vẻ mặt này gần đây trợ lý nhìn thấy hai lần. Một lần là khi Cốc Thi Vận muốn rời khỏi gã để kết hôn với một luật sư nổi tiếng, một lần là khi thông qua máy chủ phát hiện sổ sách đang bị mở ra ở máy khác, điều tra thì phát hiện là Quan Miên.
“Đi gọi Đàm Chinh qua đây.” Tiếng của Du Hải Ba khiến gã hoàn hồn. Trợ lý vội vâng dạ rồi xoay lưng ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, một người vóc dáng cao gầy, đeo kính trông rất lịch thiệp bước vào. Sắc mặt của hắn trắng bệch như đang bị bệnh nhưng mắt lại sáng chẳng khác mắt ưng, hai nét đó kết hợp với nhau trông vừa nổi bật vừa gai mắt như vết mực đen trên giấy trắng.
“Tổng giám đốc Du.” Đàm Chinh kéo ghế ngồi xuống. Ở Du Thị, sau khi biết được bộ mặt thật của Du Hải Ba mà vẫn dám tự nhiên ngồi xuống trước khi được gã cho phép chỉ có vài người, Đàm Chinh là một trong số đó.
“Sổ sách xưa giờ đều do cậu phụ trách, giờ giỏ bị chọt thủng cậu phải chịu trách nhiệm đấy nhé.” Du Hải Ba cười ha ha và nói.
Vớ vẩn. Sổ sách do hắn quản lý do người nào làm rò rỉ ai lại chả biết. Đàm Chinh nhếch mép, hờ hững nói: “Vậy tổng giám đốc Du tính thế nào?”
Du Hải Ba đáp: “Mất đồ thì phải tìm về.”
Đàm Chinh nói: “Thời buổi bây giờ cả người cũng clone được thì còn thứ gì không có bản sao? Tìm được bản gốc cũng khó đảm bảo không có con cháu chắt chút chít của nó lưu lạc bên ngoài.”
Du Hải Ba chầm chậm mở tủ lấy gói thuốc lá ra và rút một cây lên châm lửa. Làn khói xám trắng từ đầu thuốc đỏ hồng từ từ bay lên.
Đàm Chinh nói: “Thứ này bị cấm.”
Du Hải Ba lấy một gạt tàn kiểu cổ đặt lên bàn, ngón tay khẽ gảy nhẹ điếu thuốc, “Thuốc lá điện tử là thứ vớ vẩn nhất trên đời. Mô phỏng mùi vị của thuốc thật? Thứ đó có thể gây nghiện đâu. Thật ra điểm hấp dẫn nhất của thuốc lá là muốn ngừng mà ngừng không được.”
Đàm Chinh nói: “Thôi thì anh chơi ma túy luôn cho rồi.”
Du Hải Ba đáp: “Ma túy hại não.”
Trong mắt Đàm Chinh lóe lên cảm xúc giễu cợt.
Ngón tay kẹp thuốc lá của Du Hải Ba khẽ siết lại, nhưng gã vẫn tỏ vẻ thản nhiên nói: “Cậu nói xem nên thu xếp cục diện rối rắm lần này thế nào.”
Đàm Chinh hỏi: “Chẳng phải anh đã có hành động rồi sao?”
Du Hải Ba đáp: “Hy vọng hiệu quả.”
Đàm Chinh nói: “Hy vọng không phản tác dụng.”
“Ý gì?”
“Bạch Anh Tước tuyệt đối không phải loại người co đầu rụt cổ lại khi anh giơ đao lên đâu.” Đàm Chinh nói: “Anh nên biết anh ta rất thích chơi game, đặc biệt là hình thức chiến đấu. Người này rất hợp sống trong thời cổ đại, dùng vũ khí lạnh để đánh đấm.”
Du Hải Ba hỏi: “Ý cậu là hắn ta sẽ trả đòn?”
Đàm Chinh nói: “Ban đầu có thể anh ta chỉ thăm dò thử, nhưng anh đã giơ đao lên, ít nhiều gì anh ta cũng phải vào tư thế sẵn sàng chứ.”
Du Hải Ba đáp: “Lẽ nào tôi nên để hắn nắm cán của tôi muốn làm gì thì làm?”
“Chẳng phải là còn con đường tốt hơn sao?” Thấy Du Hải Ba nhìn mình đầy vẻ trông chờ, hắn thản nhiên nói: “Bạch Anh Tước và Tập đoàn Thịnh An đều là châu chấu trên cùng một dây. Dù cách làm có khác nhau nhưng lợi ích là chung. Thay vì đẩy anh ta về phía đối lập, xâu xé nhau người sống kẻ chết, chi bằng cố gắng buộc anh ta thật chặt vào?”
Du Hải Ba đáp: “Lúc đầu khi thành lập quỹ bí mật, cha tôi từng mời cha mẹ Bạch Anh Tước tham gia nhưng bị từ chối. Tính tình Bạch Anh Tước thế nào tôi rất rõ, bao năm nay cả thuế thôi lúc nào cũng đóng đủ, còn bắt hắn hối lộ… Hừ.”
Đàm Chinh lắc đầu đáp: “Buộc chặt không nhất thiết là phải kéo theo anh ta xuống nước.”
“Là sao?”
Đàm Chinh nói: “Thắt chặt quan hệ lợi ích bằng cách trở thành cổ đông của Tập đoàn Thịnh An hoặc để Thịnh An là cổ đông của Du Thị. Mượn sức nhà họ Bạch, củng cố địa vị của nhà họ Bạch trong Đảng Cải cách, thậm chí kéo theo vài người khác của nhà họ Bạch vào tròng.”
Du Hải Ba nheo mắt nói: “Thế thì Đảng Cải cách sẽ bị nhà họ Bạch khống chế.”
Đàm Chinh hỏi: “Anh còn sống được bao nhiêu năm?”
Du Hải Ba ngẩn ra đáp: “Ý gì?”
Đàm Chinh đáp: “Theo tôi cùng lắm một trăm năm. Trong vòng một trăm năm, nhà họ Bạch tuyệt đối không có năng lực đó.”
Du Hải Ba tuy hiểu rõ ý hắn nhưng vẫn không cam lòng, gã nói: “Tôi vẫn còn con cháu chứ.”
Đàm Chinh lạnh nhạt vặn lại: “Thế thì sao?”
Du Hải Ba nhìn vẻ trào phúng hiện rõ trong đôi mắt đen láy của hắn, bất chợt thấy khó chịu gần như co giật. Người đàn ông trước mặt là con bạn cũ của cha gã, sau khi bạn qua đời, cha gã nhận hắn về nhà nuôi dạy. Từ ngày hắn bước vào nhà, gã đã biết người đàn ông này chẳng hề đơn giản. Bởi vì hắn rất lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người khác nhức buốt.
“Tôi sẽ cân nhắc.” Du Hải Ba tỏ ý muốn đuổi khách.
Đàm Chinh hờ hững đứng dậy, ra đến gần cửa hắn đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại nói: “Giả sử có một ngày tôi phải ngồi tù vì nhà họ Du… Thì xem như tôi đã trả hết nợ.”
Cửa đóng lại.
Du Hải Ba nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả buổi rồi đột nhiên hung hăng dụi tắt điếu thuốc trong tay, “Xúi quẩy!”
Cảnh sát làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, hỏi Quan Miên vài câu lấy lệ rồi mang tay giả cùng cả gói quà đi.
Trung tâm triển lãm vì chuyện này mà dậy lên vô số làn sóng đàm tiếu.
Mark Ngụy lẽo đẽo theo sau Quan Miên và luôn mồm lải nhải không ngừng. Chốc chốc thì đoán có phải do Quan Miên mồm miệng quá sắc bén nên gây thù chuốc oán, chốc chốc lại đoán có phải do người theo đuổi Bạch Anh Tước không chịu thua nên muốn dằn mặt…
Nói miết nói miết làm Quan Miên suýt chút quên luôn suy đoán ban đầu của mình là gì.
Lúc tan ca, Bạch Anh Tước thay đồ và đến đón Quan Miên, Mark Ngụy lập tức huơ tay múa chân lớn tiếng luyên thuyên với anh cả tràng, tiếng vọng phải đến năm, sáu mét cách đó còn nghe thấy.
Quan Miên đứng sau lưng anh nghe Mark Ngụy hớn hở ba hoa về khả năng quan sát tỉ mỉ của mình, vừa liếc một cái là biết ngay là giống tay của Cốc Thi Vận…
Bạch Anh Tước hỏi: “Mệt chưa?”
Mark Ngụy ngây người, hai má dần hồng lên, nhỏ giọng nói: “Không đến nỗi.” Nói xong còn vờ như vô ý liếc Bạch Anh Tước một cái thì thấy anh mở cửa và đưa tay ra mời.
Ôi ôi ôi, làm gì thế này?
Hai mắt Mark Ngụy sáng rỡ lên. Tuy lúc này đây rất có thể Quan Miên sẽ bất ngờ xuất hiện nhưng cơ hội này đúng là hiếm có. Hơn nữa còn là do Bạch Anh Tước chủ động mời mình, chẳng qua mình muốn giữ thể diện cho người ta thôi mà. Với cả… Chỉ lên xe thôi, có thể chỉ là đi ăn cơm chung, đừng nghĩ nhiều quá. Chắc vì câu chuyện mình kể quá sinh động nên mới thu hút được anh ta.
Mark Ngụy đang mừng thầm trong lòng, toan cất bước thì thất một bóng lưng xuất hiện trước mặt.
Bạch Anh Tước đứng chắn trước Mark Ngụy để Quan Miên lên xe.
Mark Ngụy: “…” Quan Miên đến hồi nào vậy trời?
Bạch Anh Tước xoay sang cười với anh ta, “Cảm ơn câu chuyện của anh.”
Mark Ngụy dõi theo bóng lưng anh ung dung khuất dần, lặng lẽ nghĩ: Thật ra cũng đâu có định lên xe, chẳng qua sợ làm người ta mất mặt. Được rồi được rồi, đằng nào thì người ta đã công nhận mình có khiếu kể chuyện.
Phân biệt đối xử thế này đúng là khiến kẻ khác đau lòng mà!
Sau khi lên xe, nụ cười của Bạch Anh Tước dần biến mất.
Quan Miên nhìn hướng xe chạy, thấp giọng hỏi: “Đến nhà họ Bạch?”
Bạch Anh Tước chìa tay ra nắm lấy bàn tay trái đang đeo nhẫn của Quan Miên, cười đáp: “Có phải căng thẳng lắm không?”
Quan Miên thả lỏng ngồi dựa ra sau, “Anh thấy sao?”
“Anh hơi căng thẳng.”
Quan Miên ngạc nhiên nhìn anh.
“Khi đối mặt với chuyện hôn nhân của mình, đa số người ta ít nhiều gì cũng thấy căng thẳng.”
Quan Miên im lặng chốc lát mới hỏi: “Anh quyết định rồi ư?”
Bạch Anh Tước đáp: “Cuối cùng anh cũng tin một câu cô họ hai từng nói. Cô bảo trước đây anh cứ thích sống độc thân chẳng qua vì chưa gặp được người anh muốn chung sống thôi.”
Quan Miên: “Ừm.”
Bạch Anh Tước hỏi: “Em thì sao?”
Quan Miên khép hờ mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Qua hết lần này đến lần khác từ bỏ lý trí vì Bạch Anh Tước, đáp án đã rất rõ ràng. Về phần có kết hôn không xưa nay cậu chưa từng phiền não. Với cậu mà nói, cậu có thể chấp nhận việc đó, không kết hôn cũng chẳng có gì đáng buồn. Dù sao quan trọng vẫn là hai người ở bên cạnh nhau, thêm một hình thức hay bớt đi một hình thức chẳng khác nhau lắm.
“Em thì sao?” Bạch Anh Tước vẫn cố chấp muốn nghe cậu trả lời.
Quan Miên đáp: “Không căng thẳng.”
“…” Câu trả lời thản nhiên như vậy khiến nội tâm Bạch Anh Tước có hơi chút tổn thương. Không căng thẳng là vì… không để ý? Bạch Anh Tước ngỡ ngàng vì đáp án ngoài ý muốn này. Xưa nay anh đều tự tin, trước khi thích Quan Miên hay sau khi thích Quan Miên vẫn thế. Nhưng giờ đây cảm giác không chắc chắn về tình cảm đôi bên vô cùng khác với phong cách thường ngày của anh. Song cũng bởi lần ngoài ý muốn này, anh càng thêm khẳng định mình muốn kết hôn là đúng.
Vì anh phát hiện kết hôn không chỉ đơn giản là ý muốn các bề trên, ngay chính bản thân anh cũng muốn ổn định cuộc sống. Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, dù kết hôn chỉ là hình thức nhưng loại hình thức này khiến anh vui vẻ.
“Vì đối tượng là anh.”
Khi xe chạy vào garage nhà họ Bạch, trước khi xuống xe, Quan Miên chợt thản nhiên buột miệng một câu.
Tiếp theo đó, Quan Miên phát hiện mình không ra khỏi xe được.
Bạch Anh Tước giữ chặt vai cậu, dùng môi mình làm phần thưởng để bày tỏ sự hài lòng và vui vẻ vì đáp án của cậu.
Bị hôn một lúc, Quan Miên đột nhiên nhào lên người Bạch Anh Tước, đôi mắt sâu thẳm nhìn đăm đăm đánh giá anh.
Bạch Anh Tước ôm lấy vai cậu và nói: “Nè, nếu em muốn làm gì anh thì… Anh không để ý đâu.” Anh không phải là người đặt nặng hình thức, khát vọng với hôn nhân đột nhiên nảy nở trong lòng hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Quan Miên cúi đầu xuống thấp, đang gần như chạm vào nhau cậu lại đột nhiên lách ra, “Đến giờ cơm rồi.”
“…Không ngờ tình địch của anh là cơm.” Bạch Anh Tước chỉnh lại quần áo rồi đẩy cửa xuống xe.
Đây không phải lần đầu Quan Miên đến nhà họ Bạch, với những đợt thăm hỏi của cậu, hai bên đều chẳng còn xa lạ.
Từ sau ngày biết được Bạch Anh Tước và Quan Miên phát sinh quan hệ thể xác qua bác sĩ gia đình, cách đối xử của nhà họ Bạch với cậu thay đổi hẳn. Trước đây vẫn còn cố gắng không niềm nở quá để khỏi dọa cậu sợ, nhưng giờ đã hoàn toàn mở lòng như người nhà.
Ban đầu Quan Miên còn chưa quen lắm. Cậu là trẻ mồ côi, những người lớn tuổi cậu tiếp xúc nhiều nhất là thầy cô, nhưng chẳng có thầy cô nào lại đi nắm tay cậu hỏi han về chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Dần dà cảm nhận được niềm vui thẳm sâu trong mắt họ, Quan Miên cũng mở lòng hơn. Họ hỏi gì cậu đáp nấy, vô cùng hợp tác.
Cô họ hai nhân dịp này hỏi lại vấn đề đã hỏi không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ lần này là bắt đầu le lói chút ánh sáng hy vọng: “Anh Tước à, hai đứa nói xem tính chừng nào giải quyết luôn chuyện đó hả? Đâu thể nào cứ bám lấy người ta hoài vậy?”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Chuyện lãng mạn như vậy đương nhiên không thể bàn bạc trong thời điểm cùng bầu không khí chưa đủ lãng mạn ạ.”
Đây là lần đầu anh dùng thái độ tích cực ám chỉ thừa nhận ý định kết hôn.
Phụ nữ nhà họ Bạch nhốn nháo.
Một trong số họ nhịn không được hỏi: “Thế con bảo sao mới lãng mạn nào? Có cần mọi người giúp đỡ không?”
Bạch Anh Tước cười khổ đáp: “Mọi người thật định thảo luận chuyện đó trong lúc này ạ?”
Bạch Lữ thị vốn giữ im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Cầu hôn cần lãng mạn, kết hôn cần khế ước.”
Anh họ hai sáp lại nói: “Đây là khế ước giao dịch linh hồn tối cao của nhà họ Bạch, một khi đặt bút ký, ngoài cái chết thì không còn cách giải thoát.”
Anh họ cả túm vai kéo anh họ hai lại, “Chơi lắm game quá hỏng đầu rồi hả?”
Anh họ hai uất ức nói: “Đầu em hỏng chỗ nào?”
Anh họ cả lạnh lùng liếc một cái.
Anh họ hai lập tức cười giả lả: “Thiệt ra chỗ nào cũng hỏng cả.”
Bạch Anh Tước nhìn Quan Miên, nhướng mày cười đáp: “Hay sửa thành ‘khế ước giao dịch linh hồn tối cao, một khi đặt bút ký thì dù có chết cũng không giải thoát được’ nhé?”
Quan Miên nửa đùa nửa thật đáp: “Hà khắc quá.”
“Ràng ruộc này có hiệu lực cả hai bên.”
“…Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.