Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 134: Đối xử chân thành (trung)




Giải quyết hiểu lầm, xóa bỏ hiềm khích.
Tuyết Sơn chầm chậm đứng dậy, ghé sát vào chân Bạch Anh Tước rồi nằm xuống, đôi mắt tròn xoe lanh lợi nhìn Quan Miên chằm chằm.
Quan Miên dịch chân sang hướng khác theo bản năng, vừa quan sát Tuyết Sơn vừa hỏi: “Anh tính thế nào?”
Bạch Anh Tước đáp: “Trước hết anh phải nắm rõ xem có bao nhiêu người tham dự vào chuyện này.”
Quan Miên hỏi: “Sau đó thì sao?”
Bạch Anh Tước hỏi ngược lại cậu: “Em hy vọng anh làm thế nào?”
Nếu chỉ vì chuyện đó mà muốn Bạch Anh Tước vạch rõ ranh giới với Đảng Cải cách là chuyện không thực tế. Thân là một trong ba trụ cột của Đảng Cải cách, Tập đoàn Thịnh An và Đảng Cải cách có quan hệ mật thiết dây mơ rễ má vô cùng phức tạp. Động vào Đảng Cải cách chẳng khác nào làm lung lay nền tảng của Tập đoàn Thịnh An, dù sau lưng vẫn còn sự ủng hộ của nhà họ Bạch nhưng cũng vẫn khó tránh thiệt hại nghiêm trọng. Đây đã là viễn cảnh trong trường hợp giải quyết được Đảng Cải cách thuận lợi, bằng không có khi Tập đoàn Thịnh An còn bị cắn trả một phát.
Dưới góc độ lý trí, cách tốt nhất là xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Thu thập bằng chứng, âm thầm đề phòng để bản thân không dây dưa vào những giao dịch ấy để phòng trường hợp sau này lỡ Đảng Cải cách bị vạch trần, Tập đoàn Thịnh Anh cũng có thể rút lui an toàn.
Quan Miên im lặng thật lâu mới nói: “Tôi chẳng biết gì về mấy việc làm ăn.”
“Anh nghĩ anh nên chính thức mời em là cố vấn của anh.” Bạch Anh Tước đặt tay cậu vào lòng bàn tay mình, xoa nhè nhẹ rồi nói: “Yên tâm, chuyện gì cũng có cách để giải quyết thôi. À phải, em còn chưa kể tại sao em lại phát hiện chuyện đó.” Vốn anh định để Quan Miên tự nguyện mở miệng, nhưng bây giờ trông cậu như chẳng có ý định nhắc tới, anh mới nhịn không được phải hỏi. Những chuyện khác anh có thể từ từ chờ, nhưng chuyện này anh hiểu rõ tính quan trọng của nó, chỉ cần sơ sẩy là dẫn đến họa sát thân ngay.
Quan Miên do dự rồi đáp: “Trong lúc vô tình tôi phát hiện được bí mật của bọn họ. Hồi ấy tôi chỉ tưởng nó là một trò chơi hoặc câu đố khó nào thôi.”
Quá trình bị rút bớt đi nhưng Bạch Anh Tước cũng không gặn thêm, anh chỉ hỏi: “Họ có phát hiện ra không?”
Quan Miên đáp: “Tôi… Nhờ người ta xóa hết dấu vết trên máy tính, sau đó lập tức dọn đi.”
Bạch Anh Tước trầm ngâm, “Có liên quan đến chuyện em ngồi tù không?” Nguyên nhân Quan Miên phải vào tù khiến anh luôn lấy làm lạ. Quan Miên anh quen biết tuyệt đối không phải là người dễ xúc động và dùng vũ lực giải quyết vấn đề. Ví như có đợt bị vạch trần thân phận trong game, cậu cũng chẳng vội vã trả đũa mà đợi cơ hội về sau. Thế nên lý do cậu ngồi tù khiến anh cảm thấy rất bất ngờ.
Quan Miên nói: “Tôi sợ họ tìm đến nhà nên mới tránh đi.”
Vẻ mặt Bạch Anh Tước nghiêm trọng hẳn lên, “Ý em là em cho rằng họ sẽ tìm đến nhà?”
Quan Miên đáp: “Có thể. Với xã hội thời nay, làm gì mà không bị ghi chép lại.”
Bạch Anh Tước mỉm cười nói: “Ngồi tù đúng là một cách giảm thiểu mức độ bị ghi chép xuống mức thấp nhất.” Chỉ cần vào tù là không phải thuê nhà, không cần đóng tiền điện nước, không cần mua sắm, càng không cần sử dụng các phương tiện giao thông, chỉ còn ghi chép trong tù, đúng là tối giản nhất rồi.
Quan Miên nói: “Nhưng cũng chưa hẳn là không có sơ hở.”
Bạch Anh Tước chợt nhớ đến bức ảnh cậu nhờ mình xử lý giúp, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất, “Người trong bức ảnh em có quen không?”
“Bạn tù của tôi.” Thấy Bạch Anh Tước nghiêm mặt, cậu vội nói: “Có lẽ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Hồi trước anh ta biển thủ công quỹ nên cũng có nhiều kẻ thù.”
Tay Bạch Anh Tước đột nhiên giật mạnh một cái, kéo Quan Miên về phía mình.
Quan Miên hơi ngả ra người ra trước rồi khựng lại, tạo thành tư thế nửa đứng nửa ngồi ngay trước mặt anh.
Bộ lông mềm mại của Tuyết Sơn áp vào quần cậu khiến Quan Miên hóa đá ngay lập tức.
Bạch Anh Tước vờ như không thấy, giang tay ôm lấy cậu như thường, “Có lẽ chúng ta nên vận động một chút cho lưu thông máu huyết.” Anh chà xát túi quần, trong mắt hiện lên biểu cảm gian xảo.
Quan Miên hỏi: “Chẳng phải anh còn chuyện cần giải quyết sao?”
“Ban nãy đã xử lý xong rồi.” Bạch Anh Tước thấy Quan Miên đang mặc đồ ngủ bèn quàng tay phải qua eo cậu như muốn thăm dò, để rồi phát hiện người trong vòng tay của mình có chút căng thẳng, nhưng đôi mắt lại không phải đang nhìn mình, mà là… nhìn vào chú mèo dưới chân.
Dù anh từng vô cùng hy vọng mèo và người có thể chung sống hòa thuận, nhưng anh lại chẳng mong giây phút mang tính lịch sử đó xảy ra vào hiện tại chút nào. Bạch Anh Tước lấy chân đá nhẹ vào người Tuyết Sơn như ra hiệu.
Tuyết Sơn dịch sang bên cạnh mấy bước rồi dừng lại, mắt vẫn đăm đăm nhìn Quan Miên.
Quan Miên cũng nhìn nó. Chắc vì vài lần cho ăn, vài lần gặp mặt và chào hỏi lẫn nhau, Tuyết Sơn vẫn chỉ là một con mèo chứ không biến thành chó, nhưng sự cảnh giác của Quan Miên chỉ giảm bớt đôi chút mà thôi.
Thấy Quan Miên vẫn nhìn nó mà không quay đi, Tuyết Sơn lập tức nằm ngửa ra sàn nhà, giơ bốn chân lên trời rồi ưỡn qua ưỡn lại.
Bạch Anh Tước dùng chân cạ nhẹ vào bụng nó.
Quan Miên đột nhiên hỏi: “Có phải nó bị rận rồi không?”
“…” Bạch Anh Tước đáp: “Hay mình nhốt nó vào nhà bếp được không?”
Quan Miên vờ như không hiểu, hỏi ngược lại anh: “Tại sao?”
Bạch Anh Tước trả lời một cách tỉnh rụi, “Nhà bếp nhỏ, bắt rận mới dễ.”
Tuyết Sơn bật dậy.
Cả người Quan Miên lập tức căng cứng như tên đã lên dây, mắt nhìn chằm chằm vào từng cử động nhỏ nhất của nó, trong đầu không ngừng tính toán tuyến đường bỏ trốn.
Nhưng đứng dậy xong Tuyết Sơn chỉ lười biếng duỗi lưng, sau đó lúc lắc đuôi bỏ đi.
Quan Miên vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe Bạch Anh Tước hỏi: “Ngày mai em có phải đi làm không?”
“Đương nhiên.” Quan Miên đáp.
Bạch Anh Tước liếc xéo, tủm tỉm cười và mân mê bàn tay cậu một cách thiếu đứng đắn.
Quan Miên nói: “Ngủ ngon.”
Ánh sáng hy vọng trong mắt Bạch Anh Tước lập tức mờ hẳn, anh không cam lòng bèn dùng ngón tay cào vào lòng bàn tay Quan Miên rồi mới nói: “Anh tiễn em xuống nhà.” Kéo mấy lần anh chợt phát hiện người bị mình kéo vẫn đang đứng nguyên chỗ cũ. Hai cánh tay giữ chặt lấy nhau tựa như dây thừng đóng băng trong không trung, một đầu là anh, một đầu là cậu. Ban đầu anh thấy ngờ ngợ nhưng niềm vui lập tức lan tỏa đầu mày cuối mắt.
“Tôi xuống nhà đây.” Quan Miên dường như mới hoàn hồn, bước tới trước hai bước thì bị Bạch Anh Tước kéo lại, anh ghé sát vào tai cậu và thì thầm: “Muộn rồi.”
Quan Miên tỉnh bơ đáp: “Đúng là muộn rồi, ngủ ngon nhé.”
Bạch Anh Tước liếm nhẹ vào vành tai của cậu, tay từ từ luồn vào trong áo đặt lên lưng Quan Miên.
Thắt lưng Quan Miên căng cứng, cảm giác tê dại nhè nhẹ khiến thần kinh cậu căng thẳng hẳn lên. Ma xui quỷ khiến thế nào mà trước khi lên đây, cậu lại lấy bao cao su ra khỏi áo ngoài rồi cho vào túi áo ngủ. Vả lại ban nãy khi Bạch Anh Tước bảo muốn tiễn cậu về, chẳng ngờ cậu lại không hài lòng cho lắm… Hoặc có lẽ nói, do cậu vốn cũng hy vọng vào chuyện sắp diễn ra?
Trong lúc cậu còn đang ngơ ngẩn, Bạch Anh Tước đã giành lấy cơ hội dồn cậu đến sát thành giường.
Bạch Anh Tước nghiêng người hôn cậu, nụ hôn của anh tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Quan Miên nhìn vào đôi mắt đang cách mình chỉ trong gang tấc, giơ tay lên quàng qua cổ anh. Ngờ vực đã được gạt bỏ, biết đâu đêm nay chính là cơ hội để gia tăng tình cảm? Dù sao cũng là ngày vui, bầu không khí lại không tệ. Nhưng mai còn phải đi làm…
Bạch Anh Tước hôn xong thì áp mặt vài trán cậu, hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ xem mai mấy giờ đi làm.”
“…” Cổ họng Bạch Anh Tước phát ra tiếng cười trầm, “Vốn anh còn đang mong được nghe lời ngọt ngào hợp với bầu không khí này cơ.”
Quan Miên dường như cũng cảm thấy mình làm cụt hứng nên mím chặt môi.
Bạch Anh Tước mổ nhẹ vào trán cậu, “Đến Thịnh An làm cố vấn cho anh đi. Anh nghiêm túc đấy.”
Trước đây Quan Miên không muốn vào Thịnh An là vì không thích dây dưa quá khắng khít với anh, nhưng trông tư thế hiện giờ của họ, muốn không khắng khít cũng khó. Huống hồ cậu cũng không muốn làm việc trong trung tâm triển lãm nữa, sự hiện diện của Cốc Thi Vận khiến cậu như bị nghẹn ở cổ họng. Cậu bảo: “Tôi muốn tìm một công việc bình thường.”
“Trợ lý? Nhưng mà trợ lý bị hạn chế mức lương. Hay làm trợ lý đặc biệt nhé?” Bạch Anh Tước nói.
Quan Miên trầm ngâm đôi chút rồi hỏi: “Có thiếu bảo vệ không?”
“…Vệ sĩ riêng của anh thì thiếu.” Bạch Anh Tước luồn tay vào quần cậu, “Nhưng nếu muốn làm vệ sĩ thì phải để anh kiểm tra thể lực của em trước đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.