Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 120: Giữa các công hội (hạ)




Thành chiến kết thúc, ân oán kéo dài.
Quan Miên cau mày. Tuy hai người họ trước giờ không công khai nhưng cũng chưa từng có ý giấu diếm.
“Hay là… được nuôi?!” Miệng Bản Chất Minh Mẫn há thành hình chữ O. Quen biết Quan Miên bấy lâu nay, anh ta luôn cảm thấy cậu là người không màng phú quý, có lúc thậm chí hơi quá, cứ như trên đời này chẳng có thứ gì đáng để cậu chú ý tới. Nhưng tình hình có phải thay đổi hơi bị nhanh không?”
Quan Miên hỏi: “Dùng thịt bò có tính không?”
Bản Chất Minh Mẫn an tâm nhưng rồi lại giận dữ nói: “Đại Công đang nuôi thú cưng sao chứ?”
Quan Miên cau mày đáp: “Ừ, thú cưng rất đáng ghét.”
Bản Chất Minh Mẫn mờ mịt: “Thú cưng gì?”
Quan Miên đáp: “Mèo.”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Mèo là bạn của con người.”
Quan Miên đáp: “Anh cảm thấy tôi không phải là người?”
“…Bạn cũng có loại gật đầu chào hỏi rồi thôi.” Bản Chất Minh Mẫn nói: “Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chuyện ‘yêu mà không hẳn là cặp kè’ của cậu và Đại Công?”
Quan Miên chống tay ngồi nhìn trời, từ tốn đáp: “Bạn bè, chiến hữu, bạn game… Người yêu? Khi tất cả hợp lại thành một người, anh sẽ gọi người đó là gì?”
Sắc mặt Bản Chất Minh Mẫn có vẻ nghiêm trọng. “Tín nhiệm, dựa dẫm, thậm chí còn thay thế được cả người thân?”
Quan Miên nói: “Tôi không có người thân.”
Bản Chất Minh Mẫn trầm ngâm mất một lúc rồi mới nói: “Bạn đời.”
Lúc bay đến gần thành Baute, một con rồng đen tuyền đậu trên tường thành dần dần hiện rõ. Trên lưng rồng là một người đàn ông tóc dài nhẹ bay, mặt mũi xán lạn.
Quan Miên đứng theo hướng nắng, người đó lại đứng ngược nắng.
Nhưng dù có đứng ngược nắng chăng nữa, Quan Miên dường như vẫn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh – Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ khịt mũi xem thường cách nói phản khoa học này, nhưng vào giây phút này đây, nào khoa học, nào lý trí, nào logic trong đầu cậu đều như bị nắng chiếu tan mất, những cảm tính xưa nay lười biếng ngủ đông bất chợt vùng lên, trái tim vốn tưởng chỉ có tác dụng duy trì sinh mạng thình lình như đón chào mùa xuân thứ hai, không ngừng nhảy nhót liên hồi như chú chim đang vui vẻ.
Dơi hạ cánh bên cạnh rồng đen. Sự khác biệt rõ rệt về kích thước khiến giữa chúng chỉ có thể tồn tại cảm giác ngưỡng mộ chứ không thể nào tìm được tiếng nói chung. Nhưng chủ nhân của chúng khi gần gũi với nhau vốn không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, thậm chí là hơi thở cũng có thể đoán được người kia đang nghĩ gì.
“Càn phó bản hay làm nhiệm vụ?” Ám Hắc Đại Công ngồi trên lưng rồng vươn tay cho cậu.
Quan Miên cất dơi vào trong, mượn thế nhảy lên lưng rồng có cánh, rồng có cánh bay vút lên trời cao. Quan Miên còn chưa ngồi vững, bị mất thăng bằng ngã vào lòng của Ám Hắc Đại Công.
Cậu ngẩng đầu lên.
Đôi tay Ám Hắc Đại Công vòng qua eo cậu.
Ánh mắt đôi bên giao nhau một lúc rồi chuyển thành giao nhau bằng môi.
Không rõ là ai chủ động trước, đến khi hai người tỉnh táo lại thì chót lưỡi đã quấn quít lấy nhau.
Chẳng ai muốn kết thúc nụ hôn này trước.
Thăm dò, dịu dàng.
Khẳng định, triền miên.
Cho đến khi rồng có cánh bắt đầu hạ xuống.
Quan Miên hơi ngưỡng đầu ra sau.
Ám Hắc Đại Công đưa tay quệt đi sợi chỉ bạc vấn vương bên môi cậu, cười bảo: “Hay logout nhé?”
Quan Miên đáp: “Giờ là mấy giờ?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Chín rưỡi.”
Quan Miên nói: “Hôm khác đi. Tôi không muốn mai lại ngủ gật trong lúc làm việc.”
Đuôi mày Ám Hắc Đại Công hiện lên ý vị ngả ngớn, “Anh không ngại nhận thêm một trợ lý đâu.”
Quan Miên nói: “Nhưng có thể vị trợ lý đó ngại.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Thôi được, trợ lý đó lúc nào cũng đúng.”
Quan Miên chui ra khỏi lòng anh và ngắm nhìn cảnh vật chung quanh, “Sao lại về Đế Đô?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Anh chỉ bảo nó tìm nơi nào có phong cảnh đẹp đẹp một chút.”
Quan Miên nói: “Xem ra mắt thẩm mỹ của nó và anh khá giống nhau nhỉ.”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Vậy chắc chắn nó sẽ thích em lắm.”
Quan Miên nhìn về phía sau lưng anh, “Người thích anh đến rồi.”
Ám Hắc Đại Công quay lại thì nhìn thấy Lòng Son Chiếu Sử Xanh cùng với Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cưỡi thú nghênh ngang khảo sát thành phố. Dù lần trước trong lúc đánh thành Đế Diệu toàn thắng, hơn nữa còn tấn công một trận ác liệt vào Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, nhưng chính thành phố của họ cũng gánh chịu không ít tổn thất, phải tu sửa vài lần mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
“Đại Công!” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn thấy hai người từ xa là bắt đầu gọi í ới, sau đó chưa kịp đợi thú đáp hẳn đã nhảy xuống nói: “Sao hai anh lại ở đây? Không luyện cấp à?”
Ám Hắc Đại Công thản nhiên ôm eo Quan Miên, tít mắt cười đáp: “Lẽ nào cậu không nhận ra bọn tôi còn chuyện quan trọng hơn sao.”
Ánh mắt Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đảo qua đảo lại giữa hai người rồi lắc đầu đáp: “Em biết ngay mà, từ sáng đến tối anh cứ quấn lấy Mộng Xuân rồi thế nào cũng tới ngày phát xuân thôi.”
Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Thế cậu có nhìn thấy có người cũng đang phát xuân với cậu không?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đắc ý đáp: “Với gương mặt đẹp trai khoai to của em thì người muốn phát xuân với em nhiều như cá diếc qua sông! Nhưng em xưa giờ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đây mới đáng được gọi là cảnh giới.”
Ám Hắc Đại Công liếc nhìn Lòng Son Chiếu Sử Xanh sau lưng cậu ta, cười trên nỗi đau của người khác: “Ra thế.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh bất thình lình chen vào một câu: “Phải chuẩn bị cho thành chiến rồi.”
Ám Hắc Đại Công nhướng mày.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Các anh có chú ý đến thông báo của hệ thống không? Tất cả những công hội có thành phố mỗi tháng được chọn có mở ra thành chiến hay không, nếu mở thì các công hội khác có quyền đến đánh chiếm lại thành phố đã mất.”
Quan Miên hỏi: “Có quyền lợi gì?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Phần thưởng đánh thành và giữ thành đều rất nhiều, hơn nữa hệ thống còn tặng thêm gấp ba lần số thuế thu được tháng đó.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Nhưng có tính mạo hiểm nhất định.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Có mạo hiểm mới có thưởng cao. Hơn nữa bên công thành cũng bị nhiều hạn chế, thứ nhất là không được sở hữu thành thị, thứ nhì là những ai muốn tham gia đánh thành đều phải là hội viên cũ từ sáu tháng trở lên. Thứ ba là chỉ được có hai công hội khác liên minh. Điều kiện của công hội liên minh cũng giống như trên.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Anh định mở?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi lại: “Tại sao lại không?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Nhưng quá tự cao cũng không có kết quả tốt.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Dậm chân tại chỗ cũng thế.”
Ám Hắc Đại Công cười bảo: “Rất hiếm khi hai người lại bất đồng ý kiến.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Giờ em chỉ mong ảnh tiếp tục ngủ vùi.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Biết đâu người đẹp ngủ trong rừng mãi ngủ cũng chỉ để đợi nụ hôn của hoàng tử.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn anh rồi lại nhìn Quan Miên, thở dài bảo: “Quả nhiên con người khi đang phát xuân thì trong mắt chỉ nhận ra một hình dạng – Hình trái tim.”
Quan Miên đột nhiên nhận được một lá thư.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhìn Ám Hắc Đại Công đầy vẻ ranh mãnh, “Nghe đâu Tội Lỗi Quá Xá bên Tinh Nguyệt thích viết thư cho Mộng Xuân lắm ấy.”
Quan Miên ngẩng mặt lên đáp: “Là của Công hội Đế Diệu.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta xua tay bảo: “Em thề không phải em.”
Quan Miên bảo với Ám Hắc Đại Công: “Là Bách Chiến Bách Thắng.”
Về việc Bách Chiến Bách Thắng viết thư cho mình, Quan Miên thấy hơi ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ quên là Bách Chiến Bách Thắng đã khiến cậu phải nếm thử nỗi đau khổ của cái chết, tuy sau đó có dẫn cậu luyện cấp đền bù nhưng lần đó quả thật cả đời khó quên. Sau này mỗi lần nhìn thấy mặt Bản Chất Minh Mẫn, Quan Miên bất giác vẫn sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng có lẽ Bách Chiến Bách Thắng đã quên từ lâu. Khi nhìn thấy Quan Miên cùng Ám Hắc Đại Công xuất hiện, cậu ta còn vui vẻ vẫy chào: “Không ngờ Đại Công cũng đến.”
Tuyết Lý Hống cười nói: “Vốn định nhờ Mộng Xuân gửi lời tạm biệt hộ, không ngờ Đại Công lại tự đến.”
Quan Miên hỏi: “Các anh định đi đâu?”
Tuyết Lý Hống đáp: “Hồi xưa có đợt cũng thấy chán game này rồi, nhưng mãi vẫn chưa có thành chiến nên không cam tâm, cứ dây dưa đợi thêm. Giờ đã đánh xong thành chiến, không còn gì tiếc nuối nữa nên muốn đổi game.”
Ám Hắc Đại Công hỏi: “Qua tinh chiến?”
Tuyết Lý Hống lắc đầu đáp: “Bọn tôi vẫn thích thể loại game tổng hợp hơn.”
Bách Chiến Bách Thắng nói: “Hồi đó bọn tôi chơi Cửu Giới, gần hai năm không chơi thấy hơi nhơ nhớ nên tính quay lại! Nếu hai anh có hứng thú thì qua đó tìm bọn tôi! Bọn tôi chỉ các anh chơi!”
Ám Hắc Đại Công nói: “Nghe nói game đó là loại phiêu lưu mạo hiểm và khai hoang?”
Bách Chiến Bách Thắng đáp: “Tạp nham lắm, cái gì cũng có. Hướng phát triển thì rộng lắm, cũng không biết công ty game tính toán thế nào.”
Tuyết Lý Hống lấy từ trong giỏ ra một cây gậy ma pháp đưa cho Quan Miên, “Mấy đồ đạc khác bị chia chác sạch cả rồi, chỉ còn cây cuối cùng, giữ làm kỷ niệm đi.”
Quan Miên nhận bằng hai tay rồi nói: “Hai người không định về lại à?”
Bách Chiến Bách Thắng cười ha hả đáp: “Về thì đi kiếm lại đồ!”
Quan Miên nói: “Tôi hy vọng cậu sẽ quay về.”
Bách Chiến Bách Thắng ngạc nhiên: “A, thiệt hả?”
Quan Miên nói: “Ừ, tôi vẫn luôn tìm cơ hội báo thù nhát kiếm năm xưa.”
“…” Bách Chiến Bách Thắng thấy Ám Hắc Đại Công nhìn sang thì cười gượng rồi kéo Tuyết Lý Hống chạy mất.
Quan Miên chợt nói: “Không ngờ trong game cũng có chia tay.”
Ám Hắc Đại Công quàng tay qua vai cậu và nói: “Ừ, nhưng họ vẫn còn ở bên nhau.” Ngừng lại một chốc, anh lại nói: “Chúng ta cũng thế.”
Quan Miên đột nhiên nói: “Anh định chừng nào rời Mộng Đại Lục?”
“Em muốn đi à?”
“Tinh chiến, không phải sao?” Quan Miên một lời nói trúng tâm sự của anh. Dù Ám Hắc Đại Công thường xuyên cùng cậu làm nhiệm vụ và càn phó bản nhưng hứng thú của anh sớm đã chuyển sang mục tiêu khác.
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Anh không vội. Chúng ta có thời gian cả đời mà.”
HÔN RỒI HÔN RỒI HÔN RỒI!!! 凸(`⌒´メ)凸 (ノ´ヮ´)ノ:・゚✧(ノ´ヮ´)ノ:・゚✧(ノ´ヮ´)ノ:・゚✧

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.