Toàn Thủ Đô Đế Quốc Đều Biết Tướng Quân Muốn Ly Hôn

Chương 23: Chạy trốn




Dưới ánh mắt của nam nhân như độc xà, Iven cảm thấy lạnh cả người từ sau lưng tản ra. Nam nhân đang quan sát Iven, Iven cũng đang đánh giá đối phương. Nam nhân bề ngoài tuy đẹp, nhưng cũng không phải người lương thiện, cơ bắp cuồn cuộn dưới y phục, vì thế sức mạnh và lực bạo phát của nam nhân đều thập phần cường đại. Về thể năng, Iven thua, về tình thế, đây là địa bàn của đối phương, vì thế lúc này Iven không hề có ưu thế.
"Đi vào." Nam nhân đột nhiên nói.
Bên ngoài rất tối, vắng vẻ đáng sợ, mây đen che khuất trăng tròn, ánh sáng cũng mờ nhạt. Iven theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, một khắc kia, Iven muốn trốn.
"Cậu chỉ có một lựa chọn, chính là đi vào." Nam nhân tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Iven, nói thẳng.
Iven không thể lui được nữa, lựa chọn duy nhất là đi vào với nam nhân kia. Không gian bên trong phi thuyền rất lớn, nam nhân mang Iven trực tiếp vào một gian, sau đó gần như có chút bá đạo mà vây Iven trong góc, liền đưa tay vào trong quần áo của y...
Iven bắt đầu kịch liệt phản kháng, người nọ có chút không nhịn được, trực tiếp cho Iven một quyền. Một quyền kia lực đạo lớn hơn nữa lại có kỹ xảo, vì thế khí lực của nam nhân rất lớn, đồng thời đã trải qua huấn luyện chuyên môn. Một quyền kia rơi vào bụng, Iven cảm giác lục phủ ngũ tạng đều cơ hồ dời chỗ, đầu óc có trong nháy mắt trống rỗng. Iven đau ngồi chồm hổm trên mặt đất, nam nhân kia cũng không có dừng tay...
Năm phút sau, Iven ngoại trừ y phục ra mọi thứ đều bày ở trên bàn. Ví tiền, vũ khí, đồng hồ đeo tay, đều không thiếu. Nam nhân từ ví tiền của Iven lấy ra chứng minh thư, trực tiếp nhập số ID vào hệ thống máy tính...
"Iven · Winston, ba mươi bốn tuổi, làm việc tại đại học Wriston, hiện ở trấn Johan số 36 đường Gelinber." Thanh âm của nam nhân cứng ngắc nhưng có chút cảm xúc, hai mắt mang một tia lãnh quang nhìn chằm chằm vào Iven.
"Anh là ai?" Iven đột nhiên hỏi.
Nam nhân vung tay, thẻ ID trong tay bay trên không trung vẽ ra một đường cung xinh đẹp, vững vàng rơi xuống trước mặt Iven.
"Cậu chẳng lẽ không biết, biết càng nhiều, hy vọng cậu rời khỏi nơi này lại càng nhỏ sao?" Nam nhân mặt không chút thay đổi nói.
"Nếu như tôi không hỏi, liền có thể rời đi sao?" Iven hỏi.
Nam nhân nhu nhu lông mi, rất sảng khoái nói: "Không thể."
Nam nhân vừa dứt lời, Iven ngồi ở ghế trên đột nhiên chìa ra hai mảnh kim loại, cố định y ở đó, không thể nhúc nhích.
Nam nhân mang sát ý trên mặt, một khắc kia, Iven cảm thấy khí tức tử vong. Iven trong đầu hiện ra thân ảnh của Ryan, Iven hít sâu một hơi, miễn cưỡng mỉm cười: "Chuyện đã xảy ra ở đây, tôi sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào! Thế nhưng nếu như công dân đế quốc vô duyên vô cớ biến mất, anh nhất định sẽ gặp phiền toái!"
Nam nhân cũng cười, gương mặt đó lại mang vẻ âm ngoan: "Người chết thì dễ tin hơn. Hơn nữa... Nơi này là khe Ác Long."
Nam nhân nói xong, đứng lên đi tới một trước ngăn tủ, kéo ngăn tủ, bên trong để một đống dụng cụ hóa học. Nam nhân từ trong đó lấy ra một châm đồng, sau đó lại lấy ra một ống tiêm và một lọ chứa đầy dịch thể trong suốt, mở ống tiêm, hút dịch thể vào, một loạt động tác này được làm rất lưu loát. Nam nhân cầm châm đồng đi về phía Iven.
"Chết chỉ trong nháy mắt, vì thế cậu sẽ không thống khổ." Nam nhân nói, mang theo vẻ ôn nhu vặn vẹo.
Nam nhân nói xong liền cầm lấy cánh tay của Iven, kim tiêm đâm vào huyết quản.
"Anh là người của đế quốc Cady?" Iven đột nhiên nói, trong mắt hiện rõ dục vọng muốn sống.
Động tác của nam nhân dừng lại, nhìn Iven: "Tôi khuyên cậu vẫn nên nhắm mắt lại."
"Anh kết hôn rồi sao?" Sắc mặt Iven có chút trắng bệch, nhưng tiếp tục nói, "Anh có con không?"
Ánh mắt Iven nhìn chằm chằm vào trước đôi mắt tử thần của nam nhân,y hỏi hai vấn đề, đều không thể từ trên mặt nam nhân thấy chút chấn động nào, kim tiêm lạnh như băng đâm vào da thịt, môi Iven run rẩy, mồ hôi từ trên trán rơi xuống...
Ryan, bảo bối của y...
"Thượng tá Kontanstin." Lão đầu hói mặc áo khoác màu trắng đột nhiên đẩy cửa ra, thanh âm có vẻ vội vàng, "Thượng tá Kontanstin, cậu không thể đối xử với y như vậy, mau buông y ra."
Nam nhân được gọi là thượng tá Kontanstin ung dung rút kim tiêm ra.
Iven nặng nề thở ra một hơi. Sống hay chết, chỉ là trong nháy mắt. Iven phía sau toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch đáng sợ. Lão đầu mở một lọ để dưới mũi Iven, thần trí của Iven dần dần mơ hồ.
Hai người kia lúc sau lại nói gì đó, y cũng nghe không quá rõ. Thẳng đến khi Kontanstin ném y ra ngoài phi thuyền, hít phải không khí băng lãnh mà tươi mát, Iven mới hoàn toàn sống lại.
Phi thuyền khổng lồ trước mặt y đột nhiên phun khí, Iven lui về phía sau hơn 10 m, nhìn phi thuyền khởi động, sau đó bay lên. Iven ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ phi thuyền, Iven thấy Kontanstin, cùng với nụ cười quỷ dị trên mặt hắn.
Trời dần dần sáng, trước mắt là một mảnh đất trống rộng lớn, cùng với cây cỏ bị nghiền ép có chút cong vẹo. Iven xoay người, dọc theo đường xi măng đi ra ngoài, mới từ lưới sắt ra ngoài, vẫn chưa đi hai bước, đột nhiên có một bóng đen vọt tới, ôm Iven thật chặt vào trong ngực!
Iven đầu tiên lại là hoảng sợ, sau đó mới phản ứng được là Corrine ôm y.
Một lát sau, Corrine mới buông y ra. Lúc này Corrine rất chật vật, tóc rối bời, ướt dán trên trán, trên mặt dính đầy bùn đen, y phục cũng bị nhăn, một ống quần còn bị kéo lên.
"Iven, tôi không phải đã nói, bảo cậu không được rời khỏi lều sao?" Corrine như một con dã thú luống cuống, có vẻ tức giận nói.
Giác quan thứ sáu rất thần bí, thế nhưng cũng là không có chút căn cứ nào. Iven cũng không tính nói mình thấy vệt hồng cùng với câu nói không thể giải thích vang lên trong đầu mình, vì thế y lựa chọn trầm mặc.
Hai mắt xanh thẳm của Corrine chăm chú nhìn Iven, cuối cùng nhận thua: "Iven, cậu không cần lo lắng cho tôi như vậy."
Iven trầm mặc, Corrine tự động hiểu. Iven bởi vì lo lắng cho hắn, cho nên mới vào trong thung lũng tìm hắn. Hắn vẫn biết Iven yêu hắn, thế nhưng không nghĩ tới Iven lại yêu hắn đến mất lý trí, bởi vì hắn nhất thời không có trở lại mà đến chỗ nguy hiểm như vậy tìm hắn.
Corrine rất phẫn nộ, thế nhưng tức giận xen lẫn một loại tâm tình bí ẩn, là một loại cảm giác vui sướng.
"Cái gì?" Iven vẫn không hiểu ra sao, căn bản không biết Corrine nói muốn ra ngoài là thế nào.
"Iven, tôi đều biết, bởi vì tôi không trở về, cậu lo lắng cho tôi vì thế ra ngoài tìm tôi. Thế nhưng Iven, năng lực của cậu hữu hạn, trong thung lũng rất nguy hiểm. Vì thế lần sau trước khi làm cái gì, nhất định phải suy nghĩ kỹ, không nên dùng tính mạng của mình đùa giỡn."
Lúc này đây, Iven rốt cục đuổi kịp suy nghĩ của Corrine, sau đó phát hiện, Corrine tựa hồ hiểu lầm cái gì.
"Corrine, anh hiểu lầm, kỳ thực tôi cũng không phải là..." Cũng không phải là tới tìm anh...
Iven lời còn chưa nói hết, Corrine đột nhiên ngã trên mặt đất, máu tươi từ chân hắn chảy ra. Iven rốt cuộc cũng biết, vì sao lâu như vậy, Corrine còn đợi ở chỗ này, nguyên lai là chân bị thương...
Corrine được đưa vào y viện Scott, mà Iven cũng sớm được nghỉ. Iven mới vừa tới cửa nhà, cửa đột nhiên mở, một đoàn màu trắng trực tiếp từ bên trong vọt ra, ôm lấy đùi Iven.
Ryan trên đầu đội mũ thêu màu trắng, trên người mặc áo bông hoạt hình, cả người đều bị quấn nghiêm nghiêm thật thật, ánh mắt xanh biếc tựa như một hồ nước, nháy mắt nhìn chằm chằm Iven.
Tim của Iven trong nháy mắt bị lấp đầy, ngồi xổm xuống, ôm Ryan vào trong lòng.
"Iven, mỗi một lần Ryan nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài đều sẽ ra ngoài, nhóc con này nhớ cậu muốn chết!" Phu nhân Mary vừa bày chén đũa, vừa nói.
Iven đang rửa tay dừng lại, cúi đầu liền thấy Ryan đang ở bên chân y, đầu nhỏ thoáng lay động, không biết đang làm gì.
"Phu nhân thân ái, khoảng thời gian này làm phiền ngài." Iven lộ ra một nụ cười cảm kích.
"Iven, cậu nói như vậy khiến tim ta rất đau đớn." Phu nhân Mary lộ biểu tình thương tâm, "Ta coi Ryan như cháu của mình, cậu nói như vậy là quá khách khí."
"Thân ái, chăm sóc con cháu, cũng cần cảm ơn a!" Iven nói.
"Bà!" Tiểu tử kia ngọt ngào kêu, rốt cục chọc cười phu nhân Mary.
Iven hai ngày không tắm, vì thế trên người rất khó chịu, Iven đi vào phòng tắm, nhóc con cũng theo vào, ngồi chồm hổm ở một góc nhỏ. Iven dở khóc dở cười: "Bảo bối, con là muốn xem ba ba tắm sao?"
Mặt nhóc con đột nhiên đỏ, nhưng là cố ý ra vẻ nghiêm túc: "Ba ba, người phải tắm nhanh một chút, cục cưng sẽ hôn nhẹ người một cái." Nói xong cũng bước chân nhỏ đi ra ngoài.
Sau một đoạn thời gian rất lâu, nhóc con vẫn luôn vùi trong lòng Iven. Sau khi ăn cơm tối xong, Iven trước tắm cho Ryan, sau đó thay áo ngủ, hai cha con liền ngồi lên giường. Nhóc con vùi trong lòng Iven, miệng vẫn luôn không ngừng nói.
"Ba ba, Edda cư nhiên không chảy nước mũi nữa!"
"Ba ba, cục cưng thi số học điểm tuyệt đối nga."
"Lúc ba ba không có ở đây, cục cưng thật ngoan ngoãn nga!"
"Nhưng là buổi tối, mặt của ba ba mặt sẽ bay tới bay lui, cục cưng đều không ngủ được!"
"Ba ba, cục cưng rất nhớ người nga!"
Sau khi nghe xong, Iven đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay, ôm Ryan vào trong lòng thật chặt.
"Bảo bối, ba ba cũng rất nhớ con."
Nhóc con miễn cưỡng duỗi tay ngắn, vỗ tay của Iven của nói: "Ba ba ngoan, không cần thương tâm, sau này cục cưng đều sẽ không rời khỏi người."
Iven nhìn tiểu đoàn trong lòng, trong đôi mắt đen lóe lên một tia sáng. Bảo bối của y, nhu thuận lại thông minh, đợi có một ngày, nhóc con của y trưởng thành, không cần y nữa, y mới buông tay, thế nhưng trước lúc đó, bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau.
Làm cha, mong muốn rất đơn giản, bất quá là muốn nhóc con kia khỏe mạnh lớn lên, sau đó làm việc mình thích... Tìm được người mình yêu...
"Xin hỏi là Winston tiên sinh sao? Tướng quân Corrine đã tỉnh, hắn muốn gặp ngài, mời sáng mai đến y viện Scott!"
Iven nghĩ, Corrine vội vàng như vậy chắc là bởi vì chuyện ở khe Ác Long, bởi vì tối hôm qua vẫn ở cùng Ryan, Iven hầu như không có thời gian lên mạng. Iven lên mạng tìm một từ khóa, đế quốc Cady quả thật có 'thượng tá Kontanstin', thế nhưng cũng không phải là nhân vật quan trọng, vì thế trên mạng thậm chí ngay cả hình của hắn cũng không có, cũng không biết Kontanstin này có phải là ngườikhuya hôm trước y nhìn thấy hay không.
Iven cũng đang nghĩ muốn gặp mặt Corrine, có một số việc nhất định phải nói trước tiếp, sau đó nói rõ ràng.
—-¤—-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.