Tâm tư thần sâu như biển, khó có thể phỏng đoán.
Sau khi Lucifiel hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền tiêu hủy ma pháp này. Mặc kệ thượng đế là xuất phát từ hứng thú nào mà biến ảo màu tóc và màu mắt hắn, nhưng mà cái thứ “hắc ám” này quá mức kiêng kị, hắn không muốn khiến thượng đế mâu thuẫn.
Đôi mắt nhiều lần thay đổi, khiến hắn cảm thấy đau đớn tăng lên, trước mắt từng trận mơ hồ.
Nhưng mà sự kiêu ngạo, làm hắn không thể xin giúp đỡ với bất cứ đồng bạn nào.
Chấm dứt nghỉ trưa, Lucifiel đi ra khỏi tẩm điện, nghênh đón hắn chính là ánh mắt hơi nghi hoặc của Curtis. Curtis thông qua thấu kính thủy tinh ma pháp, nhìn không rõ dung nhan được trời ưu ái của Lucifiel cho lắm, đa phần là nhìn thấy lực lượng quang minh nồng đậm quanh thân thiên sứ tóc vàng, còn có “màu sắc” đậm nhạt không đồng nhất.
“Màu sắc” vây quanh Lucifiel là miêu tả cho cảm xúc, lúc này màu sắc hỗn loạn, đại biểu cảm xúc phức tạp.
Đáy lòng Curtis hiểu ra.
Ngay cả sí thiên sứ trưởng tôn quý, đôi khi cũng chưa chắc sống thoải mái hơn thiên sứ bình thường.
Buổi chiều bắt đầu làm việc, Lucifiel chỉ viết chốc lát, liền nhịn không được nhắm mắt, sau đó lại đi xem nội dung công vụ.
Dù như thế, hắn vẫn có chút nhìn không rõ.
Lucifiel trầm ngâm, sau đó lấy công vụ mà bên Metatron nộp đến, lật lật, hắn vui mừng phát hiện chỉ có loại chữ tinh tế đại khí của Meta —— hắn mới thấy được rõ ràng.
Lucifiel thị lực suy yếu gắng gượng hoàn thành hơn phân nửa công tác, số còn thừa, bị hắn tài tình mà chuyển giao cho Curtis, khiến Curtis khổ bức phát hiện lượng công việc hôm nay sao đột nhiên gia tăng một ít.
Ở vị trí này, nhận cái chức này.
Lucifiel chưa bao giờ là một thiên sứ thích ăn khổ.
Bên cạnh hắn có đồng bạn, có thuộc hạ, mỗi một thiên sứ đều có thể trở thành lực lượng của hắn.
So với hôm qua, muộn hơn một giờ mới chấm dứt công tác, Curtis cảm giác xương cốt mình đều dính lại với nhau, hơi động một cái, liền phát ra tiếng răng rắc của các đốt xương.
Mệt há mỏ!
Vẫn là làm trưởng thư viện mới thanh nhàn nhất!
Curtis hành lễ với Lucifiel, “Ta trở về, điện hạ.”
Lucifiel mỉm cười, nhìn theo bóng dáng Curtis rời đi.
Đợi phó quan của hắn đi rồi, Lucifiel mới đứng lên, đến tiểu thánh đường một chuyến. Thủ vệ đứng ở ngoài tiểu thánh đường một trận kinh hồn táng đảm, cho rằng Lucifiel điện hạ lại bởi vì chuyện gì đó mà bị phạt đến đây.
Lucifiel buồn cười nói rằng: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, ta là tới cầu nguyện.”
Thủ vệ thở phào, “Điện hạ mời vào.”
Bọn họ tránh ra một con đường, cũng không cần kiểm tra, tùy ý Lucifiel đi vào trong tiểu thánh đường.
Trong phòng, bố trí hoa lệ không thay đổi, Lucifiel ngồi xổm bên cạnh ao, hai tay vốc một vốc nước tín ngưỡng, hắn bao trùm nước trên hai mắt của mình, tẩy trừ lực hắc ám còn lại trên đó. Khác với ma pháp hồi tưởng bình thường, ma pháp của hắn càng có xu hướng “chân thật”, việc này dẫn đến mắt của hắn xuất hiện thương tổn lần thứ hai.
Nếu không nhờ ma pháp đó, hắn cũng sẽ không biết một mặt kỳ lạ của thần linh
“Hô —— ”
Lucifiel thở ra một hơi.
Nước tín ngưỡng ở tiểu thánh đường, có đầy đủ tác dụng chữa trị và xua tan hắc ám. Sau khi mắt của hắn thoải mái hơn một ít, lần nữa mở ra, tiểu thánh đường sáng ngời trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Hành động kỳ quái của hắn không thể tránh khỏi bị thượng đế trong đại thánh đường biết được.
Thượng đế hỏi hắn, “Ngươi đang làm cái gì?”
Lucifiel cúi đầu, dịu dàng nói rằng: “Ta muốn dùng nước thánh tinh lọc mắt, đề cao trình độ thích ứng của ánh mắt đối với thánh quang, không biết như vậy có thể giúp ta nhìn thẳng thánh quang hay không.”
Ánh mắt trong hư không nhạt đi, giọng thần linh vang lên trong căn phòng tại tiểu thánh đường.
“Nếu không thoải mái, liền nghỉ ngơi vài ngày đi.”
“Thần…”
“Không cần tự trách, còn có, chỉ cần ngươi đến thần điện, tùy thời có thể tìm được Yahveh.”
Thượng đế sạch sẽ lưu loát cắt ngang lời cự tuyệt của Lucifiel.
Lucifiel vui mừng ngẩng đầu, “Trong thần điện sẽ có Yahveh ư?”
Thượng đế đáp: “Ừm.”
Y và Lucifiel nói chuyện với nhau dừng ở đây, ánh mắt thu hồi, lại trở về trạng thái bình bình đạm đạm như quá khứ.
Nhưng mà thay đổi rất nhỏ, lại là chân thật tồn tại.
Lucifiel vừa ra khỏi tiểu thánh đường, liền muốn đi thẳng đến thần điện. Nhưng mà vì rụt rè, Lucifiel vẫn nhịn được, quyết định ngày mai lúc nhàn rỗi rồi lại đi, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận, còn không mang đến cho Yahveh lời đồn đãi chuyện nhảm không cần thiết.
Ngày hôm sau, Curtis một mình làm việc, hâm mộ nhìn Lucifiel rời cung điện.
Lucifiel đã không thể chờ đợi được muốn gặp Yahveh.
Thần điện sừng sững cách cung điện sí thiên sứ trưởng không xa, là nơi gần chính giữa Hằng Tinh thiên nhất.
Trong phạm vi trăm mét quanh đó, một trí thiên sứ cũng không dám tới gần, chân tay khẽ khàng đi ngang qua.
Lúc Lucifiel đi vào thần điện, không ít trí thiên sứ ở xa xa kích động nhìn, nhỏ giọng nghị luận, “Điện hạ đi vào trong thần điện.” “Nhất định là ngô thần triệu hồi!” “Đúng vậy, ngô thần vẫn sủng ái điện hạ như vậy, cái gì mà bị thất sủng chứ, chỉ sợ là chúng ta hiểu lầm.”
Bị thất sủng?
Bước chân Lucifiel hơi ngừng lại, nghĩ tới cảm giác bị bài xích bên ngoài trước đây.
Sí thiên sứ khác đều có thể yết kiến thần linh, chỉ mình hắn không thể.
May mà hiện giờ có chút thay đổi.
Trong thần điện, hắn đẩy cửa ra liền nhìn thấy thần linh tóc bạc trên ngự tọa, đối phương chống má, đôi mắt vàng kim hờ hững nhìn chăm chú vào hắn, tựa như một hình chiếu đến từ đại thánh đường.
Lucifiel thả nhẹ giọng, “Yahveh.”
Đối phương nhìn lại đây, ánh mắt thấu triệt, duy trì một loại thuần túy sạch sẽ đến cực đoan. Bất cứ thiên sứ nào nhìn thấy Yahveh lần đầu tiên, vĩnh viễn không phải dừng lại trên dung mạo hoàn mỹ của y, mà là cặp mắt vàng kim khiến thiên sứ sinh ra sợ hãi.
Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác vành mắt nóng lên, muốn rơi lệ.
Đây mới là thần trong lòng hắn.
Thích quang minh, thích thất mỹ đức, thích hết thảy những thứ thuần khiết không tỳ vết.
“Luci, mắt còn đau không?” Thần tính trên người thượng đế rút đi như thủy triều, để lại một mặt bình tĩnh đến ôn hòa. Y gọi Lucifiel tới, ở trên ngự tọa cẩn thận nhìn mắt Lucifiel.
Trong lòng Lucifiel ấm áp dào dạt, “Không đau.”
Thượng đế bỗng nhiên lạnh giọng: “Không cho nói dối.”
Mắt thần linh sắc bén nhìn thấy ánh nước trong mắt Lucifiel, tưởng đau đớn gây nên, y giơ tay lên, bảo Luci nửa ngồi xuống, ngưng tụ thần lực chữa khỏi vấn đề trên mắt thiên sứ. Lucifiel rất nhanh cảm giác được một trận mát lạnh, ngay sau là ấm áp, đó là khác biệt lớn nhất giữa thần lực quang minh và lực hắc ám.
Lucifiel đặt tay trên đầu gối thượng đế, nhu hòa nói rằng: “Thật sự không đau, ngô thần.”
Thượng đế cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, quái quái.
Nhưng mà tay Luci cũng không trực tiếp chạm đến chân y, chỉ đặt trên sách Sáng Thế.
Sách Sáng Thế phát ra một tiếng thở dài tiêu hồn, “Ngón tay điện hạ thật mềm mại.”
Thần lực trên tay thượng đế suýt nữa bất ổn.
Lucifiel phì cười, thay nó giải vây: “Sách Sáng Thế, đa tạ ngươi khen ngợi.”
Sách Sáng Thế lặng lẽ cười, dùng gáy sách cọ cọ ngón tay Lucifiel.
“Ngoại trừ thượng đế, ta thích nhất là điện hạ.”
“Thật vậy chăng?”
“Còn thật hơn cả nước thánh nữa!”
“Ta tạm thời tin tưởng ngươi một lần.”
Đầu ngón tay Lucifiel lướt qua hoa văn tinh mỹ trên bìa sách của nó, lúc chạm đến vài chỗ vẽ lệch, tay hắn thoáng ngừng một chút, lại dường như không có việc gì mà khen sách Sáng Thế tinh xảo.
Sách Sáng Thế cực kỳ hưởng thụ, đắc ý nói rằng: “Ta chính là quyển sách xinh đẹp nhất thiên hạ!”
Thượng đế không thể nhịn được nữa, “Câm miệng.”
Sách Sáng Thế run rẩy dưới tay Lucifiel.
Để lấy lòng hai vị này, sách Sáng Thế mở chính mình ra, lộ ra nội dung thần ngữ. Trên đó đều là bách khoa toàn thư thần ngữ mà nó tỉ mỉ chỉnh lý cho Lucifiel điện hạ, ừm… toàn bộ đều là dùng để học thuộc!
Điểm đáng sợ nhất của thần ngữ, không có trật tự nhất định!
Từng chữ đều có lực lượng không giống nhau!
Lucifiel đảo qua nội dung, mày hơi nhướn lên, “Hơi nhiều, ta cần thời gian.”
Hắn nhìn về phía thượng đế.
Thượng đế đồng ý nói: “Ngươi có thể ở lại đến trước chạng vạng.”
Thần ngữ bác đại tinh thâm, lần học này, thời gian ban ngày đều tiêu hao hết. Lucifiel ngồi ở trên cầu thang bên cạnh ngự tọa, áo bào trắng chấm đất, tóc vàng xõa sau người, lại rơi trên mặt đất hình thành đường cong xinh đẹp mà uốn lượn.
Khác với nội dung thượng đế dạy, trong sách Sáng Thế lẫn lộn không ít hàng lậu.
Ví dụ như: thích.
Lần đầu tiên Lucifiel biết được thích trong thần ngữ viết như thế nào, rất vui sướng, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía thượng đế. Thượng đế ở trên ngự tọa theo thói quen ngủ gà ngủ gật, cảm giác được ánh mắt hắn, “Có vấn đề sao?”
Lucifiel lắc đầu, “Ta đang lý giải.”
Hắn ôm quyển sách Sáng Thế trên tay, hiểu ra thượng đế cũng không biết trên sách viết nội dung gì.
Để học thuộc toàn bộ nội dung, hắn dùng tất cả tâm lực, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, khiến sách Sáng Thế nhảy nhót không thôi. Mặc dù Lucifiel thiên phú cao siêu, học nhanh, nhưng thời gian chạng vạng vẫn cứ đúng hẹn tới.
Thượng đế cảm giác được lực hắc ám di chuyển, bắt đầu đuổi người, “Luci, trở về.”
Lucifiel trả sách cho thần, “Ngày mai ngô thần còn gặp ta không?”
Ngày mai hắn cũng nhàn rỗi.
“Ban ngày ngươi đều có thể tìm ngô.” Thượng đế bị bộ dáng hiếu học của hắn chọc cười, lần đầu tiên phát hiện dạy thần ngữ là một chuyện thú vị, “Sau khi thuộc mặt chữ, còn cần tiến thêm một bước lý giải, không hiểu có thể hỏi ngô.”
Lucifiel nở nụ cười, “Vâng.”
Hắn từ dưới đất đứng lên, ngồi lâu có chút không thích ứng, thân thể lắc lư.
Thượng đế theo phản xạ bắt lấy cánh tay hắn, đỡ hắn.
Lucifiel cúi đầu, hôn một cái lên má thần linh tóc bạc trên ngự tọa, “Đa tạ ngô thần.”
Hắn để lại thượng đế choáng váng, nhẹ nhàng rời đi.
Một lúc lâu, trong thần điện phát ra tiếng cười to của sách Sáng Thế, “Ha ha ha ha, thượng đế, ngài bị sàm sỡ!”
Hết chương 83