Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 70: Chín tầng địa ngục




Đối với Lucifiel mà nói, địa ngục là một địa phương xa lạ.
Ở bên ngoài cảm giác còn không rõ ràng, vừa xuyên qua cửa địa ngục, hô hấp Lucifiel cứng lại, lực hắc ám trong không khí nồng đậm như kịch độc, làn da lộ bên ngoài tản mát ra ánh sáng nhạt, chống cự hắc ám ăn mòn. Đây vẫn chỉ là tầng thứ nhất địa ngục U Minh, nếu đổi thành tầng thứ chín địa ngục Phản Bội, chỉ sợ ngay lúc đi vào hắn đã nghĩ quay đầu đi ra.
Thượng đế nhìn về phía Lucifiel, năng lực tinh lọc tự có của thần linh phóng ra, xua tan lực hắc ám trong một thước.
“Luci, đừng hút vào quá nhiều lực hắc ám.”
“Vâng.”
Lucifiel thở ra một hơi.
Hắn nhớ rõ Michael được xưng là tam giới đều đi qua, như vậy phó quan của mình giải quyết như thế nào? Lucifiel vừa đi theo thượng đế, vừa tìm kiếm ma pháp loại tinh lọc ở trong đầu, quả nhiên có một loại là ma pháp tinh lọc, dùng để tinh lọc không khí hít vào trong cơ thể.
Địa ngục tựa như một cái đồng hồ cát, tầng thứ nhất địa ngục U Minh lớn nhất, tầng thứ chín nhỏ nhất.
Liếc mắt một cái nhìn lại, địa ngục U Minh giống như là một cánh đồng hoang vu vô biên vô hạn, đất cháy đen khô héo, không trung mờ mịt, gió thổi tới cũng tràn ngập âm hàn và cảm giác thê lương.
Lúc Lucifiel giẫm trên một chỗ nào đó bỗng nhiên bước hụt.
Giây tiếp theo, mặt đất chỗ kia xuất hiện vết rách, một ma vật có móc câu liền từ bên trong ló đầu ra. Nó vốn dĩ muốn hít một hơi lực hắc ám, kết quả thượng đế với Lucifiel đi ngang qua, dẫn đến trong phạm vi này lực hắc ám bị tinh lọc, ma vật cấp thấp đó lập tức phát ra tiếng hét đau khổ, nhanh chóng rụt về.
Lucifiel như có điều suy nghĩ, “Sinh hoạt nơi này đều là sinh linh cấp thấp nhất.” Nhớ lại bên cạnh chính là một thượng đế không gì không biết, hắn tò mò hỏi: “Ngô thần, khả năng chúng nó tiến hóa đến ma kỵ sĩ có bao nhiêu?”
Ma kỵ sĩ tương ứng với thiên sứ phẩm cấp thấp nhất của thiên đường.
Thượng đế liếc liếc con bò cạp độc vừa rồi, “Lấy ma vật kia mà nói, cả đời cũng không có khả năng đột phá, toàn bộ địa ngục U Minh, ma vật có thể tiến hóa đến ma kỵ sĩ, khoảng một phần vạn.”
Lucifiel thoáng yên tâm.
Lộ trình kế tiếp thực buồn tẻ vô vị, nhưng mà cả trái tim hắn đều treo lên.
Không phải vì thực lực của ma vật, mà là vì số lượng đáng sợ của chúng nó! Bay trên trời, đi trên đất, còn có tiểu ma vật sinh tồn trong bùn đất, trong nham thạch, những sinh linh nhỏ yếu đó nhiều đếm không xuể!
Dưới số lượng chỉnh thể, xác suất ma kỵ sĩ sinh ra cao đến kinh người!
Lúc Lucifiel cảm thấy lần này không đi uổng, thượng đế đột nhiên kinh ngạc quay đầu lại, nhìn sang phương hướng cửa địa ngục.
Sau đó thần uy lạnh như băng bao phủ y.
Dày đặc, bàng bạc.
Lucifiel không có bất luận biến hóa gì cười nhạt, “Ngô thần, làm sao vậy?”
“Michael ——” lúc thượng đế mở miệng tạm dừng một chút, “Còn có Beelzebub, bọn họ đều đến địa ngục.”
Tươi cười của Lucifiel khựng lại.
Hai người này không phải đang làm việc sao, sao lại chạy tới địa ngục!
Muốn chết à!
Chỗ cửa địa ngục, hồn nhiên không biết mình bị theo dõi, Michael và Beelzebub chen vào trong đội ngũ xếp hàng, trên người mặc áo choàng xám xịt, mũ trùm che đậy phần lớn khuôn mặt. Bọn họ cũng không muốn ăn diện mộc mạc như vậy, nề hà nơi này là trận doanh quân địch, ác ma vương cấp hận không thể giết chết bọn họ, bọn họ chỉ có thể thật cẩn thận mà che lấp hành tung.
Hai sí thiên sứ thiên đường đang khe khẽ nói nhỏ.
“Chờ chút đi vào, ngàn vạn lần đừng quên dùng ma pháp tinh lọc không khí, nếu không ngươi sẽ bị lực hắc ám hun chết.”
“Xem ra ngươi tới rất nhiều lần.”
“Ha ha… ta chỉ lại đây tra xét tình báo.”
“Còn phải xếp hàng bao lâu?”
“Nhanh thì nửa giờ, lần này ác ma không tính là quá nhiều, dù sao thì lần trước bị chúng ta đánh ngoan hơn một chút.”
“Không liên quan tới ngươi, là công lao của điện hạ.”
Beelzebub không chút lưu tình đả kích Michael, Michael bĩu môi.
Một hàng dài đội ngũ rất nhanh liền đến phiên bọn họ, cơ mà có mấy ác ma không mọc mắt muốn chen ngang. Michael không chờ Beelzebub nói chuyện, trực tiếp một quyền đánh qua, lại đá hai cái, dễ dàng cưỡng chế di dời mấy đứa chen ngang đó. Ác ma bên cạnh thấy nhưng không thể trách, thổn thức một tiếng, ghét bỏ mấy đứa chen ngang thực lực quá yếu.
Beelzebub trừng lớn mắt, “Sao ngươi lại thô lỗ như vậy!”
Michael nói rằng: “Đây là giáo huấn ta nhận được, không bắt đầu lập uy ngay từ đầu, lúc sau rất phiền toái, chúng ta dễ bị một ít ác ma bắt nạt kẻ yếu nhìn chằm chằm.”
Khi tiến vào cửa địa ngục, Michael lấy từ trong túi ra một khối bảo thạch đen, vầng sáng bảo thạch bao phủ bọn họ.
Bọn họ thuận lợi thông qua cửa địa ngục kiểm tra.
Beelzebub: “…”
Michael vò đầu, “Không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ là chuẩn bị tương đối đầy đủ thôi.”
Beelzebub âm trầm nói rằng: “Xem ra ta phải báo cáo ngươi một lần, tư tàng vật phẩm có liên quan tới ác ma, ta tin tưởng Samael nhất định rất thích ý dắt tọa thiên sứ tới xét nhà ngươi.”
Michael đầu đầy mồ hôi lạnh, “Ngươi không thể như vậy nha! Huống hồ không chỉ ta, điện hạ cũng…”
“Cái gì, điện hạ!”
“Nói nhỏ chút, trên tay điện hạ có một món nhạc khí tù và ác ma.”
Michael vội vàng phóng thích kết giới cách âm, sau đó nghe thấy Beelzebub lẩm bẩm: “Ta nhớ rõ tù và ác ma là một trong tam đại nhạc khí mà yêu tinh địa ngục chế tạo, hai cái khác là trống ác ma và đàn ác ma, quang minh tinh linh vương vẫn luôn muốn một cái nhạc khí trong đó, lại bất hạnh không cách nào lấy được từ tay yêu tinh địa ngục, hóa ra điện hạ thích loại đồ vật này à.”
Xa xa, thượng đế nghe rõ rõ ràng ràng lời bọn họ nói.
Sau đó thượng đế nói rằng: “Tù và ác ma?”
Tim Lucifiel căng thẳng.
“Luci, giao ra đây.”
Thượng đế không có cho thiên sứ của y cơ hội may mắn, vươn tay với hắn.
“Ngô thần…” Lucifiel cắn cắn môi dưới, lấy món nhạc khí trân quý ấy ra từ trong không gian trữ vật. Có thể nói trong tam giới, nhạc khí mà yêu tinh địa ngục chế tạo là nhạc khí đứng đầu, hơn nữa không có bất luận tác dụng phụ gì, bằng không hắn thân là sí thiên sứ trưởng cũng sẽ không thể không nỡ phá huỷ, mà đặt nó trong không gian trữ vật cất chứa.
Tù và ác ma tương đối nhỏ, chỗ mũi nhọn xuyên một cái vòng có thể đeo trên cổ.
Nó giống như một cái sừng nhọn của ác ma, tối đen bóng loáng, đặt tới trên tay có cảm giác giống như ngọc thạch. Nhưng tù và ác ma có tốt hơn nữa, cũng không thay đổi được hương vị thuộc về yêu tinh địa ngục trên đó.
Thượng đế cầm lấy nó, lạnh lùng hỏi: “Còn có cái khác không?”
Lucifiel lắc đầu, “Không có.”
Ngoại trừ cái nhạc khí này, hắn không có cất chứa bất cứ vật phẩm hắc ám nào nữa.
Thượng đế không hỏi nhạc khí là ai cho, bởi vì y đã từ trên tù và ác ma lần ngược về thời gian, tìm được toàn quá trình đồ vật này tới tay Lucifiel. Nó đúng là đồ vật Lucifiel vô ý có được, tù và ác ma từ địa ngục lưu lạc đến nhân gian, lại bị sinh linh nhân gian ái mộ sí thiên sứ trưởng tặng cho Lucifiel yêu thích nhạc khí.
Nhìn thấy hình ảnh Luci suy xét việc hủy diệt tù và ác ma, nhưng lại không nỡ, thượng đế có chút buồn cười.
Thần lực mới vừa khôi phục một chút hội tụ trên lòng bàn tay.
Quang minh bao phủ tù và ác ma.
Lucifiel cho rằng thần muốn hủy diệt nó, rũ mi mắt xuống, không muốn nhìn tới cảnh nó bị hủy nát. Mấy phút đồng hồ sau, âm thanh trang sức vang lên, tóc vàng trên cổ Lucifiel bị vén lên, ngừng thở, hắn nhìn thấy thượng đế đeo cho hắn một thứ quen thuộc.
Tù và ác ma!
Nhạc khí màu đen đã biến thành màu thuần trắng, ám văn trở thành ngân văn, là vật thánh khiết!
Vui sướng từ đáy mắt Lucifiel tràn ra, không cách nào khắc chế.
Nó không còn là đồ vật của địa ngục nữa.
Hắn nhịn không được ôm lấy thượng đế không có thánh quang trước mặt, nói ra lời cảm kích: “Cám ơn ngài, ta rất thích.”
Thượng đế vỗ nhè nhẹ sau lưng hắn, “Lần sau đừng tự mình cất chứa loại đồ vật này.”
Lucifiel nghiêm túc nói rằng: “Vâng, lần này là ta sai.”
Đồ vật của địa ngục vĩnh viễn có một loại hấp dẫn khó có thể hình dung, hắn giữ lại tù và ác ma, bản thân việc đó liền đại biểu lòng của hắn không đủ kiên định, đây là sai lầm của hắn, hắn sẽ dùng cuộc sống sau này bù lại.
Thượng đế không có đi về phía trước nữa, mà là giữ chặt Lucifiel, chậm rãi đuổi theo vị trí của hai tên sí thiên sứ nào đó.
Lucifiel mỉm cười nhìn tay bị nắm chặt, không lên tiếng đi theo y.
Thần…
Ngài bảo ta buông tha như thế nào.
Cầm bản đồ, Michael đi ở phía trước chỉ đường, “Đi bên này, phải dùng tốc độ nhanh nhất đến tầng thứ tư địa ngục Tham Lam.”
Beelzebub lấy tay bịt mũi, đi theo phía sau hắn ta, biểu tình không quá xinh đẹp.
Ma pháp tinh lọc phòng ngừa lực hắc ám ăn mòn cơ thể, nhưng mà thiên sứ đã quen không khí tinh thuần ở thiên đường, chỗ nào nhẫn nhịn được không khí và hoàn cảnh hỏng bét ở địa ngục. Nhìn nhìn lại diện tích tầng thứ nhất địa ngục U Minh, Beelzebub có một loại cảm giác xin phép thiếu rồi, quả nhiên thời gian một ngày rất vội, thực khó hoàn thành mục tiêu dự định.
“Địa ngục có truyền tống trận giống thiên đường không?” Beelzebub hoàn toàn không biết gì cả mà hỏi.
“Không có.” Michael nhún vai.
Michael nhìn bản đồ nói rằng: “Phải đi bộ xuyên qua cửa vượt giới của địa ngục, tầng thứ nhất địa ngục U Minh rất nghèo, không thuê được xe ngựa, chúng ta đến tầng thứ hai địa ngục Túng Dục liền tiện hơn nhiều.”
Bọn họ rất nhanh biến mất ở tầng địa ngục thứ nhất, ma vật phổ thông ở gần đó hâm mộ nhìn bọn họ.
Nếu như không tiến hóa đến ma kỵ sĩ, cả đời chúng nó đều không thể rời khỏi địa ngục U Minh, đến nơi ác ma tụ tập chân chính.
Sau một lúc lâu.
Lại là hai bóng người xuất hiện ở tầng thứ nhất địa ngục U Minh.
Ở mỗi tầng địa ngục có rất nhiều cửa vượt giới, tương tự với khe hở không gian được cố định lại. Mỗi một cửa vượt giới ở nơi đây đều do ác ma cấp bậc tử tước chưởng quản, có đủ thực lực là có thể thông qua. Thượng đế và Lucifiel lấy trạng thái ẩn thân tiến vào cửa vượt giới, ác ma trông coi cửa vượt giới cũng không nhìn thấy, chỉ có thể trợn mắt há mồm phát hiện chỗ 
cửa vượt giới xuất hiện gợn sóng ra vào.
Ác ma giật mình một cái, “Có một vị đại nhân vật đến sao?”
Cơ mà không ai có thể trả lời gã.
Michael và Beelzebub đi đến chỗ mục tiêu, bước chân rất nhanh, sau khi thuê được xe ngựa thì hành trình càng nhanh. Từ tầng thứ nhất địa ngục U Minh đến tầng thứ hai địa ngục Túng Dục, lại đến tầng thứ ba địa ngục Thao Thiết, tầng thứ tư địa ngục Tham Lam.
Thượng đế đi theo ở phía sau không xa không gần hỏi Lucifiel: “Bọn họ muốn đi làm cái gì?”
Lucifiel châm chước nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm, Michael ngoan liệt, thích đi du lịch, nhưng ta tin tưởng đầu óc Beelzebub vẫn tỉnh táo, hẳn là đi giúp Michael.”
Thượng đế bình tĩnh nói rằng: “Sau khi trở về, bảo Samael đến đại thánh đường.”
Lucifiel lộ ra vè bất đắc dĩ, “Ngô thần, để cho ta đến trừng phạt bọn họ đi, Samael đến đại thánh đường, nhìn thấy sẽ chỉ là ‘Yahveh’, mà không phải ngài.”
Thượng đế ngẩn ra, nhớ lại mình không cách nào sử dụng thánh quang.
Đều là di chứng do căn nguyên hắc ám mang đến!
Đôi mắt vàng kim đảo qua phong cảnh tràn ngập hắc ám ở địa ngục, tâm tình thượng đế tức khắc hỏng bét, nếu thế gian không có hắc ám, chỉ có quang minh, vậy thì là chuyện tốt đẹp cỡ nào.
Hết chương 70

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.