Trước khi Lucifiel đi vào thần điện, hoàn toàn không biết phó quan của mình đã tưởng tượng vô cùng gần với chân tướng.
Hắn đúng là đi gặp thượng đế, coi như là đi gặp “Yahveh”.
Trên ý nghĩa nào đó ——
Quả thật gọi là hẹn hò.
Trong thần điện sáng như ban ngày, vừa tiến vào, liền khiến Lucifiel tìm về cảm giác ở đại thánh đường. Hắn có chút kinh ngạc nhìn lực quang minh sinh động trong không khí, nồng đậm mạnh mẽ như thế, “Ngô thần, ngài khôi phục lực lượng rồi sao?”
Thượng đế ở ngự tọa nói rằng: “Không.”
Lucifiel lại nhận định một thói quen của thượng đế, rất thích nói chuyện trắng ra.
Phải là phải, không phải liền không phải.
Thượng đế sẽ không lừa gạt ở phương diện này….
Lucifiel nhìn chim nhỏ bay về phía thượng đế, vô câu vô thúc, mà thượng đế cũng không có ngăn cản, mắt không nháy một chút không nhìn tới hành động của chim nhỏ, nói với Lucifiel: “Hôm nay vì sao Samael đến ngoài thần điện, lại không bước vào thần điện?”
Lucifiel đi về phía thượng đế, vừa đi vừa giải thích: “Samael muốn tìm sơ hở của ngài.”
Thượng đế nói rằng: “Sơ hở gì?”
Lần đầu tiên y nghe nói loại chuyện này, trong đôi mắt vàng kim hiện lên nghi hoặc.
Lucifiel đi đến trước ngự tọa, vị trí lại gần hơn ở đại thánh đường rất nhiều, hắn với thần linh cách xa nhau một bước, thân cận nhưng vẫn duy trì cung kính của thiên sứ với thần. Thượng đế không có cảm giác đặc biệt với loại thay đổi rất nhỏ này, theo lý đương nhiên mà tiếp nhận khoảng cách này, khoảng cách càng gần hơn thế này cũng có rồi, vị trí đứng thì tính là cái gì.
Lucifiel nhìn ra phản ứng của y, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Samael muốn kiểm tra thất mỹ đức của ‘Yahveh’.”
Thượng đế không nghe ra vấn đề, “Chỉ chút việc nhỏ này à?”
“Không phải việc nhỏ.” Lucifiel lắc lắc đầu, “Ngô thần, ngài có thể thông qua kiểm tra thất mỹ đức sao?”
Thượng đế theo phản xạ muốn nói “có thể”, kết quả sách Sáng Thế trên đùi y rung rung một chút.
Thượng đế hạ mắt nhìn lại, “Làm sao vậy?”
Sách Sáng Thế đẩy chim nhỏ đậu ở trên người mình ra, viết trên giấy: “Thượng đế, ngài không thể.”
“Thất mỹ đức là khiêm tốn, kiên nhẫn, trinh tiết, tiết chế, khoan dung, chăm chỉ, khẳng khái, xin hỏi ngài làm được mấy cái? Ngay cả giới luật thất mỹ đức sinh ra ý thức cũng chưa từng bán mặt mũi cho ngài, vì sao ngài cho rằng lực lượng thất mỹ đức đơn thuần có thể thừa nhận ngài.”
“…”
“Thượng đế, ngài hết hi vọng cái này đi, sau khi thất mỹ đức được ngài sáng tạo ra vẫn luôn chống đối với ngài.”
“Ngô là người sáng tạo nó.”
“Đúng vậy, cho nên nó xem ngài là kẻ địch lớn nhất của nó.”
Sách Sáng Thế nhìn về phía giới luật thất mỹ đức trong cơ thể Lucifiel, cho thấy lời nói của mình không giả.
Lucifiel cũng hơi xấu hổ.
Thượng đế nhìn chằm chằm Lucifiel, ánh mắt nhìn thấu đến linh hồn, khiến Lucifiel cảm giác trên người lạnh lẽo. Trong nháy mắt, giới luật thất mỹ đức giấu ở trong linh hồn liền chui ra bên ngoài cơ thể, từng tầng từng tầng xiềng xích xuất hiện trên người Lucifiel.
Cổ, lưng bụng, cánh tay, cổ tay, đùi, mắt cá chân.
Lucifiel sắp bị nó trói lại.
Điều này cũng đủ để nhìn ra sau mỗi lần giới luật thất mỹ đức bị thần kích thích, như lâm đại địch.
Thượng đế thu hồi tầm mắt, bình tĩnh thừa nhận: “Ngô quả thật không được giới luật thất mỹ đức thừa nhận, nhưng mà ngô cũng không cần nó thừa nhận, ngô hỏi ngươi, vì sao Samael không vào, trực tiếp đi mất?”
Lucifiel thực biết điều nói tiếp: “Ta nói cho hắn biết đối nghịch với ngài, chính là đối nghịch với ta.”
Thượng đế vừa lòng.
Giới luật thất mỹ đức bị bọn họ tập thể xem nhẹ.
Không cam lòng, giới luật thất mỹ đức buộc chặt xiềng xích, cảnh cáo thiên sứ không được tới gần thượng đế như vậy, đây là một tên ăn thiên sứ không nhả xương! Hô hấp Lucifiel ngừng lại, dù là hắn mang thái độ bình thản với giới luật thất mỹ đức cũng có chút tức giận. Mình nói chuyện với thần, liên quan gì tới giới luật thất mỹ đức!
Ngón tay của thượng đế đưa vào trong ổ khóa.
Nhẹ nhàng đụng một cái, liền rụng một đoạn xiềng xích vàng kim xuống đất.
“Đừng nhúc nhích.” Thần nói với Lucifiel.
“Vâng.” Lucifiel đứng không động đậy, sắc mặt ửng đỏ, chỗ mẫn cảm trên người bị ngón tay đụng vào.
Giới luật thất mỹ đức cực kỳ bài xích thượng đế, xiềng xích giãy dụa, siết vào da thịt Lucifiel. Ánh mắt thượng đế nhìn về phía nó triệt để lạnh xuống, giới luật thất mỹ đức lại không sợ chút nào, chống cự lại lực lượng của thượng đế.
Nếu là trước kia, thượng đế muốn giải trừ giới luật thất mỹ đức không khó, nhưng mà thần lực thiếu hụt, khiến thượng đế lần đầu tiên cảm thấy khó giải quyết. Giới luật thất mỹ đức tự cắt bỏ đầu đuôi, đem lực lượng tập trung trên đoạn xiềng xích không tới một thước, chặt chẽ trói buộc đùi Lucifiel, muốn lợi dụng loại phương pháp này khiến thượng đế “buông tha”.
Tươi cười của Lucifiel cũng sắp không giữ nổi rồi.
Vừa lúc đó, sách Sáng Thế viết ra một câu: “Giới luật thất mỹ đức, ngươi buông tha đi, không hữu dụng.”
Giới luật thất mỹ đức thế mà lại xem hiểu, tạm dừng phản ứng, hiển nhiên đang chần chờ.
Sách Sáng Thế lại viết: “Phòng bị thần linh là không có ý nghĩa, thần muốn thượng Lucifiel điện hạ lại không chỉ có một loại phương thức, ngươi trói hai chân hắn, thần từ phía sau điện hạ tiến vào cũng vậy.”
Giới luật thất mỹ đức sụp đổ rung rung lay động.
Sắc mặt Lucifiel xanh mét, “Sách Sáng Thế!”
Thượng đế gần như ngay khoảnh khắc nó mở miệng, vứt sách Sáng Thế ra ngoài.
Sách Sáng Thế dán tường trượt xuống.
“Bộp —— ”
Chim nhỏ xanh lục bay tới bay lui giữa không trung, có chút mê man, chủ nhân của nó muốn nó đi cứu quyển sách này.
Cơ mà nó cảm thấy hình như cứu không được á.
Cuối cùng vẫn dựa vào Lucifiel tự lực cánh sinh, cởi bỏ xiềng xích, xiềng xích vàng kim cắt thành từng đoạn từng đoạn bên chân hắn, hắn cũng không có bất cứ đau lòng gì. Bởi vì ngày hôm sau sợi xích này có thể khôi phục nguyên dạng, đây là “kỳ tích” hắn đã chứng kiến mấy lần, bằng không thượng đế cũng sẽ không tâm ngoan thủ lạt với nó như thế.
Lucifiel xoa xoa cánh tay của mình, nơi nào đó cũng đang đau, chỉ là hắn không dám sờ.
“Ngô thần, sách Sáng Thế của ngài có phải đã xem nhiều nội dung không nên xem hay không.”
“… Nó thích xem sách của Michael.”
“Thì ra là thế.”
Lucifiel và thượng đế liếc nhau, dưới đôi mắt vàng kim thuần triệt của thần linh, hắn nhịn không được rũ mi mắt xuống, bỗng đột nhiên không biết nên nói cái gì, năng lực giao tiếp luôn linh hoạt cũng mất đi tác dụng.
Thượng đế nhìn hắn, thực dễ dàng liền nhìn thấy vết đỏ bị siết ra trên làn da.
Ánh mắt hiện lên không vui.
Vươn tay, thần ngưng tụ lực quang minh trong không khí, giúp Lucifiel xóa đi vết thương.
Không khí bất tri bất giác ôn hòa lại, Lucifiel tìm đề tài, “Ngô thần, ta muốn chế tác một khối bảo thạch đặc biệt, nhưng mà ta dựa theo nội dung trên sách viết, lại chế tác thất bại.”
Thượng đế nói thực khẳng định: “Nhất định là thiên sứ viết sách tài nghệ không tinh.”
Lucifiel phì một tiếng bật cười.
Thần cái gì cũng không nhìn, tin tưởng vững chắc không phải vấn đề của hắn.
Hắn may mắn mà có được một thần linh tin tưởng hắn, bao dung hắn, những rối rắm đó đều mất đi ý nghĩa. Lucifiel lấy khối bảo thạch “lấm tấm” ngưng tụ sắc thái kỳ quái kia ra từ trong không gian trữ vật, “Màu sắc nó nhìn qua thực không bình thường, lần đầu tiên ta làm ra loại vật thất bại này, ngô thần có thể nhìn ra nguyên nhân không?”
Màu sắc bảo thạch thực kỳ quái.
Không phải cái loại bảo thạch chiết xạ ra bảy màu, mà là các loại màu sắc đọng lại ở một vị trí của bảo thạch.
Màu sắc phân bố không đều, sắc thái tạp, thiếu mỹ cảm tự nhiên.
Thượng đế nhìn thoáng qua, nói rằng: “Thật xấu.”
Tâm linh Lucifiel bị thương, chớp chớp con ngươi màu xanh lam, “Đây là bảo thạch ta ngưng tụ ra vì ngô thần.”
Thượng đế chần chờ nói: “Cho ngô…”
Lucifiel nhếch môi, gật đầu.
Thượng đế tiếp nhận bảo thạch trên tay Lucifiel, sau khi đầu ngón tay đụng tới, bỗng nhiên ngừng lại.
Bảo thạch nở rộ ra ánh sáng chói mắt, gần như không thua gì thánh quang.
Cực sáng!
Con ngươi Lucifiel bị kích thích đến co rút.
Một bàn tay ấm áp chặn hai mắt hắn, Lucifiel nhìn không thấy ánh sáng, lại nghĩ đến một chuyện khác.
[ Tay ngô thần, trở nên ấm áp. ]
Lucifiel không tự chủ được mỉm cười, giống như thấy được việc tốt đẹp nhất trên đời.
Ánh sáng bảo thạch ảm đạm xuống.
Thượng đế thu tay lại, nhìn chăm chú vào khối bảo thạch lơ lửng trên không.
Màu sắc của nó trở nên dị thường xinh đẹp, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều là sắc màu ấm áp, không có một chút tối tăm.
“Đây là bảo thạch ngưng tụ tình cảm của Luci sao?”
“Vâng”
“Rất xinh đẹp.”
Trong tức khắc, những âm thanh khác, những suy nghĩ khác đều không quan trọng.
Lucifiel nghe thấy mình nhỏ giọng nói rằng: “Ngô thần thích tình cảm của ta với ngài không?”
Hết chương 65