Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 57: Lưu ảnh thủy tinh cầu tiết lộ bí mật




Thượng đế xem như “định cư” ở Hằng Tinh thiên, nhưng mà nơi định cư là cung điện sí thiên sứ trưởng.
Trước khi thần điện ở Hằng Tinh thiên và đại thánh đường ở Thủy Tinh thiên xây lên, y không tính toán đi gặp sí thiên sứ khác, dù sao thì y ở nơi nào cũng không ra khỏi cửa, không lộ diện, an tâm trạch cư trong cung điện sí thiên sứ trưởng.
Qua mấy ngày, Lucifiel đủ cảm nhận được thượng đế làm thế nào giết thời gian.
Đọc sách, nhìn thế giới, nhắm mắt dưỡng thần.
Gần đây lại gia tăng thêm một việc —— đi ngủ.
Lucifiel cũng có chút hâm mộ, thần quả nhiên là sống đến thanh nhàn, cơ mà như vậy sẽ không quá nhàm chán sao?
Trước khi ngủ hắn hỏi thượng đế vấn đề này, thượng đế nói rằng: “Ngô không có khái niệm với thời gian.”
Lucifiel kinh ngạc không thôi.
“Vài năm, mấy trăm năm trong mắt các ngươi, trong mắt ngô có khi chỉ là trong nháy mắt.” Thượng đế dùng thời gian nêu ví dụ, Lucifiel lập tức hiểu rõ, “Nhưng mà thời gian là cố định, ngài sớm chiều ở chung với ta, sẽ còn như thế sao?”
Thượng đế nghĩ nghĩ, “Sẽ không.”
Y vuốt ve mái tóc vàng của Lucifiel, không thèm để ý nói rằng: “Chỉ là thời gian trở nên chậm hơn một chút.”
Đột nhiên trong lòng Lucifiel tê rần.
Thời gian chậm đi, dường như có nghĩa là thần bắt đầu quý trọng thời gian.
Bởi vì hắn sao…
Tẩm điện tắt đèn, rèm cũng kéo xuống, trên giường chỉ có bức họa sao trời lóe ra ánh sáng nhu hòa. Lucifiel xoay người, không còn lễ phép đưa lưng về phía thượng đế nữa, mà là mặt đối mặt nhìn khuôn mặt giống hắn của thượng đế.
Lạnh như băng, hờ hững, không hề có ôn hòa đáng nói.
Đây không phải là thượng đế từ ái trong ấn tượng của sí thiên sứ, là thần linh chân thật.
Lucifiel gối lên gối đầu, như là đang học tập thần ngữ mà nói rằng: “Thần, Yahveh là có ý gì?”
Thượng đế quả nhiên mở mắt ra, đáp: “Chúa tể cao nhất.”
Lucifiel cười, “Ta nhớ rồi.”
Thượng đế theo bản năng bồi thêm một câu: “Đừng nhớ lầm.”
“Thần…” Trên mặt Lucifiel ửng đỏ, trước mặt thượng đế, hắn vĩnh viễn không muốn phạm sai lầm, “Ta sẽ không hỗn loạn ký ức lần thứ hai, chẳng lẽ ngô thần không có tin tưởng với ta sao?”
Thượng đế suy xét đến mặt hắc ám đang ngủ say, “…Có tin tưởng.”
Lucifiel nghe ra y chần chờ, lật người qua, không biện luận chuyện này với thượng đế nữa.
Một lúc lâu, thượng đế nói rằng: “Ngươi tức giận sao?”
Lucifiel nói: “Không có.”
Tẩm điện yên tĩnh, cả tòa cung điện cũng như thế, cung điện hành chính ban đêm là nơi tôn quý mà trang nghiêm.
Vô số năm Lucifiel đều sống trong tôn quý như vậy, hòa vào cốt tủy, đắp nặn khí thế, nói chuyện với thần đều là không kiêu ngạo không siểm nịnh. Là địa vị độc nhất vô nhị thiên đường, mới bồi dưỡng ra sí thiên sứ trưởng độc nhất vô nhị.
Hắn vĩnh viễn sẽ không thật sự tức giận với thần.
Thượng đế thản nhiên nói rằng: “Vậy thì ngủ đi.”
Dù là dịu ngoan như Lucifiel, trong khoảnh khắc cũng có một loại cảm giác tim tắc nghẽn.
Nhắm mắt lại, Lucifiel nói khẽ đến không thể nghe thấy: “Ngô thần, ngủ ngon.”
[ Ngô thần, ta yêu ngươi. ]
Câu thần ngữ sử dụng sai lầm, phiên dịch ra khiến thần im thin thít.
Thượng đế biết việc y nên làm nhất, là nói cho Lucifiel biết những lời này là sai, sau đó dạy hắn nói ra câu “ngủ ngon” chính xác, mà không phải giả như đang ngủ, không phủ nhận những lời này.
Đôi mắt vàng kim của y xuyên thấu qua màn giường mông lung, nhìn thấy sách Sáng Thế trên giá sách.
Sách Sáng Thế cảm nhận được ánh mắt của y, run rẩy biên độ nhỏ.
Thượng đế không hiểu.
Thần khí bạn sinh của y đang cười cái gì.
Sách Sáng Thế tự nhiên là đang cười y không hiểu thích và yêu khác nhau, lại cố tình hưởng thụ cảm giác được nói “yêu”. Sách Sáng Thế làm bạn với thượng đế hơn mười vạn năm, rất rõ ràng tính cách thượng đế, nếu là chuyện bài xích, thượng đế sẽ cự tuyệt ngay từ đầu.
Cơ mà nhiều lần như vậy, sách Sáng Thế cũng chưa từng nhìn thấy thượng đế phủ định lời Lucifiel điện hạ nói.
Nếu như nói mặt hắc ám là trắng trợn làm loại chuyện này, như vậy thượng đế là…
Tẩm ngẩm tầm ngầm à?
Sách Sáng Thế vì cái từ này mà cười trộm.
Vài giờ qua đi, thượng đế không tự hỏi vấn đề của sách Sáng Thế nữa, rơi vào giấc ngủ nông.
Thân thể y dựa đến sau lưng Lucifiel, ôm eo Lucifiel, thiên sứ tóc vàng xinh đẹp giống như không hề biết chuyện, an tĩnh nhắm mắt, hô hấp lâu dài mà yên ổn. Chẳng qua khi tay thượng đế ngẫu nhiên chạm đến một chỗ nào đó, bên tai hắn ửng đỏ, dùng một ít động tác trong lơ đãng ngăn lại đối phương, như vậy cũng chỉ nhiều lắm là tránh cho kết cục quần áo hắn bị bỏ đi mà thôi.
Dung nhan thần linh tóc bạc chói lóa như kỳ tích, lạnh như băng mà hoàn mỹ, lúc ngủ cũng khó giấu hơi thở lạnh lẽo sắc bén. Nếu không nhìn tay y vuốt ve Lucifiel, ai cũng không thể nào tin nổi sau khi ngủ y sẽ chấm mút Lucifiel.
Lucifiel chỉ có thể đổ trách nhiệm là do thượng đế có thói quen lộn xộn trong mộng.
Tuy rằng cái thói quen này khiến hắn vô cùng hoang mang.
Ngày hôm sau bình minh, Lucifiel quyết đoán rời giường trước, tránh cho bị thượng đế phát hiện quần áo hỗn độn. Lần này hắn có kinh nghiệm, chuyện thứ nhất khi rời giường chính là phong bế âm thanh của chim nhỏ, không cho nó phát ra tiếng hót “chiêm chiếp”.
Hắn thay quần áo xong, tựa như giải quyết một chuyện quan trọng trong đời.
Sau đó hắn ngồi ở trên ghế, dùng lược bạc chải vuốt mái tóc dài, tấm gương ở bên cạnh phản chiếu ra khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Lucifiel. Tóc thiên sứ dài ra rất chậm, sau khi hắn cắt sửa mấy lần, liền duy trì vị trí ở phần eo không thay đổi.
Sau khi nhìn thấy mái tóc bạc thật dài của thượng đế, Lucifiel cầm mái tóc vàng của mình, bắt đầu tự hỏi.
Mình có nên để tóc dài luôn không?
Hình như thượng đế thích tóc tương đối dài?
Tuy rằng tóc quá dài bất lợi cho chiến đấu, nhưng mà để đến vị trí đùi hoặc là đầu gối, hẳn là ảnh hưởng tương đối thấp. Sau khi Lucifiel làm ra quyết định, liền không chỉnh sửa tóc nữa, ngay cả vật bó tóc đã chuẩn bị cũng buông tha, chỉ xõa một đầu tóc vàng, dùng mấy sợi dây cột tóc màu sắc tương đối thanh nhã bện vài lọn tóc, đeo vài món trang sức tượng trưng.
Sửa soạn xong, Lucifiel đứng lên từ trên ghế, trường bào vừa người, hắn cầm lấy ngoại bào sí thiên sứ trưởng từ một bên mặc vào, trong gương nhất thời xuất hiện một sí thiên sứ trưởng cao quý uy nghiêm.
Bên kia giường phát ra một giọng nói, “Rất xinh đẹp.”
Lucifiel cười nhìn qua, “Ngô thần, ta phải đến đại điện, buổi tối gặp.”
Phía sau màn giường, thần linh tóc bạc tựa vào trên gối, đôi mắt khép hờ, buồn ngủ mông lung.
“Ừm.”
Cửa điện đóng lại, trong tẩm điện thiếu đi hơi thở Lucifiel.
Đôi mắt thượng đế khẽ nâng, ánh mắt đảo qua trên giường và ngoài giường, vốn là nhàm chán tùy ý đánh giá, lại làm cho y phát hiện một ít đồ vật.
“Cái này là…” Thượng đế ngồi dậy, vươn tay lấy xuống một vật trang trí thủy tinh ở một bên nóc giường. Sau khi lấy vào trên tay, y xác định thứ này là gì —— lưu ảnh thủy tinh cầu!
Đôi mắt vàng kim của thượng đế xẹt qua một tia dị sắc, không chút do dự mở công năng hồi tưởng của thủy tinh cầu.
Y có thể nhìn ra được, viên thủy tinh cầu này chưa từng mở lên.
Sau một lúc lâu, thượng đế ở trên giường sâu kín nói rằng: “Sách Sáng Thế, ngươi lại đây cho ngô.”
Sách Sáng Thế đang ngủ, nghe được mệnh lệnh mơ mơ màng màng bay vào sau màn giường, sau đó nó lại chịu khổ bị chủ nhân lăng ngược. Trước đó thượng đế cho rằng ban đêm chỉ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lucifiel, không có làm chuyện quá đáng như thế nào, nhưng mà hình ảnh trên lưu ảnh thủy tinh cầu mấy ngày qua, khiến y triệt để tỉnh ngộ lại, y đã quấy rầy Lucifiel không chỉ một lần!
Nghĩ đến trong lưu ảnh thủy tinh cầu, mình ôm Lucifiel vào trong ngực vuốt ve, sắc mặt thượng đế liền không nhịn được.
Cho tới bây giờ mình chưa từng háo sắc!
Đây nhất định là dục vọng của mặt hắc ám, mặt hắc ám dơ bẩn kia!
Giọng điệu thượng đế lạnh lùng nói: “Sách Sáng Thế, loại chuyện quan trọng này, thế mà ngươi lại che che giấu giấu với ngô.”
Sách Sáng Thế nấp ở góc giường, lạnh run.
Thượng đế nhớ lại nó không có biện pháp nói chuyện, áp chế tức giận, nắm nó đến, dùng phương thức viết chữ để giao lưu.
Mở trang sách ra, trên trang giấy tuyết trắng tràn ngập giải thích nước mắt giàn dụa.
“Ta sai rồi, ngài tha thứ ta đi…”
“Đôi khi buổi tối ta cũng sẽ ngủ, không có nhìn thấy cụ thể, huống hồ có màn giường che chắn, thứ ta có thể nhìn thấy không nhiều lắm, ngài yên tâm, ta tuyệt đối không có nhìn thấy hình ảnh gì không nên nhìn thấy.”
“Ta sợ ngài tức giận, cho nên trước đó chỉ lộ ra một phần, cơ mà ngài không thèm để ý!”
“Thượng đế, ngài buổi tối và ban ngày hoàn toàn là hai dạng…”
Thượng đế nhìn xong mấy câu nói hỗn loạn đó, phiền lòng tức giận nói rằng: “Về sau việc này không được giấu diếm ngô, lực thừa nhận của ngô không có thấp như vậy, huống chi trong chuyện này, là ngô có lỗi với Luci.”
Chữ viết không ngừng hiện lên của sách Sáng Thế khựng lại, xóa mất nguyên một đám, cuối cùng để lại một câu.
“Thượng đế, ngài không có lỗi với Lucifiel.”
Thượng đế hỏi: “Có ý gì?”
Câu thứ hai hiện ra từ trên tờ giấy trắng, “Điện hạ vì ngài, là tự nguyện.”
Thượng đế: “…”
Để gia tăng sức lực, sách Sáng Thế viết: “Lần trước trong cung điện Thủy Tinh thiên, lúc ý thức ngài còn chưa tỉnh táo, đã xảy ra quan hệ với Lucifiel điện hạ, điện hạ vì mặt mũi của ngài, che giấu chuyện này.”
Thượng đế kinh nghi bất định, “Ngô? Ngươi xác định không phải mặt hắc ám sao?”
Sách Sáng Thế viết ra câu thứ ba: “Chính là ngài.”
Trong lúc điện quang hỏa thạch thượng đế nhớ lại chuyện sáng ngày đó, lúc ngủ xuất hiện một loại thoải mái khác thường. Sau đó tỉnh lại, thân thể y có chút nóng lên, hồi lâu cũng không mất đi.
“Ngô… ngô muốn Luci?”
“Đúng vậy.”
“Xoẹt ——” sách Sáng Thế viết ra câu [đúng vậy] chịu nỗi khổ xé rách.
Sau khi thượng đế xé sạch sẽ tờ giấy này, lạnh lùng nói rằng: “Chuyện hôm nay, không cho tiết lộ với Luci.”
Y phục hồi thủy tinh cầu, lại treo về nơi nào đó trên nóc giường.
Sách Sáng Thế phẫn nộ nhìn y.
Không biết xấu hổ, ăn xong không nhận nợ, cùng một cái đức hạnh với mặt hắc ám!
Hết chương 57

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.