Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 112: Giao dịch ngầm




Lễ mừng làm thả lỏng tâm tình thiên sứ, lại không thả lỏng đươc tâm tình của thượng đế.
Trái ngược, tâm tình của y càng tệ hơn so với trước lễ mừng, biểu hiện cụ thể là đến buổi tối, y không để mặt hắc ám chìm xuống ngủ, mà là muốn nói chuyện với đối phương.
Hắc thượng đế vốn đã đầy đủ tinh thần, thấy thế liền dừng lại trong biển ý thức, y cũng muốn xem thượng đế muốn nói gì với y.
Trên biển cả đáng sợ như vực sâu, hắc thượng đế đứng ở nơi đó, chờ đợi cái tên thượng đế rùa bò kia. Tóc bạc quá dài của y chạm đến nước biển, lại trôi nổi trên mặt biển, đôi mắt vàng kim rực sáng, giống như có thể xuyên thấu hắc ám, mang quang minh cho thế gian.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, ai cũng không cho rằng y là chủ thần hắc ám mà cửa địa ngục thừa nhận.
Hắc thượng đế vén một phần tóc bạc rũ trên vai mình xuống, trong lòng không gọi là có bao nhiêu ưa thích. Nếu y là thần linh, như vậy màu mắt và màu tóc của y phải là sắc điệu hắc ám, chứ không phải bề ngoài giống thần quang minh như đúc thế này, điều này chỉ có thể nói rõ là y không mạnh bằng thượng đế.
“Ngươi còn không đến, ngô liền đi nghỉ ngơi đó.”
Y lạnh lùng mở miệng, gọi hồn thượng đế đang suy tư trên ngự tọa kia về.
Trong mặt tinh thần, không trung giả thuyết chợt bị xé rách, một luồng sáng từ trên trời chiếu vào vực sâu biển cả này, tức khắc toàn bộ “thế giới” đều sáng lên.
Thượng đế đạp lên sóng biển màu đen không chào đón y, bước chậm mà đến, vẻ mặt thản nhiên, trong mắt giống như trống rỗng, lại giống như thu hết thế giới vào đáy mắt.
Quang vô cực, mạnh vô cực.
Đây là thần sáng thế do quy luật khâm định, một thần linh quang minh cố chấp.
“Tìm ngô vì chuyện gì?” Hắc thượng đế không thích nhất chính là cái dạng này của thượng đế, hoàn toàn không giống sinh linh “còn sống”, một chút tùy ý của thần linh cũng không có. Cũng chỉ có lúc tranh đoạt Lucifiel, đối phương mới có thể lộ ra vẻ tức giận.
Thượng đế trầm ngâm, “Ngô muốn cùng ngươi thôi diễn tương lai.”
Hắc thượng đế không có hứng thú, “Ngô không muốn lãng phí lực lượng trên việc này, căn nguyên hắc ám của ngô cũng không giống căn nguyên quang minh của ngươi, dùng một chút liền thiếu đi một chút.”
Thượng đế biết y để ý tới lực lượng, “Ngô sẽ bồi thường.”
Hắc thượng đế hỏi: “Bồi thường gì, đưa Lucifiel cho ngô sao? Nếu là như vậy, ngô cũng không phải không thể tiếp thu yêu cầu của ngươi.”
Thượng đế không muốn tranh chấp với y, “Đừng vọng tưởng, mặt hắc ám của ngô.” Sau đó, thượng đế đưa ra một bồi thường cực kỳ hấp dẫn, “Ngô có thể chế tạo một thân thể cho ngươi, để ngươi đi lại ở địa ngục, thống soái ác ma, không cần bị bó buộc trong thân thể ngô nữa.”
Ánh mắt hắc thượng đế lạnh như băng nhìn y, “Sau đó dứt khoát không cần về thiên đường, đúng không?”
Thượng đế thản nhiên gật đầu, “Có ngươi ở đó, ngô tất nhiên sẽ không xuống tay với địa ngục, ác ma cũng có thể an ổn sống, vậy cũng là ngô buông tha một ít thành kiến.”
Hắc thượng đế: “Ha hả.”
“Thành kiến” mà ngươi nghĩ, nhất định có chênh lệch thật lớn với “thành kiến” mà ngô biết!
“Ngô sẽ không đi.” Hắc thượng đế nhắm mắt lại, không muốn nhìn bản mặt như thầy chùa của thượng đế, “Một khi đi rồi, ngươi khẳng định sẽ không dễ dàng để ngô trở về, so với như thế, còn không bằng ở lại thiên đường.”
Thượng đế chau mày, tạm thời không nghĩ ra biện pháp khác.
Hắc thượng đế bỗng nhiên mỉm cười, tràn ngập cảm giác hiền lành, “Liên thủ với ngươi thôi diễn tương lai cũng được, nhưng mà ngô muốn ngươi cho ta một lời thề, lời thề này do quy luật chứng kiến, thần sáng thế cũng không thể đổi ý.”
“Lời thề gì?”
“Đến tận cuối đời, ngươi cũng sẽ không tiếp nhận Lucifiel.”
“…”
“Thế nào, không dám sao?”
Hắc thượng đế cười nhạo sự im lặng của đối phương, vung tay lên, sóng biển màu đen khiến thượng đế lảo đảo một cái, mình thì chậm rãi chìm vào đáy biển, không muốn nghe bất cứ lời nào của thượng đế nữa.
Đòi giao dịch với mình, mà một chút thành ý cũng không có!
Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế thấy thượng đế mở mắt ra, hỏi: “Mặt hắc ám đồng ý đề nghị của ngài không?”
Thượng đế gợn sóng không sợ hãi nói rằng: “Không.”
“Rất bình thường.” Sách Sáng Thế mang dáng vẻ quả thế, “Mặt hắc ám của ngài ôm tâm tư xấu xa với điện hạ, làm sao có thể đồng ý cùng ngài thôi diễn tương lai, tìm kiếm nguyên nhân.”
Sau khi thượng đế trở về, sách Sáng Thế liền mơ hồ nhận được ký ức đến từ đối phương, hiểu rõ mặt hắc ám cung cấp một “tương lai” đáng sợ như thế nào. Đừng nói là buồn ngủ, sau khi nó thấy rõ liền trực tiếp sợ tới mức nhảy dựng lên, nghĩ lầm rằng tương lai thượng đế bị mặt hắc ám chiếm cứ quyền chủ đạo.
“Y cũng không phải không đồng ý.” Thượng đế khách quan trình bày nguyên nhân, “Chỉ là y đề xuất yêu cầu, trong lúc nhất thời ngô không có đồng ý mà thôi.”
Sách Sáng Thế hiếu kỳ nói: “Yêu cầu gì?”
Thượng đế nhìn về phía hư không, ánh mắt nhìn sang phía quy luật vận mệnh, dưới cái nhìn chăm chú của thần linh, quy luật cũng từ từ mở đôi mắt thật lớn ra.
Quy luật giám thị vạn vật, cũng giám thị nhất cử nhất động của thần linh.
Thượng đế hờ hững nói rằng: “Y muốn ngô thề với quy luật, vĩnh viễn không tiếp nhận Lucifiel.” Sách Sáng Thế hít ngụm khí lạnh, mặt hắc ám là muốn cắt đứt chuyện này từ căn nguyên!
“Ngài không đồng ý đúng không!”
“Còn đang suy xét, tạm thời không đồng ý.”
“Nếu ngài đồng ý, có suy xét tới hậu quả không?” Sách Sáng Thế thấy y còn chưa có triệt để buông tha suy nghĩ này, lập tức dựng thẳng thân thể, lời nói thấm thía giáo dục, “Điện hạ là vì ngài mới kiên định tín ngưỡng, yêu thích quang minh, nếu ngài buông tha hắn, trời biết điện hạ sẽ làm ra chuyện gì.”
Thượng đế nhìn về phía nó, “Ngô là vì tốt cho hắn.”
Sách Sáng Thế như đinh đóng cột, “Điện hạ tình nguyện không cần loại tốt này!”
Thượng đế tràn đầy khó hiểu nhìn nó, quyển sách của mình sao toàn nói chuyện giúp Lucifiel thế, một chút cũng không có suy xét việc y khó xử?
“Đây là cái giá đơn giản nhất.”
“Không, ngài tin ta đi, cái giá này là ghê tởm nhất.” Sách Sáng Thế chỉ thiếu nước ôm tay y, chủ nhân của mình quá đơn thuần, căn bản không rõ tình cảm!
Để khiến thượng đế thấy rõ lòng mình, sách Sáng Thế dũng cảm nêu ví dụ.
“Thượng đế, đổi thành một vạn năm trước, ngài khẳng định sẽ trực tiếp đáp ứng đi.”
“Ừm.”
“Như vậy ngài có nghĩ về nguyên nhân ngài do dự chưa?”
“Không có.”
Lời thượng đế nói khiến sách Sáng Thế nghẹn lại, nó không ngừng tìm sách vở về phương diện tình cảm, vừa học tập phương pháp trên đó, vừa nói với thượng đế rằng: “Đây là bởi vì trái tim ngài lay động, thần tính cho ngài tư duy lý trí nhất, nhưng tình cảm của ngài kéo lý trí của ngài lại.”
Thượng đế vẫn nghe không hiểu, “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
Sách Sáng Thế không thể nhịn được hét lớn: “Chủ nhân của ta à, ngài thích Lucifiel điện hạ! Không nỡ cự tuyệt điện hạ!”
Ánh mắt thượng đế không thay đổi, “A? Nói nửa ngày, ngươi đang nói vớ ngô loại chuyện này hả?” Ngón tay y mơn trớn sách Sáng Thế, ngăn chặn quyển sách kích động không thôi, “Ngô thích Luci, thích ngôi sao sớm của thiên đường, loại chuyện này tam giới đều biết.”
Thích này không phải thích đó!
Dưới khuôn mặt lạnh như băng của thượng đế, sách Sáng Thế triệt để tuyệt vọng.
Đợi thần khí bạn sinh của mình thở phì phì bay đi, đại thánh đường chỉ còn lại một mình thượng đế ngồi ở ngự tọa. Thượng đế theo bản năng nhìn Lucifiel, muộn màng nhớ ra việc mình trao đổi thời gian với mặt hắc ám, bây giờ là ban đêm, Luci ngủ rồi.
Y nhìn thấy thiên sứ nằm ở trên giường, mày giãn ra, vô cùng yên bình, không tìm thấy một chút tác phong mạnh mẽ ban ngày, ngược lại dịu dàng giống như một đóa hoa thủy tinh ngủ say.
Thượng đế lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đúng như sách Sáng Thế đã nói, lòng ngô… đang dao động?”
Y hẳn nên đáp ứng yêu cầu của mặt hắc ám.
Nhưng, y không đáp ứng.
Ngày hôm sau, lúc Lucifiel đúng hẹn đi yết kiến thần, nhìn thấy không phải hắc thượng đế, mà là thượng đế ở dưới thánh quang. Hắn cảm thấy mỹ mãn, mình quả thật có thực hiện hứa hẹn mà, chẳng qua là đến vào ban ngày, không phải đến gặp hắc thượng đế mà thôi.
Việc giảo hoạt nho nhỏ, đối với sí thiên sứ trưởng mà nói là ngựa quen đường cũ.
“Thần?”
Sau khi Lucifiel đến gần, dựa vào bản năng, phát hiện thượng đế dường như đang ngẩn người.
“Luci.” Thượng đế giống như cái gì cũng không phát sinh, lạnh nhạt nói, “Ngô chuẩn bị thôi diễn ‘tương lai’ nhìn thấy hôm qua, tìm ra nguyên nhân hậu quả.”
Lucifiel cũng không giật mình, ngược lại hỏi: “Thần cần ta làm gì?”
Thượng đế chần chờ nói: “Giúp ngô khuyên bảo mặt hắc ám.”
Lucifiel: “…”
Thượng đế lập tức bổ sung: “Ngô biết việc ấy rất khó, nhưng mà người đầu tiên nhìn thấy tương lai chính là mặt hắc ám, ngô cần lấy y làm cơ hội, thôi diễn tương lai.”
Đáy lòng Lucifiel trầm xuống, yêu cầu khác thì cũng thôi, nhưng yêu cầu này quá khó.
Hắc thượng đế ngay cả mặt mũi của thần cũng không cho, sẽ cho hắn ư?
Lucifiel mơ hồ phát hiện thượng đế hiểu lầm cái gì đó, chẳng lẽ thượng đế cho rằng mặt hắc ám thật lòng thương hắn, yêu cầu gì cũng có thể đáp ứng sao? Nhưng trước mặt thượng đế, hắn vẫn là sí thiên sứ trưởng hoàn mỹ nhất thiên đường, mỉm cười đồng ý, “Vâng, ngô thần.”
Thượng đế cũng thấy hơi có chút quá sức, nói rằng: “Làm hết sức đi.”
Mặt hắc ám không gặp y, nhưng chung quy sẽ gặp Luci.
Sách Sáng Thế đã không muốn đi nhắc nhở cái gì nữa, tim nó như tro tàn, học theo tiểu Lục kêu “chiêm chiếp” vài tiếng, nhìn theo Lucifiel điện hạ đi ra khỏi đại thánh đường.
Qua đại khái nửa tháng, hắc thượng đế rốt cuộc để ý tới Jehovah.
“Có đó không?”
“Có.”
“Ngày mai ngô giúp ngươi thôi diễn tương lai.”
“Được.”
Thượng đế nói chuyện ngắn gọn có lực, sau khi mặt hắc ám ngủ say, y cầm lấy sách Sáng Thế hỏi: “Luci làm thế nào khiến mặt hắc ám đáp ứng?”
Sách Sáng Thế ủ rũ nói rằng: “Điện hạ đáp ứng y một chuyện.”
Thượng đế: “Chuyện gì?”
“Ngài tự hỏi đi.” Sách Sáng Thế không muốn để ý đến y.
“Chuyện rất nghiêm trọng sao?” Lần này thượng đế học được cách hỏi uyển chuyển, sách Sáng Thế tức giận nói: “Nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, tự ngài chậm rãi đoán đi!”
Thượng đế lại một lần nữa muốn xé nó.
Sách Sáng Thế cảm giác được thần uy sắc bén, rụt lui.
“Ngươi càng ngày càng không nghe lời.” Thượng đế ngăn chặn cơn tức, quyết định ngày mai thôi diễn xong, liền đi hỏi Lucifiel.
Hết chương 112

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.