Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công

Chương 70: Đánh tên đó




Ash vừa đến lớp thực tập 1 thì lập tức thấy một đứa bé trai trong lớp cẩn thận đưa một viên đá thủy tinh hình ngôi sao cho một bé gái.
Bé trai: "Sẽ có tinh tú thay tôi yêu em."
Bé gái tử xấu hổ giậm chân: "Cậu nói cái gì đó!"
Bé trai ranh mãnh chớp mắt: "Là tên của nó đó."
Ash đứng ở cửa nhìn từ đầu tới cuối, cậu vô thức đưa tay sờ cái túi da ở bên hông, sau khi sờ thấy góc của ngôi sao, không biết là nghĩ tới điều gì, lỗ tai cậu chợt đỏ, sau đó cậu yên lặng đi đến chỗ ngồi của mình.
Không bao lâu sau, Anjar cũng đi đến.
Nó vừa đi tới bên cạnh Ash thì hưng phấn nói: "Chúc mừng tụi anh! Tối hôm tụi anh thắng rất xứng đáng!" Nó cũng tò mò giống Elena: "Sao anh làm được vậy? Là pháp thuật? Hay là sản phẩm luyện kim? Đó là bầu trời sao đẹp nhất em từng thấy đó!"
"Là cách của Sigourney." Ash nói.
"Không hổ là ngài Trăng Đỏ..." Anjar cảm thán: "Giỏi quá đi."
Nói đến đây, nó lại tinh nghịch nói: "À, anh Ash cũng rất giỏi. Em nghe nói tối hôm qua anh đi hẹn hò với ngài Trăng Đỏ đúng không?"
Ash ngây người: "Hẹn, hẹn hò?"
Anjar không hề nhận ra Ash dao động, nó nói tiếp: "Thật ra tối hôm qua em cũng ngắm sao cùng với cô Elena đó!" Nó kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ bé.
"Xạo vừa thôi." Laverne ngồi bên cạnh không khách khí vạch trần nó: "Rõ ràng là mày nghe thấy chuyện tháp phù thủy cấp một và cấp ba đấu với nhau nên muốn tới giúp. Kết quả không giúp được gì, chỉ còn nước ngồi ngắm sao mà thôi."
Anjar đỏ mặt, cái thằng này lúc nào cũng bóc mẽ nó, thật là đáng ghét!
Ash thấy mắt nó hơi đỏ, cậu vội vàng nói: "Ừ, anh biết. Sáng nay Elena có nói em có đến giúp."
Anjar ngạc nhiên mở to hai mắt: "Thật sao? Cô Elena biết em? Còn nhớ rõ em hả?"
Ash gật đầu.
Lúc này chắc cậu không nên nói Elena hoàn toàn không nhớ rõ tên nó, chỉ nói là "thằng nhóc tên An gì đó" nhỉ?
Sau mấy tháng đến Ilov, kỹ xảo nói chuyện của Ash cũng tiến bộ một chút.
Nhờ lời lẽ khéo léo của Ash, Anjar cực kỳ vui vẻ, không thèm để ý đến lời châm chọc của Laverne.
"Một lát tới môn thực chiến, chúng ta cùng đến sân huấn luyện đi." Anjar thuận tiện đưa ra mời.
Ash: "Ừ."
Sau khi chương trình học bắt buộc dần dần đi vào quỹ đạo, chương trình học tự chọn của bọn họ cũng sắp bắt đầu.
Ash chọn các môn điều thần bí của vì sao, phân tích cơ bản về thuốc phép, rèn luyện thực chiến và hướng dẫn cách bắt và nuôi dưỡng sinh vật ma pháp, rất nhanh cuộc sống trong học viện của cậu bắt đầu trở nên bận rộn.
Sau khi kết thúc môn văn hóa thì sẽ tới buổi học rèn luyện thực chiến đầu tiên của cậu, chỗ học nằm ở sân huấn luyện của học viện. Nghe nói giáo viên cũng không phải là phù thủy, mà chính là một kiếm sĩ hàng thật giá thật.
Nhớ đến những ngày huấn luyện cùng đội đi săn thôn Dogo, Ash hơi chờ mong môn thực chiến. Nhưng dù chờ mong, cậu vẫn nghiêm túc nghe thầy Gaby giảng môn văn hóa.
Sau khi hết môn văn hóa, Ash và Anjar nhanh chóng chạy tới sân huấn luyện.
Trong cả khóa phù thủy tập sự lần này, chỉ có hai người bọn họ là chọn môn rèn luyện thực chiến, có thể thấy môn này vắng vẻ cỡ nào.
Bởi vì học sinh chọn môn này quá ít, nên môn này có đủ mọi học sinh không phân biệt lớp, từ phù thủy tập sự đến phù thủy chính thức đều học chung hết.
Sân huấn luyện nằm ở chỗ giao nhau giữa phòng giáo dục sơ đẳng và cao đẳng, nó giống như một cái tổ chim to lớn, bên trong có phòng huấn luyện khép kín, cũng có sân thể thao ngoài trời rộng rãi. Tuy lớp thực chiến diễn ra ở đây, nhưng cũng không có nghĩa nơi này chỉ để huấn luyện thực chiến. Các phù thủy cần thí nghiệm sức mạnh của pháp thuật, tính năng trang bị cũng thường hay tới đây.
Bởi vì sân huấn luyện có pháp trận phòng ngự mạnh mẽ kiên cố.
Đây là lần đầu tiên Ash tới nơi này.
Băng qua cổng vòm tiến vào tòa nhà, sau khi đi qua một đoạn hành lang rất dài thì sẽ đến sân huấn luyện ngoài trời đèn đuốc sáng rực.
Bây giờ đã là Cực Dạ, nhưng quanh sân có thắp đèn nên sân huấn luyện vẫn sáng như ban ngày.
Trong sân huấn luyện có một lớp cỏ màu xanh nhạt, nhạt đến mức gần như trắng. Ash đi lên sân, cỏ dưới chân mềm mại dễ chịu, lúc cậu đi còn phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Anjar trông mong nhìn chằm chằm dưới chân mình, có vẻ nó rất muốn nằm sấp rồi lăn một vòng.
Hai người họ dường như hơi tích cực nên tới hơi sớm, bây giờ trong sân chỉ có hai người.
Anjar nhìn trái phải thấy không có ai, nó bèn lặng lẽ ngồi xổm, lấy tay sờ lên mặt cỏ, sung sướng nheo lại mắt. Xem ra nó còn định trực tiếp nằm xuống.
Ngay vào lúc này thì có học sinh mới đến. Nó không thể không đứng lên lần nữa trong tiếc nuối và không cam lòng, lấy lại hình tượng đại ca của đám học sinh.
Có bốn người học sinh mới đến, ngực họ đeo huy chương nền đen, hoa văn ngân hà, là phù thủy cấp trung.
Người đi đầu khiến Ash cảm thấy vô cùng quen mắt, sau khi người đó đến gần cậu mới phát hiện đó là Lawton Bloomer – cháu của chủ nhân tháp phù thủy cấp một mà Elena nhắc tới sáng nay.
Ash nhận ra Lawton, Lawton cũng cảm thấy Ash trông rất quen. Gã cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra gã đã gặp thằng nhóc này ở đâu. Gã chỉ cảm thấy nhìn mặt Ash là cảm thấy tức giận và ức chế.
Lawton vốn tâm trạng không tốt: "Này, cậu là ai? Của tháp nào?"
Đại ca Anjar rất bực bội với gã: "Anjar, gia tộc Kilvington. Sao hả? Muốn lên nhật báo Rực Rỡ à?" Thằng nhóc chống nạnh nói, "A, quên mất. Hôm nay anh lên nhật báo rồi, "Hâm mộ sắc đẹp của Trăng Đỏ nên tìm cách lừa ông mình để tặng tài nguyên", chẳng phải anh đó sao?"
Từng lời nó nói như đạp lên vết thương của Lawton, còn thiếu mỗi nhảy điệu clacket nữa thôi.
Thế là không đợi Ash trả lời, Anjar đã hoàn toàn gây thù.
Nhưng Anjar thuộc gia tộc Kilvington. Trên Ilov, không phải tất cả phù thủy đều lệ thuộc vào tháp phù thủy, cũng có các gia tộc lớn như Kilvington. Tuy Lawton phách lối nhưng cũng không ngốc, gã nghe thấy thân phận của Anjar thì biết không thể làm gì nó.
Nhưng lửa giận trong lòng gã cũng phải có chỗ trút.
Thế là gã không giữ mồm miệng nữa mà nói sạch tất cả những lời mà bình thường gã không dám nói công khai.
"Hâm mộ? Hâm mộ tên quỷ hút máu kia ư? Ai mà không biết năm đó hắn đã giết sạch tất cả phù thủy và sinh vật ma pháp ở dãy núi gần vực thẳm? Người cũng giết, đồng loại cũng giết! Xác chết trên núi chất chồng thành núi! Hắn chỉ là đồ mọi rợ quen thói tàn sát mà thôi!"
"Đồ đê tiện đến mức hèn mọn, bị con người lợi dụng, bị đồng loại căm hận." Gã trút hết nỗi căm hận trộm gà không thành còn mất nắm gạo tối hôm qua: "Hắn sống có ý nghĩa gì đâu? Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ nổi điên chạy ra nắng thiêu thân giống như vô số bậc tiền bối của mình thôi."
"Chỉ có gương mặt kia là có ích một chút! Nếu như hắn có thể quỳ gối..." Gã còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy thiếu niên khiến gã thấy quen mắt nhưng không nhớ ra là ai nhìn thẳng gã với đôi mắt màu xanh lam nhạt.
Trước đó cậu giống như không hề tồn tại, nhưng bây giờ cậu ngước mắt nhìn thẳng lại khiến người ta cảm thấy hoảng sợ như muốn ngạt thở.
Những lời còn lại của gã kẹt ở cổ họng, gã bị ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ của thiếu niên dọa sợ đến mức lùi lại, sau cùng gã không thể nói được nữa.
Cơ thể gã cứng đờ hồi lâu, sau đó mới hoàn hồn, Lawton thẹn quá thành giận chỉ vào thiếu niên: "Được lắm! Mày được lắm!"
Gã giơ tay làm động tác làm phép.
Là ma pháp bậc hai, mũi tên axit của Melf.
Nhưng mà mũi tên axit trong dự đoán cũng không xuất hiện.
Ash đưa tay đẩy Anjar sang một bên, chuẩn bị nghênh chiến cũng ngây người một chút, ơ? Tên đâu?
Anjar bị đẩy ngã dập mông ở một bên: "...Lawton khốn nạn, huy chương cấp trung của anh chắc là do ông anh mua rồi!" Vậy mà làm phép thất bại, khiến nó ngã uổng công!
Mặt Lawton lúc đỏ lúc trắng, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, gã không thể nào làm phép thất bại được!
"Nơi này là sân huấn luyện." Một giọng nói hùng hồn phát ra từ bên cạnh: "Môn thực chiến đã bắt đầu từ một phút trước."
Mấy người đứng giữa sân đồng loạt nhìn sang, đó là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn cường tráng mặc quần áo kiếm sĩ đã cũ, chẳng biết lúc nào ông ấy đã đi tới gần bọn họ.
"Đây là môn dùng để rèn luyện cơ thể, tôi luyện ý chí. Trước khi được tôi chấp nhận, bất cứ ai cũng không được phép sử dụng pháp thuật trên lớp." Người đàn ông một tay chống một thanh kiếm to sắc bén, rất rõ ràng, đây là giáo viên lớp thực chiến của bọn họ, một vị kiếm sĩ không biết pháp thuật.
Trong thế giới phù thủy, địa vị của kiếm sĩ chỉ cao hơn người bình thường một chút, hoàn toàn kém phù thủy. Lúc đối mặt với phù thủy Lawton còn ngông nghênh, huống chi là đối mặt với vị kiếm sĩ trước mặt.
Sắc mặt gã trở nên tối tăm: "Được ông chấp nhận? Tại sao ta phải được một tên vô dụng không biết pháp thuật... A!"
Có lẽ hôm nay là ngày xui của gã, còn chưa nói hết lời thì người đàn ông kia đã nhẹ nhàng nhấc tay ném thanh kiếm to qua, nó chính xác cắm vào đống cỏ ngay sát mũi chân của gã.
Thân kiếm màu bạc phản xạ ánh đèn lên gương mặt trắng bệch của gã.
Những lời còn lại của gã cứ vậy mà chấm dứt dưới sự uy hiếp vô hình này.
"Tốt lắm, xem ra các trò có thể im lặng nghe tôi nói rồi." Người đàn ông nở nụ cười cuốn hút một cách nam tính, "Chỉ là cấm pháp thuật mà thôi. Tôi sẽ không ngăn cản các trò đấu với nhau. Trái lại, tôi rất ủng hộ việc các trò dùng sức mạnh khiến đối phương câm miệng."
Ông pha trò một chút: "Giống như tôi vừa làm."
Lawton bị làm cho câm miệng: "..." Đồ vô dụng không biết pháp thuật!
Người đàn ông lườm Lawton như nhận ra gã đang chửi thầm, cơ thể Lawton cứng đờ, những suy nghĩ đen tối trong lòng cũng dừng lại, lặng lẽ ẩn núp, không dám để cho người đàn ông kia phát hiện một chút manh mối nào.
"Cho nên, các trò cò muốn đánh không?" Ông dời mắt, bắt đầu xúi giục: "Không dùng pháp thuật, đánh một trận không?"
Ash gật đầu không chút do dự.
Cậu muốn đánh Lawton một trận, dù có cho phép sử dụng pháp thuật hay không cũng không quan trọng.
"Trò nhỏ hơn cậu ta như vậy, không sợ thua hả?" Người đàn ông hỏi Ash, nhưng lại là cố ý khiêu khích Lawton.
Ash lắc đầu: "Anh ta yếu hơn em."
Lawton bị khích tới mức mất lý trí, mặc kệ những kẻ theo sau gã ngăn cả, gã dứt khoát chấp nhận: "Đánh!" Nếu không chấp nhận, lỡ như sau này gã bị đồn rằng một kẻ hơn hai mươi tuổi vậy mà lại sợ một thiếu niên thì còn gì mặt mũi nữa?
Người đàn ông nhếch môi, đi rút kiếm của mình ra, vác nó lên vai và đi sang một bên.
"Nghe kỹ đây, trận đấu sẽ kết thúc khi một phe nhận thua hoặc mất đi sức chiến đấu. Giờ thì chuẩn bị..." Sau đó ông nhanh chóng nói: "Bắt đầu!"
Lawton tung nắm đấm về phía Ash.
Ash đứng tại chỗ không hề chuyển động, đôi mắt như là mặt hồ yên ả, không ai thấy rõ hồ nước tĩnh lặng ấy sâu bao nhiêu.
Bóng dáng Lawton phản chiếu trong mắt cậu, càng ngày càng gần, sơ hở đầy người.
Cậu híp mắt, khi Lawton đến gần, cậu nhẹ nhàng vọt lên, lấy chân làm roi, đá thẳng mặt Lawton.
Miệng quá thối, ngứa đòn.
Thối tới mức cậu không muốn tay mình chạm phải, cho nên dùng chân đá.
Lawton bị cậu đá tới mức bay lên không, rơi xuống mặt cỏ ở xa xa, gã ngọ nguậy trên đất như cá, sau đó thì nằm yên.
Anjar ngồi trên mặt cỏ chống cằm xem kịch vui, đầu tiên nó nghe thấy tiếng xé gió, hoàn toàn không thấy rõ động tác của Ash, nó kinh ngạc mở to hai mắt để nhìn. Sau đó nó nhìn thấy Lawton phun ra máu, nước bọt và răng, xoay tròn 360 độ rồi rơi xuống đất, Anjar sợ đến mức há to miệng, không ngậm miệng được một lúc lâu.
Quả là tư thế trợn mắt há mồm hoàn mĩ.
Một, một đòn kết liễu?
Nó cứng đờ xoay đầu nhìn người đã đá cú này, đá, đá dữ quá đi!
Ash vẫn bình tĩnh, chỉ là hơi hối hận.
Còn biết hối hận nữa hả? Anjar thở phào, đây mới đúng là người bạn hiền lành của mình!
Ngay lập tức nó nghe thấy Ash khẽ thì thào...
"Bất tỉnh rồi sao? Còn chưa làm tên này xin lỗi Sigourney... Mình nên nhẹ một chút... Nhưng mình thật sự tức quá, không kiềm chế được..."
Hóa ra là hối hận chuyện này.
Anjar: "..." Người bạn, hiền lành?
Quả nhiên là không tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.