Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 45: Cậu Ấy Là Đồng Đội Của Tôi






Edit: Kidoisme
Khán giả đều nín thở trước màn trình diễn của đạn và khói.
Viên đạn xuyên qua không khí âm u tĩnh mịch của đầm lầy lao thẳng về hướng tay đột kích vừa nghiêng người khỏi vật chắn.
Mọi người cùng nhau toát mồ hôi hột vì cậu.
Sau đó, họ lại được chứng kiến nhân vật của Tiết Lan phát sáng, lần này ai cũng có thể gọi tên nó một cách chính xác --
Chip bảo vệ, miễn sát thương trong vòng ba giây.
Chỉ thấy viên đạn của bắn tỉa đội địch bị chip bảo vệ đánh bật ra ngoài, thiếu niên không sợ trời không sợ đất dùng súng đẩy lui Đặng Duệ Thu về phía sau.
Ngay lập tức, Tiết Lan cũng nhanh chóng chạy đến nơi an toàn.
Ai nấy đều cho rằng đợt tấn công đến đây là kết thúc nhưng không! Dưới bầu trời ngập tràn khói lửa, một viên đạn xuyên trời đến từ phía xa!
Mục tiêu của nó không phải là Tiết Lan đằng sau vật chắn mà là người vừa nãy còn nấp ở nơi không ai biết mưu đồ bắn vỡ đầu cậu.
Chỉ với một viên đã giúp tay bắn tỉa đội bạn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân!
Thực tập sinh quan sát luôn miệng kêu gào, thậm chí bọn họ còn chưa kịp tia xem tay bắn tỉa kia ở đâu thì người đã chết mất rồi!?
Nhưng điều bất ngờ hơn còn ở phía sau, Reset im hơi lặng tiếng nãy giờ tiếp tục lên đạn.
Máy quay chuyển qua góc nhìn của anh, trong nháy mắt Đoàn Văn Tranh bấm chuột, bắn ra viên đạn thứ hai và thứ ba trong trận đấu lần này!
Mọi người bình tĩnh nhìn màn hình liên tục nhảy ra ba thông báo nhắc nhở, hoàn toàn không thể tỉnh lại ngay trong ít phút.
Phòng thi đấu lặng ngắt như tờ.
Tề Tư Vũ cứng họng nhìn chằm chằm màn hình hiện lên chữ chiến thắng, cũng khó hiểu tại sao bọn họ lại có thể đạt được thành tích như vậy trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc….
Toàn đội đối phương bị diệt sạch, chúng ta chuyển bại thằng thắng?
Cậu ta ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Văn Tranh: “Thắng…?”
“Ừm.” Đoàn Văn Tranh gật đầu rồi quay lại ngó Tiết Lan.
Sắc mặt căng như dây đàn của Tề Tư Vũ giãn ra, cậu ta phịch xuống ghế thở dài nhẹ nhõm.
Tiết Lan tháo tai nghe xuống, cười vui vẻ với Đoàn Văn Tranh: “Thắng!!!”
Anh ngậm cười nhìn bạn nhỏ, sau một lúc lâu mới phát ra từ trong cổ họng: “Ừ.”
Lúc này phòng thi đấu mới sống lại sau khi bị đống thông báo đè, khắp nơi đều nhảy lên reo hò –

“Đệt mẹ, thắng???”
“Ủa bắn kiểu gì đấy??? Thần à!!!!”
“Nếu không được nhìn tận mắt chắc tưởng hack đấy các bố!!! [Tận thế] bắn như vậy cũng được luôn hả????”

Giám đốc Tạ Tri Niên đứng đằng sau Ôn Diễn đưa tay lên vỗ nhẹ vai hắn: “Người cậu nhìn trúng quả nhiên rất có thiên phú.”
Ôn Diễn còn chưa nói chuyện, Mạnh Kỳ bên cạnh luôn im lặng đứng xem thi đấu bỗng nhiên lên tiếng khen ngợi: “Tôi cảm thấy tay đột kích Exist kia cũng rất được.”
Tạ Tri Niên cười cười: “Đúng là được nhưng chiến đội chúng ta không thiếu tay đột kích… hình như trước cậu ta chơi Y tá mà nhỉ?”
Vừa nói xong anh ta liếc Ôn Diễn đầy ẩn ý.
“Nhưng mà….” Mạnh Kỳ hơi do dự: “Tôi nghe nói Lôi Đình đang tìm người khắc chế cách chơi của A Diễn, đội hai của mình còn vị trí, không bằng…”
Ôn Diễn nhẹ nhàng đối diện với ánh mắt của Tạ Tri Niên đề nghị: “Cần quan sát thêm.”
Tạ Tri Niên ngạc nhiên, không khỏi đánh giá xem hôm nay Ôn Diễn có cắn nhầm thuốc không.
Thi đấu có thắng có thua, niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác.
Đặng Duệ Thu mờ mịt ngồi trước máy tính, đến khi các đồng đội rời khỏi phòng thi đấu hắn vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Còn đội Tiết Lan, sau khi niềm vui đi qua toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Tô Nhất Ngữ.
“Giờ chúng ta nói chuyện.” Tề Tư Vũ lạnh lùng nói: “Tôi từng gặp qua mấy thằng giả vờ đánh rác rưởi bên ngoài, nhưng tôi chưa từng gặp trong trại huấn luyện.
Nói thử coi có phải từ lúc cậu xin vào đội đã bắt đầu diễn kịch rồi không?”
Mặt Tô Nhất Ngữ trắng bệch cúi đầu: “Không, tôi thực sự không có…”
“Không? Nói ra ai tin??? Trận vừa rồi không phải là bằng chứng rõ ràng nhất hay sao???” Tề Tư Vũ không khỏi nặng lời: “Cậu có biết chơi đánh giả thì sẽ bị cấm thi đấu vĩnh viễn không? Cậu làm như thế có chiến đội nào dám nhận cậu nữa?”
Hốc mắt Tô Nhất Ngữ đỏ bừng, gắt gao nắm chặt cổ tay áo: “Không, không phải… tôi thực sự… thực sự không có… tôi xin lỗi.”
“Cậu dám làm mà không dám nhận?”
“Được rồi đừng cãi nhau nữa.” Mạnh Úy Nhiên vội vàng kéo Tề Tư Vũ lại khuyên nhủ: “Chờ nốt trận sau rồi cãi gì thì cãi.”
“Đây là chuyện nên để nốt trận sau sao?” Tề Tư Vũ nổi giận.
“Vậy cậu nói đi phải làm gì mới ổn?” Mạnh Úy Nhiên bất đắc dĩ thở dài.
“Đội mình không thể để người đánh giả ở lại, đây là quả bom hẹn giờ!”
“Không nói đến chuyện cậu ấy có phải là người chơi bẩn hay không kể cả cậu có đuổi Nhất Ngữ đi chẳng nhẽ cậu có thể tìm được người thế chỗ cậu ấy? Còn đúng một trận thi đấu thôi, tôi mong mọi người có thể bình tĩnh lại ngồi xuống nói chuyện.” Mạnh Úy Nhiên dừng một chút: “Hơn nữa, tôi tin Tô Nhất Ngữ không đánh giả.”
“Cậu ta không đánh giả vờ? Cậu lấy chứng cứ đâu khẳng định?” Tề Tư Vũ giống như nghe được điều gì không thể tưởng tượng: “Này Mạnh Úy Nhiên, cậu đang nói chuyện giúp cậu ta hả?”
“Cậu có ý gì?”
Tiết Lan không ngờ thời gian chúc mừng chiến thắng của đội lại thành sân tranh cãi, cậu vội vàng đứng lên giảng hòa: “Các cậu bình tĩnh lại, mặc kệ nói thế nào thì tụi mình đã thắng rồi, có gì về phòng nói…”
“Thắng?!” Tề Tư Vũ giận đến xì khói: “Các cậu nói xem các cậu vừa làm gì? Chúng ta là đồng đội! Các cậu nhìn đi, một người không chắn trước Y tá, một người trong tầm bắn được nhưng không bắn, còn một người rõ ràng nhìn đồng đội chết đi nhưng không làm gì, thậm chí còn không trả lời! Các cậu đánh SOLO hả? Các cậu từng coi tôi là đồng đội chưa!!!”
“Không…”
Tiết Lan vội vàng xua tay, tình huống như vậy nhất định phải đuổi theo.
Tuy Đoàn Văn Tranh không trả lời nhưng cậu vẫn cảm thấy nếu anh đã tìm được góc bắn trên cao phù hợp thì nhất định sẽ tận dụng hết ưu thế của mình.
Kể cả ban đầu khi bọn họ đứng đợi trong bụi cây, Tiết Lan cũng nghĩ rằng anh sẽ không nổ súng.
Chỉ là tình huống lúc đó quá khẩn cấp, sự việc diễn ra đột ngột làm Tiết Lan không có thời gian nói từng li từng tý với đồng đội, đành phải hành động trước.
Tiết Lan từ bé một thân một mình không có bạn bè, cậu không biết khi đồng đội ở chung với nhau sẽ có bầu không khí gì mới tốt, giống như lúc này cậu muốn giải thích với Tề Tư Vũ nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tiết Lan còn chưa kịp mở lời đã bị một cánh tay rắn chắc kéo ngược về sau.
“Thi đấu phải biết thừa cơ ứng biến, khi em ấy tiến lên đã gọi cậu, cậu đoán xem tại sao Mạnh Úy Nhiên có thể đuổi kịp còn cậu thì không?”
Nháy mắt sắc mặt Tề Tư Vũ trắng bệch.
Đoàn Văn Tranh đánh giá cậu ta, lạnh lùng nói: “Thi đấu kết thúc cậu không xem vấn đề ở đâu mà đã kiếm người đội nồi cho mình?”
Tề Tư Vũ nổi giận: “Đoàn Văn Tranh, cậu có ý gì?”
Mắt thấy hai người giằng co càng ngày càng nghiêm trọng, mọi người vây xem cũng không biết khuyên làm sao, chỉ đành tiến lên giữ chặt Tề Tư Vũ tránh cho cậu ta manh động.
Tiết Lan thấy thế cũng vội vàng giữ chặt Đoàn Văn Tranh lại không nghĩ đến bị anh nắm cổ áo xách ra phía sau, tư thế không cần cản anh giống như Đoàn Văn Tranh chỉ đang xem kịch hay.
“Trẻ con học vớ học vẩn, giờ còn học người ta can đánh nhau?”
Hai bên như nước với lửa một lúc Ôn Diễn đành phải đi qua làm trung gian giảng hòa.
Hắn lạnh lùng liếc cả hai người: “Trại huấn luyện cấm đánh nhau, các cậu thích bị ghi tội hả?”
Tề Tư Vũ nghe xong mặt mũi tối sầm nhưng cậu ta thực sự không tiếp tục nữa.
Trò cười này cuối cùng cũng hạ màn.
Mấy người vác nhau vào phòng nghỉ, dọc đườngđi Tiết Lan nhận được rất nhiều lời chúc mừng.

Cậu vừa sợ vừa cười cảm ơn bọn họ, nghĩ thầm trại huấn luyện sắp kết thúc quan hệ giữa thực tập sinh và mình cuối cùng cũng có chút tiến triển, thậm chí còn có phần thân thiện quá.
Nhưng vừa vào phòng nghỉ, sắc mặt năm người lại bắt đầu căng chặt.
“Rất xin lỗi.” Thấy cả đội kêu nhau ngồi xuống, Tô Nhất Ngữ đứng ở cửa trịnh trọng cúi đầu: “Thi đấu không tốt là trách nhiệm của tôi… tôi thực sự xin lỗi mọi người, nhưng, nhưng tôi thực sự không đánh giả vờ, cũng không chơi bẩn.”
“Đến giờ cậu vẫn không chịu nhận.” Tề Tư Vũ cười lạnh: “Thế chứng cứ đâu? Đưa chứng cứ ra tôi sẽ tin.”
Tô Nhất Ngữ sửng sốt, ngốc tại chỗ một lúc cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Làm gì có ai cần chứng minh chuyện mình không làm?” Mạnh Úy Nhiên lạnh lùng lên tiếng.
“Này, cậu mới quen cậu ta mấy ngày, sao giờ đã nói đỡ cho Tô Nhất Ngữ rồi?”
“Quen nhau bao lâu không quan trọng.” Mạnh Úy Nhiên nhẹ nhàng nói: “Các cậu dậy muộn nên không biết, bảy giờ sáng tôi xuống phòng huấn luyện đều có thể nhìn thấy cậu ấy đang luyện tập.”
Cậu ta vừa dứt lời không chỉ Tề Tư Vũ mà Tô Nhất Ngữ cũng ngạc nhiên.
Mạnh Úy Nhiên thả nhiên nói tiếp: “Tôi không cảm thấy một thực tập sinh sáng sớm tinh mơ đã bò đi luyện tập là người có thể chơi bẩn, chơi đánh giả.”
Hốc mắt Tô Nhất Ngữ đỏ bừng, cậu ta khẳng định: “Tôi thực sự không giả vờ đánh!”
“Thôi được rồi, vậy cậu giải thích xem trận vừa nãy cậu làm cái gì???” Tề Tư Vũ tuy rằng đã bình tĩnh lại không ít nhưng gương mặt vẫn căng chặt như cũ.
“Tôi không cố ý, tôi quá căng thẳng…”
“Căng thẳng?!” Tô Nhất Ngữ hết nói nổi: “Ai không căng thẳng? Tôi cũng căng thẳng chứ! Lý do quỷ gì thế, cậu định lừa trẻ con ba tuổi à?”
Tiết Lan nghe vậy hơi nhíu mày, những lời này cậu đã từng nghe Tô Nhất Ngữ nói qua hình như là…
Đúng rồi, trận đấu tích điểm cá nhân đầu tiên.
Tô Nhất Ngữ giữ chặt tay cậu, muốn nói lại thôi rằng cậu ấy hơi căng thẳng.
Tiết Lan vỡ òa như hiểu ra vấn đề, cậu đang muốn tìm chứng cứ thì Ôn Diễn – người đi cùng bọn họ vào phòng nghỉ cũng lên tiếng giải thích: “Trận đấu cá nhân đầu tiên tôi có chút ấn tượng… hình như nhân vật của Tô Nhất Ngữ trong lúc thi đấu đột nhiên đứng bất động, cuối cùng bị đối thủ đánh bại.”
Tề Tư Vũ cạn lời: “Tâm lý kém như vậy còn muốn đi đánh chuyên nghiệp?!”
“Là tôi liên lụy mọi người.” Tô Nhất Ngữ bình tĩnh lại, cắn răng nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ làm đơn nói rõ tình hình rồi xin rời khỏi trại huấn luyện.”
Mọi người nghe xong, ngay lập tức yên lặng.
Ý nghĩa của việc rời khỏi trại huấn luyện chính là từ bỏ ước mơ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng sẽ không có bất kỳ một chiến đội nào nhận thực tập sinh từng có ‘vết nhơ’ này.
Tề Tư Vũ dừng lại, giọng nói cũng không còn gay gắt như trước: “Cậu nói thì dễ lắm, chúng tôi còn phải thi đấu, cậu đi rồi thì tôi đào đâu ra đột kích thế chỗ cậu?”
Mạnh Úy Nhiên bỗng nhiên nói: “Chẳng nhẽ cậu không cảm thấy mình có vấn đề hả Tề Tư Vũ?”
“Cậu có ý gì?”
“Mọi người bình tĩnh lại!” Tiết Lan thấy chuyện càng ngày càng đi xa, không khỏi nghiêm mặt: “Chúng ta là đồng đội, nếu đã cùng nhau đi đến trận cuối cùng thì tại sao không thể cho nhau chút lòng tin? Vấn đề về chiến thuật chúng ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết, hơn nữa…”
Cậu nhìn về phía Tô Nhất Ngữ, ánh mắt trong suốt tràn đầy tin tưởng: “Tôi đồng ý việc cho Tô Nhất Ngữ một cơ hội, không có chứng cứ kết tội cậu ấy, chơi cùng nhau lâu vậy rồi tôi mong trong trận đấu cuối cùng, cậu ấy vẫn là đồng đội của tôi.”
“Cậu tin? Cậu tin chả nhẽ chúng tôi phải tin quả bom lúc nào cũng có thể nổ kia? Cậu ta ở lại trại, cậu dám phụ trách không?”

Tiết Lan rũ mắt, cậu nhớ lại gương mặt bất an của Tô Nhất Ngữ khi nói rằng mình căng thẳng, nhớ đến những ngày cậu ấy luôn nỗ lực luyện tập cùng hình bóng rụt rè đưa cho cậu viên kẹo trong lần đầu tiên gặp mặt –
“Cậu ấy là đồng đội của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho biểu hiện trong trận chung kết của cậu ấy.”
“Phụ trách? Cậu lấy gì phụ trách?” Tề Tư Vũ cạn lời: “Hay cậu cùng cậu ta rời khỏi trại huấn luyện nhé? Cái này quan trọng không?”
“Rời khỏi trại huấn luyện?” Đoàn Văn Tranh dựa vào cửa xem náo nhiệt đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Để tôi xem nay là ngày hoàng đạo gì mà đằng kia cũng có bốn người muốn bỏ thi.”
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Hi vọng các độc giả không mắng Lan Lan là Bạch Liên Hoa, ôm nồi gì đó… Có lẽ mọi người sẽ sinh ra việc bài xích với cái ác nhưng lỗi lầm của bạn bè đôi khi không thể tránh được.
Việc cho người khác cơ hội đôi khi cũng là cho chính mình một cơ hội.
Lan Lan biết quan sát, biết suy nghĩ, sau khi cậu xác định được Tô Nhất Ngữ chỉ vô tình làm ảnh hướng đến mọi người nên mới quyết định đứng chung chiến tuyến với cậu ấy.
Tô Nhất Ngữ là thực tập sinh đầu tiên tỏ ra thiện ý với Lan Lan, đối với người xấu mình không nên nương tay nhưng đối với bạn bè thì hãy chừa lại một chút dịu dàng.
Giống như việc tôi yêu thiên sứ nhỏ Lan Lan, cũng yêu hết nhưng bạn đọc luôn dịu dàng làm bạn với thiên sứ nhỏ của tôi.
Bởi lẽ thông minh là một loại tài năng nhưng lương thiện lại là một sự lựa chọn.
- ---------
Tác giả giải thích một chút: Tô Nhất Ngữ không đứng bất động mà là cậu ấy quá căng thẳng nên tay chân không hoạt động được.
Cậu bé là một người rất nỗ lực, trước đây luôn biểu hiện tốt là bởi vì thuận buồm xuôi gió, nhưng từ sau khi bị Tề Tư Vũ mắng ở trận đấu đầu tiên, cậu càng khẩn trương hơn.
Đối với việc cánh tay không thể cử động được chắc sẽ có người không tin nhưng thực sự có chuyện chân tay bủn rủn khi gặp nỗi sợ hãi lớn cần phải dùng cánh tay khác xoa bóp mới đỡ.
Nhìn truyện có vẻ dài nhưng thực sự cả trận thi đấu diễn ra chỉ trong vài phút.
Tề Tư Vũ sẽ vào LGW nhưng chỉ được một thời gian ngắn sẽ đi.
Cuối cùng, mong ai drop truyện của tôi thì không cần thông báo.
Cảm ơn các độc giả đáng yêu đã và đang ủng hộ tôi, mãi mãi yêu các bạn.
[ Kidoisme: Đây là lời tác giả nói trên Tấn Giang, hình như có hơi nhiều bạn không thích cách làm của Lan Lan nhưng tui cũng có thể hiểu.
Tuy nhiên tui cũng chỉ muốn nói là Lan Lan không phải chỉ làm theo cảm xúc của mình, bạn ấy có tư duy cũng có quyền quyết định.
Thực sự là năm bạn nhỏ đã dính vào nhau từ khi mới vào trại, tiểu thuyết không nói qua nhưng không có nghĩa là không tồn tại, Lan Lan và Tề Tư Vũ đều có quyền đưa ra ý kiến tin hay không tin, năm bạn cũng chưa phải tuyển thủ chuyên nghiệp nên có lẽ cách giải quyết vấn đề còn non nớt, mong mọi người cùng chờ các bạn ấy trưởng thành hơn trong những chương truyện tiếp theo nhá!!!].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.