Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 117: Vùng Đất Của Thợ Săn






Mạnh Kỳ bị Chu Khán Thanh cắt ngang, trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng anh ta nói tiếng xin lỗi rồi vội vàng cúp máy.
Không bao lâu sau, trên màn hình điện thoại của Chu Khán Thanh có tin nhắn đến.
Wand: Xin lỗi, tôi biết tôi có lỗi với các cậu rất nhiều, đặc biệt là Wind.
Tôi không phải là người đồng đội tốt nhưng với tôi mà nói các cậu sẽ mãi mãi là anh em cùng nhau vào sinh ra tử.
Tôi chỉ mong mọi người có thể giành được ngôi vị quán quân thế giới, hoàn thành mơ ước còn đang dang dở của cả đội.
Tôi thực sự biết các cậu có thể! Cố lên!
Wand: Khán Thanh, cậu đã từng nói chờ Tiểu Nhiễm sinh con ra sẽ dạy nó chơi [Tận thế] cơ mà?
Wand: Còn một chuyện cuối cùng, tôi mong cậu thay tôi gửi lời xin lỗi đến A Diễn, ngày dự sinh của Tiểu Nhiễm vào ngày mười hai tháng này, không biết tôi có cơ hội gặp mặt cậu ấy nói lời xin lỗi hay không...
Wand là ID của Mạnh Kỳ.
Màn hình điện thoại đã tắt nhưng ánh mắt Chu Khán Thanh chưa từng rời đi.
Chu Khán Thanh làm người không nể nang ai, hiếm khi có chuyện gì có thể khiến y phiền muộn nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều nhận ra được y không hề vui.
Dưới ánh mắt lo lắng của cả đội, y chầm chậm đứng dậy nói xin phép về phòng nghỉ sớm.
Tiết Lan vẫn cảm thấy hơi lo lắng, vội vàng muốn đuổi theo thì bị Đoàn Văn Tranh giữ chặt.
Anh lắc đầu: "Thứ cậu ấy cần có lẽ là một nơi yên tĩnh."
Không biết có phải bị cảm xúc của Chu Khán Thanh ảnh hưởng hay không, mọi người cũng không còn muốn ăn nữa, bữa lẩu kết thúc bằng việc ai về phòng người nấy.

Tiết Lan tắm rửa xong thì gom rác đi đổ, cậu phát hiện ra Chu Khán Thanh đang ngồi xổm dưới chân cầu thang hút thuốc một mình.
Tiết Lan do dự mãi rồi quyết định vòng qua người y, nhưng người còn chưa kịp qua Chu Khán Thanh đã ngẩng đầu lên gọi cậu lại: "Lan Lan, qua nói chuyện với anh trai em một chút."
Miệng Chu Khán Thanh ngậm thuốc lá, ánh mắt nhìn cậu mang theo ý cười.
Tiết Lan biết hiện tại tâm trạng Chu Khán Thanh rất khó chịu.
Cậu ngoan ngoãn đặt túi rác xuống rồi rồi xổm cạnh y.
"Lúc anh chân ướt chân ráo gia nhập LGW, anh còn nhỏ hơn em bây giờ nhiều." Chu Khán Thanh không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt cũng dần trở nên vui vẻ: "Khi đó có Anh Thương, A Diễn, Hạo Sơn với cả....Mạnh Kỳ, bọn anh ghét nhau như chó với mèo, ngoài A Diễn ra thì chẳng ai phục ai."
"Ở chung một thời gian tự nhiên cảm thấy ờ, thằng này cũng tốt vậy thôi."
"Đại đa số mọi người đều cảm thấy hai mươi tư tuổi là tuổi đẹp nhất để cho một tuyển thủ thể thao điện tử giải nghệ, nhưng bọn anh thì khác, bọn anh hứa với nhau là sẽ đánh game cho đến năm ba mươi tuổi." Chu Khán Thanh gẩy tàn thuốc trong tay: "Nhưng mới được có vài năm LGW cũng chỉ còn lại...."
Chu Khán Thanh không tiếp tục nói nhưng Tiết Lan vẫn có thể hiểu được y đang than vãn điều gì.
"Nói thật lúc bọn họ từng người, từng người bỏ qua lời hứa năm đó, anh thực sự rất buồn.
Tuy nhiên hiện tại anh lại cảm thấy rất vui vẻ." Chu Khán Thanh ngẩng đầu nhìn về phía sau ô cửa kính, lẩm bẩm: "Anh từng nghĩ rằng, tuổi trẻ của anh dành hết cho anh em, cho LGW, không có bọn họ anh ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa."
Tiết Lan muốn nói rồi thôi, trong khoảng thời gian ngắn cậu không biết nên an ủi Chu Khán Thanh sao cho phải.
"Bạn nhỏ, ý gì đây?" Chu Khán Thanh liếc nhìn cái mặt nhăn nhó đau khổ của Tiết Lan, đột nhiên cười thành tiếng: "Này, nếu anh Khán Thanh của em giải nghệ thì em có ghét anh không?"
".............." Tiết Lan không biết lời y nói là thật hay giả, cậu rụt cả người lại sợ hãi nhìn y.
Chu Khán Thanh cười ha hả: "Giờ thì anh biết sao con chó Đoàn Văn Tranh kia thích trêu em rồi."
".............."
"Yên tâm, anh nói đánh đến năm ba mươi tuổi là ba mươi tuổi, anh còn A Diễn, mấy lời hắn nói anh nóng tính các thứ đều lừa em đấy, nói vớ nói vẩn." Mắt Chu Khán Thanh híp thành đường chỉ: "Không những thế LGW còn có em, có Lộ Du, có Đoàn Văn Tranh, có anh Niên....Anh không bỏ đi được!"
Thấy nhóc con trước mặt càng hãi hơn, Chu Khán Thanh cảm thấy rất mềm, duỗi tay muốn xoa đầu cậu.
Nhưng tay còn chưa chạm được đến nơi thì đã bị bàn tay khác gạt đi.
Không biết Đoàn Văn Tranh chui từ đâu ra một tay kéo Tiết Lan về, tay còn lại thuận tiện giật điếu thuốc Chu Khán Thanh cầm dập đi rồi ném vào túi rác.
"Đừng hút thuốc trước mặt em ấy."
"Rồi, rồi, rồi." Chu Khán Thanh cạn lời gật đầu, thấy Đoàn Văn Tranh vỗ vai Tiết Lan, ý nói cậu về trước.
Chu Khán Thanh nhìn Tiết Lan bị anh nhét vào phòng, hoàn hồn gào lên: "Đoàn Văn Tranh, mả cha nhà cậu, tôi hút thuốc cậu cấm, giờ tôi muốn xoa đầu Lan Lan cậu cũng cấm là sao? Cậu ngồi luôn lên bàn thờ đi tôi thắp cho cậu vài nén hương nhé?"
Đoàn Văn Tranh nhìn Tiết Lan ló đầu từ bên trong phòng ra chờ mình, đáy mắt cực kỳ dịu dàng.
"Tôi hào phóng lắm rồi."
"Gì cơ?"
Chu Khán Thanh không hiểu lắm nhưng thấy Đoàn Văn Tranh không định giải thích thêm, chỉ nhăm nhe về phòng mình.
Y tức ngứa cả răng, thấp giọng cà khịa: "Keo kiệt, cả ngày chỉ biết lừa lọc trêu ghẹo giai nhà lành.
Lan Lan người ta còn ngoan để cho cậu lừa, vào tôi thì tôi chả đấm cho mấy phát."
"À, đến bố cậu cậu còn lừa được, không biết xấu hổ."
Đoàn Văn Tranh dừng bước, nghiêng đầu cười thanh lịch với y: "Xin lỗi nhé, tôi dùng tài năng và sức lực lừa về được một cậu bạn trai, còn cậu?"
"..........." Chu Khán Thanh bị sặc nước bọt, trơ mắt nhìn Đoàn Văn Tranh lôi Tiết Lan về kí túc xá.
Quả nhiên trên đời này Đoàn Văn Tranh là sinh vật mặt dày nhất trong các sinh vật mặt dày.
Mấy ngày tiếp theo, toàn câu lạc bộ tiếp tục chìm vào bầu không khí huấn luyện địa ngục, một tháng trôi qua rất nhanh, nhát mắt đã đến vòng bán kết.
Cùng ngày hôm đó sẽ diễn ra giải đấu Solo, trên màn hình lớn là ảnh các ngôi sao đại diện cho game.
Tiết Lan đi theo Chu Khán Thanh vào phòng hội trường, nhìn ra sân khấu toàn là lightstick treo chữ "Reset", cậu nhớ về chuyện trước đây, cái ngày lần đầu tiên mình được ngắm Đoàn Văn Tranh lên sân thi đấu.
Hồi đó fans của anh rất ít, thậm chí còn bị người khác lấn át đến mức không thể nhìn thấy ánh đèn cổ vũ.

Nhưng giờ có vẻ như thời đại mới đã được mở ra, Đoàn Văn Tranh nổi tiếng hơn rất nhiều, fans bên dưới đều đang giơ cao khẩu ngữ, vì anh mà điên cuồng.
Tiết Lan nhìn người con trai lạnh lùng qua ô cửa kính, đáy lòng ấm áp rối tinh rối mù.
Tạ Tri Niên đặt cho Đoàn Văn Tranh mục tiêu giành giải quán quân giải đấu solo không phải là không có lý do, dù sao nhân tài trong nước tầng tầng lớp lớp, Đoàn Văn Tranh cùng lắm cũng chỉ được coi là tân minh mới xuất hiện.
Nhưng thi đấu rồi mới biết số liệu của Đoàn Văn Tranh bỏ xa những người khác, nháy mắt khoảng cách của anh với người đứng thứ hai đã không thể dùng từ sát nút để hình dung.
Ngoài lễ khai mạc trận bán kết ra thì trận đấu solo này chính là thứ khán giả mong chờ nhất, người chiến thắng sẽ trở thành ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu tay súng đỉnh cao của mùa giải.
Khác với mọi năm cả đám người phân cao thấp từng chút một, năm nay có Đoàn Văn Tranh bắn như bật hack, toàn bàn đồ dường như trở thành khu săn bắn của anh.
Anh ẩn mình trên núi cao liên tục bắt giữ con mồi, mỗi lần có thông báo hiện lên lại khiến mọi người hú hét.
Quả nhiên, người sống sót cuối cùng chính là Đoàn Văn Tranh.
Dưới từng tràng pháo tay nhiệt liệt, Chu Khán Thanh liếc đống fans hâm mộ giơ cao bảng hiệu "Reset" bất đắc dĩ lấy tay xoa hai bên thái dương: "Chậc, đúng là không có A Diễn ở đây thì thằng này làm vua làm chúa! Anh tin chắc cái đuôi cậu ta đang vểnh ngược lên trời."
Tiết Lan rũ mắt, gương mặt đỏ lên đầy khả nghi.
"Em cũng rất giỏi." Chu Khán Thanh giống như đang nghĩ đến cái gì, cười ha hả bảo: "Năm sau đợi em đủ tuổi tham gia giải này, anh thực sự rất mong chờ Đoàn chó bị bạo lực gia đình."
Tai Tiết Lan càng đỏ hơn, cậu vội vàng xua tay: "Không, không được."
Chu Khán Thanh càng nhìn càng kỳ quái: "Lan Lan, sao mặt em đỏ lừ hết lên vậy? Sốt à?"
"..............." Tiết Lan hoảng loạn lắc đầu: "Không, không có gì..."
Chu Khán Thanh giống như vừa nghĩ ra gì đó, y liếc nhóc con chạy chẳng khác nào bị ma đuổi về phía khu nhà vệ sinh, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Văn Tranh đang đi đến chỗ bọn họ sau khi hoàn thành buổi phỏng vấn.
"Em ấy đâu?"
Người còn chưa đến nơi mà tiếng đã bay đến trước.
Chu Khán Thanh khó hiểu đánh giá anh: "Cậu lại trêu Lan Lan à?"
Mắt Đoàn Văn Tranh vẫn không ngừng tìm kiếm: "Làm người ai lại làm thế."
"Ờ, may đấy.
Tôi còn tưởng với cái thể loại mặt dày như cậu sẽ bắt em ấy làm cái gì mà hôn một cái hay vớ va vớ vẩn." Chu Khán Thanh vẫn không tin lắm: "Nhưng sao em ấy vừa thấy cậu đã bắt đầu chạy?"
Đoàn Văn Tranh nhướn mày: "Muốn biết không? Đương nhiên chuyện đâu chỉ dừng lại như cậu nói..."
"Đù má!" Chu Khán Thanh hoảng sợ bịt tai lại: "Trời ơi bão táp mưa sa, đôi tai của tôi không cho phép tôi nghe những lời xuất phát từ một thằng cầm thú!!!"

Vốn dĩ Đoàn Văn Tranh cũng chẳng muốn nhiều lời với con cún độc thân như y, anh chạy đi tìm xung quanh, sau khi nhận được thông tin từ mấy người quen thì nhếch miệng ra ngoài tìm.
Tiết Lan chui vào trong toilet rửa mặt, sau khi thấy cái mặt không có tiền đồ của mình trở lại bình thường mới âm thầm thở phào, vỗ vỗ hai cái rồi ló đầu ra ngoài.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Đúng là một quyết định sai lầm.
Đoàn Văn Tranh đã thủ sẵn ngoài cửa chờ cậu.
Tiết Lan vội vàng muốn chui vào toilet lần nữa thì đã bị anh xách ngược lại: "Cứ thấy anh là chạy vậy?"
Giọng nói của Đoàn Văn Tranh thấm đẫm ý cười.
Tai Tiết Lan đỏ lên, lắc đầu nguầy nguậy: "Em...Em có chạy đâu..."
Đoàn Văn Tranh không tỏ thái độ, anh nhìn quanh thấy có rất nhiều người đi lại thì kéo cậu vào một góc cầu thang kín.
Góc cầu thang không được ánh đèn chiếu tới, tối tăm mù mịt.
Tiết Lan dựa rất sát Đoàn Văn Tranh, ngay cả nhịp đập trái tim anh cậu cũng nghe thấy rõ ràng.
Bên ngoài có rất nhiều người đi lại, Tiết Lan hồi hộp không biết làm gì cho phải, cậu theo bản năng rúc vào lòng Đoàn Văn Tranh tìm cảm giác an toàn.
Cũng may người đến người đi rất nhanh, Tiết Lan thở phào, dùng tay vỗ vỗ Đoàn Văn Tranh: "Cho em ra đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi."
"Chờ chút đã." Đoàn Văn Tranh vươn tay bắt ngược lại tay cậu, ghé sát môi nói nhỏ: "Nãy anh tuyệt không?"
Tiết Lan trộm nhìn ra bên ngoài, cắn môi lý nhí đáp: "Tuyệt..."
Đoàn Văn Tranh nhếch môi, ngựa quen đường cũ luồn tay xuống tìm anh bạn nhỏ của cậu, xấu xa vuốt ve vài cái.
Tiết Lan tự cảm thấy nãy mình so sánh Đoàn Văn Tranh như người thợ săn trên sân đấu hoàn toàn sai rồi, cần gì trên sân đấu, bây giờ cậu cũng chẳng khác nào con mồi bị anh vờn trong tay.
"Có thứ còn tuyệt hơn nữa đấy, em muốn thử không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.