Toàn Năng Khí Thiếu

Chương 41: Nhất nghệ tinh nhất thân vinh




- Tôi muốn xé nát tấm da người của anh, xem lòng anh đen tới mức nào!
Chu Phương Ngữ quay đầu lại, chụp vào mặt Tần Xuyên.
Tần Xuyên cảm thấy cô gái này điên cờ mờ nờ rờ, y như một con hổ cái vậy. Hắn liên túc lách mình tránh né.
- Tôi chữa bệnh cho chị cô! Cô đang nghĩ ngợi linh tinh gì vậy?!
- Chuyện đó phải hỏi anh?! Vừa rồi anh làm gì chị tôi?!
- Tôi mặc đồ lót cho cô ấy!
Tần Xuyên vẻ mặt vô tội:
- Cũng không thể để cô ấy cởi truồng như vậy chứ?!
Chu Phương Ngữ nghiến răng nghiến lợi, trong mắt phóng ra ánh sáng xanh:
- Anh còn dám nói?! Vậy chớ trách tôi đánh chết anh!
- Đừng… đừng đánh! Tiểu Ngữ! Đừng đánh…
Chu Phương Tinh ngồi trên giường hấp tấp, cô biết em gái lo lắng bảo vệ mình, nhưng Tần Xuyên đã bị hiểu lầm.
Cô vô ý thức muốn tới ngăn cản, nhưng cơ thể vừa dướn tới đã ngã xuống giường.
- A…
Chu Phương Tinh kêu đau một tiếng, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
- Chị! Chị sao rồi?!
Chu Phương Ngữ vội vàng chạy tới, chỉ có điều cô không đủ sức, vẫn đành phải gọi Chu Thanh Sơn tới, hai cha con cùng nâng cô dậy, đỡ cô ngồi trên giường.
- Tinh nhi, không bị thương chứ?
Chu Thanh Sơn lo lắng hỏi.
- Chân con đau quá.
Chu Phương Tinh nhíu mày, cắn môi nói.
Chu Phương Ngữ oán giận:
- Đều do tên Tần Xuyên này! Đại sắc quỷ! Lừa đảo! Nếu không phải hắn hại chị…
Nhưng khi đang nói dở, đột nhiên cô nhận ra một điều, giật mình!
Không chỉ Chu Phương Ngữ, cha con Chu Vân Phong, Chu Thanh Sơn đều mở lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Phương Tinh!
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh dị thường, tất cả hoài nghi mình đang nghe nhầm.
Chu Phương Tinh cũng ý thức được trong lời mình vừa nói có một ý nghĩa đặc biệt…
Cô chậm rãi cúi đầu, nhìn về chân phải của mình, trong mắt lập tức có một dòng nước mắt chảy xuống!
- Chân… chân của tôi có… cảm giác?!
Chu Phương Tinh dường như không tin được sự thực, nhưng cảm giác đau đớn từ chân truyền tới chính là minh chứng.
- Tinh nhi! Con cảm giác được sao?
Một người đàn ông, một thị trưởng thành phố như Chu Thanh Sơn lúc này cũng rơi lệ.
Chu Phương Tinh ra sức gật đầu, vui vẻ lớn tiếng nói:
- Cha! Ông! Tiểu Ngữ! Chân con đang đau! Con cảm giác được rồi! Không phải là ảo giác!
Đã ba bốn năm nay cô không cảm nhận được bất kỳ cảm giác gì, dù hiện giờ chân đang đau nhưng cô vẫn rất vui mừng.
Chu Vân Phong chảy nước mắt, cảm kích nhìn Tần Xuyên, bờ môi run rẩy, không biết nói gì cho phải.
Mà Chu Phương Ngữ ngơ ngác nhìn chị gái, lại nhìn Tần Xuyên:
- Anh… anh thực sự chữa bệnh cho chị gái tôi?
Tần Xuyên hừ một tiếng:
- Sớm nói tôi đang trị bệnh, chẳng lẽ tôi đẹp trai như vậy mà cần lừa người sao? Nếu tôi muốn tìm con gái, các cô gái trên đường còn phải xếp hàng tới, cần gì khao khát mà khi dễ chị của cô?!
Trong lòng Tần Xuyên vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt tỏ vẻ tưc giận, bất bình.
Nhưng Chu Phương Ngữ cũng không chú ý tới dáng vẻ của hắn, nữ bác sĩ thần hồn lạc phách, thì thào tự nói:
- Châm cứu… thực sự có thể chữa trị cho chị… Điều này sao có thể, Trung y sao có thể lợi hại như vậy…
- Bác sĩ Chu, cô không biết Trung y huyền bí đến cỡ nào, một con ếch ngồi đáy giếng như cô còn muốn làm một danh y?
Tần Xuyên nghe thấy Chu Phương Ngữ kỳ thị Trung y, đương nhiên mất hứng.
Chu Phương Tinh đưa tay vỗ vai em gái:
- Tiểu Ngữ, em đã hiểu lầm Tần Xuyên rồi. May mắn mà có hắn, rốt cục chị đã có cảm giác trở lại. Em nên xin lỗi hắn đi, vừa rồi quá không lễ phép.
- Đúng vậy, nhờ có bác sĩ Tần, chị con có hi vọng khỏi hẳn rồi!
Chu Thanh Sơn cười lớn đứng dậy, trịnh trọng khom người chào Tần Xuyên:
- Bác sĩ Tần, vừa rồi Chu Thanh Sơn tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không ngờ bác sĩ Tần lại chính là thần y diệu thủ hồi xuân.
Nhiều học giả chuyên gia như vậy cũng không có đầu mối gì, bác sĩ Tần vừa ra tay đã lập tức có hiệu quả!
Đại ân không cách nào cảm ơn hết, về sau bác sĩ Tần có gì cần giúp đỡ, chỉ cần nói một câu, Chu Thanh Sơn tôi tuyệt đối không dám chối từ!
- Đừng mở miệng là một tiếng Tần Xuyên, hai tiếng bác sĩ Tần. Hiện giờ ta nói cho mọi người biết, vị Tần tiên sinh này chính là sư thúc tổ của Chu Vân Phong ta! Cũng chính là thái sư thúc tổ, thái thượng sư thúc tổ của mọi người! Mấy người gọi ngài một tiếng Tần lão tổ tông đều không đủ!
Chu Vân Phong đã bội phục Tần Xuyên tới sát đất, không muốn giấu diếm nữa, trước mặt con cháu, quỳ gối trước mặt Tần Xuyên!
Không nói hai lời, dập đầu một cái!
- Này! Ông già! Chẳng phải tôi đã nói không cho phép nói lung tung ra ngoài sao?! Sao ông lại nói chuyện bối phận này ra?!
Tần Xuyên tức giận tới đầu muốn xì khói, tổ tông cái bờ lông tông tông! Gọi tôi là Tần tiểu soái ca có được không?! Nếu tiểu không được, vậy đại soái ca cũng có thể tiếp nhận mà!
- Cha, ý… ý người là gì?
Chu Thanh Sơn có chút sợ hãi, không phải là cha đột nhiên phát bệnh chứ?!
Chu Phương Tinh và Chu Phương Ngữ cũng khôi phục tinh thần, giật mình nhìn ông nội.
Chu Vân Phong nghiêm túc quay đầu lại, giải thích:
- Còn nhớ chuyện ta từng nói với mọi người sao? Ông nội của ta từng theo học một vị thế ngoại cao nhân tên Thanh Liên tán nhân, học được một thân y thuật.
Trước kia bản thân ta cũng không quá tin tưởng, nhưng vị Tần sư thúc tổ này chính là đệ tử quan môn của Thanh Liên tán nhân!
Dựa theo bối phận, hắn chính là sư thúc tổ của ta! Mọi người gọi hắn một tiếng lão tổ tông có gì là quá phận?!
Chu Vân Phong nói chuyện Tần Xuyên biết Liên Hoa thần châm, khởi tử hồi sinh Ôn Văn Viễn nói ra, mọi người ở đây đều chỉ có thể tin tưởng.
Trên thực tế, chuyện lão tổ tông Chu gia gây dựng sự nghiệp như nào thì vẫn được lưu truyền cho tới nay, nhưng Thanh Liên tán nhân có tồn tại hay không thì vẫn là một bí ẩn.
Chu Phương Ngữ vẻ mặt kinh hồn bất định, cô ta biết rõ khối u não của Ôn Văn Viễn nghiêm trọng tới mức nào, nếu đột nhiên hôn mê, đưa tới bệnh viện cũng là cửu tử nhất sinh. Nhưng Tần Xuyên dùng châm cứu lại có thể cứu sống, chuyện này đúng là kinh hãi thế tục!
- Trên đời này lại có cao nhân như vậy, Trung y quả nhiên bác đại tinh thâm. Ai nha… Cha, sao cha không nói sớm, đây chẳng phải là mạo phạm sư thúc tổ sao?
Chu Thanh Sơn vẻ mặt xấu hổ, khi trước y còn thầm xem thường Tần Xuyên nữa.
- Không để sư thúc tổ ra tay, mọi người sẽ tin sao? Dù sao sư thúc tổ còn trẻ, nhưng y thuật lại siêu phàm thoát tục, mọi người cũng nhìn thấy.
- Dạ dạ, thái sư thúc tổ, vừa rồi vãn bối đã vô lễ rồi.
Để Chu Thanh Sơn quỳ xuống thì có chút khó khăn, dù sao y cũng là quan lớn một phương, lại không học y, nhưng thân thể đã cúi xuống 90 độ.
Tần Xuyên vội vàng khoát tay, can ngăn:
- Tuyệt đối không được gọi như vậy! Gọi tôi là Tần Xuyên là được, nể tình thì gọi một tiếng Xuyên ca! Không nể tình thì gọi tôi là tiểu Tần!
Nếu gọi tôi là sư thúc tổ, lão tổ tông chó má gì đấy, tôi sẽ không xem bệnh cho con gái ông nữa đâu!
Nghe thấy sẽ không xem bệnh cho Chu Phương Tinh nữa, hai cha con đều sốt ruột.
- Được được, sư… à không, tôi vẫn gọi ngài là Tần tiên sinh đi.
Chu Vân Phong vội vàng cười nói:
- Chỉ là tôi muốn nói cho đám nhỏ này biết thân phận tôn quý của ngài, để bọn nó không được vô lễ.
Tần Xuyên nghe thấy ông ta nói thân phận của mình tôn quý, cảm thấy rất thú vị, nháy mắt vài cái với Chu Phương Ngữ:
- Bác sĩ Chu nghe thấy chưa, thân phận tôi tôn quý, cô đừng… động tay động chân với tôi!
Chu Phương Ngữ thần sắc phức tạp nhìn hắn, người này là nhân vật bối phận ‘lão tổ tông’ của cô?!
Nhưng ông nội lại không thể nhầm lẫn, dù sao dập đầu vài cái cũng không chút do dự, khẳng định là đã xác nhận rõ ràng.
- Hừ! Nếu y thuật lợi hại như vậy sao phải đi trông Net chứ?! Chính anh khiến người khác hiểu lầm!
Chu Phương Ngữ chu miệng lên.
Tần Xuyên xòe hai tay ra:
- Lão tử từ nhỏ tới lớn, hơn 20 năm đều ở trong núi, ngay cả chứng nhận tốt nghiệp tiểu học cũng không có, cô bảo làm thầy thuốc như nào? Hơn nữa trông Net thì làm sao?
Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh! Lão tử trông Net cũng là máy bay chiến đấu trong đám trông Nét! Phong hào anh Restart là người bình thường có thể nhận được ư?!
- Nói năng linh tinh gì vậy…
Chu Phương Ngữ nhíu mày.
Chu Phương Tinh ở một bên cảm thấy Tần Xuyên rất thú vị, mỉm cười lắng nghe.
- Ha ha, Ngữ nhi, Tần tiên sinh là cao nhân, muốn lịch lãm rèn luyện trong hồng trần, đương nhiên sẽ không so đo làm công việc gì. Con có rảnh thì lĩnh giáo hắn một số chuyện về vấn đề y học.
Chu Thanh Sơn phối hợp vỗ mông ngựa vài câu, dù sao cũng là làm quan, nói chuyện khiến người nghe đều lâng lâng.
- Con không thèm thỉnh giáo hắn! Vì anh có thể giúp đỡ chị tôi, hôm nay bỏ qua cho anh trước! Sắc lang! Hừ!
Chu Phương Ngữ vẻ mặt ủy khuất cùng chua xót, đột nhiên chạy vụt ra ngoài.
Tần Xuyên không khỏi buồn bực, cô ta bị sao vậy? Chẳng lẽ bị kích thích?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.