Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 5: Thử ý nhân gian




Edit by Thanh tỷ
"Chậc chậc chậc, nhỏ như vậy mà đã học bắt nạt người khác."
Diệp Hoài Dao dùng giọng điệu vừa phải nghiêm chỉnh giảng đạo lý: "Làm việc xấu, buổi tối đi ngủ sẽ đái dầm đó."
Mấy đứa trẻ này cùng những đứa trẻ buổi sáng cậu chia kẹo không giống nhau, y phục trông mới hơn hẳn, cả một đám thần sắc sáng sủa.
Đứa trẻ bị cắn cánh tay khóc quát: "Cút! Không cần ngươi xen vào việc của người khác."
Diệp Hoài Dao trừng mắt nhìn: "Ta cũng không muốn quản ngươi. Ngươi xem ngươi, côn trùng bám đầy trên người, thật bẩn..."
Đứa trẻ nghe Diệp Hoài Dao nói ngơ ra không hiểu gì cả cúi đầu xuống nhìn, hoảng sợ phát hiện trên người mình thế nhưng thật sự bò đầy một đám côn trùng màu đen.
Nó lớn tiếng kêu, hoảng sợ nói: "Đây là thứ gì? Nhanh, nhanh giúp ta lấy xuống!"
Những đứa trẻ khác cũng bị dọa hỏng rồi, không ai dám đến gần, vội vàng giải tán.
Đứa trẻ bị côn trùng bám đầy trên người sợ muốn chết, vừa khóc vừa chạy đuổi theo đồng bạn phía trước, chớp mắt cũng mất dạng.
Diệp Hoài Dao cười ha ha một tiếng mới quay người lại đánh giá nam hài dính đầy bụi đất xen lẫn máu kia.
Cậu hỏi: "Thế nào, không sao chứ?"
Nam hài ngước mắt, lá cây xung quanh đung đưa theo làn gió, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống đất. Diệp Hoài Dao khoanh tay cười nhẹ, lông mi dài mảnh cụp xuống nhìn thấy chính mình trong mắt nam hài vẫn còn đang ngây ngốc.
Ánh mặt trời sau lưng cậu uốn lượn mà qua, rơi xuống trên người nam hài còn đang ngồi dưới đất, chiếu lên làn da lạnh như băng và vết thương đang rỉ máu của nó làm trái tim cậu bỗng đập nhanh hơn.
Nam hài mở miệng, không hiểu sao có chút khẩn trương, đầu óc xoay chuyển cấp tốc muốn nói vài lời đối phương thích nghe, nhưng lúc âm thanh phát ra cũng chỉ còn lại một câu ngắn ngủi: "Ta, ta không sao."
Nam hài bối rối lấy tay áo của mình lau loạn máu dính trên mặt, gắng sức bày ra bộ dáng nghiêm túc nói: "Cảm...cảm ơn."
Nó bình thường không thích nói chuyện, không phải là bởi vì tự ti mà là không thích cùng những kẻ luôn tỏ vẻ khinh miệt cùng ác ý tán gẫu, cũng để giảm bớt phiền toái.
Nhưng mà lúc này nó đột nhiên có chút bối rối.
Trong lòng nó hiện đang rất ảo não và phiền muộn về tài ăn nói ngu dốt của mình, chỉ sợ đối phương cảm thấy bản thân mình không thú vị mà rời đi.
Loại tâm tư rối rằm xoắn suýt này không có bị Diệp Hoài Dao phát hiện ra. Cậu chỉ nhìn thấy cánh tay phải của nam hài đang lấy một loại tư thế vặn vẹo rất cổ quái, cậu nhéo nhéo cánh tay nó, hóa ra các đốt ngón tay đã bị trật khớp.
Diệp Hoài Dao "chậc" một tiếng nói: "Này gọi là không sao à? Có chút đau, đệ chịu đựng nha."
Nam hài ngẩn ra, ngay sau đó chỉ cảm thấy từ cánh tay truyền đến một trận đau đớn. Diệp Hoài Dao ra tay rất lưu loát, chẳng mấy mà các đốt ngón tay đã được cậu lắn về vị trí cũ.
Diệp Hoài Dao sờ sờ trên người mình nhưng không tìm thấy khăn tay, cậu đành xé một đoạn vải ở ống tay áo rồi cẩn thận xử lý, buộc lại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của nam hài, lúc này mới cười nói: "Tốt rồi."
Tươi cười trên mặt cậu mang đến cho người khác một cảm giác rất an tâm. Trên bầu trời, ánh mặt trời cùng những đám mây đang lững lờ trôi, nam hài nhìn Diệp Hoài Dao, chợt có chút hoảng thần. Trong lúc đó, cái tay đang nắm chặt buông lỏng ra, đồ vật mà nó vẫn đang gắt gao nắm chặt không cẩn thận rơi trên mặt đất.
Diệp Hoài Dao nhặt lên xem, hóa ra là kẹo đường mà buổi sáng cậu đã cho đệ ấy.
Trong nháy mắt như được vén lên bức màn thời gian, cảnh tượng trước mắt giống như đã từng xảy ra. Trong trí nhớ, một khuôn mặt thiếu niên khác bỗng xuất hiện trước mắt làm cho trong lòng cậu nảy lên một cỗ tư vị khó hiểu.
Cậu nhịn không được lại cẩn thận liếc mắt quan sát nam hài trước mặt, mắt thấy tuy rằng đệ ấy khuôn mặt lem luốc nhưng bộ dáng đúng là khá tốt. Môi hồng răng trắng thập phần thanh tú, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang vài phần tính trẻ con ngây thơ.
Một đôi mắt to màu đen đang nhìn mình làm cho người ta nhớ tới những đôi mắt đen láy vô tội của những chú hươu sao nhỏ trong rừng cây.
Diệp Hoài Dao: "Đệ tên là gì? Người lớn trong nhà đệ đâu?"
Nam hài nhỏ giọng nói: "Đều...đều đã chết... Ta không có tên, người khác đều gọi ta là tiểu tử."
Diệp Hoài Dao nghe nam hài nói như vậy lập tức nhớ ra. Hai năm trước hình như cậu nghe các sư huynh đệ từng nhắc qua, nói là trên núi có một tiểu hài tử mệnh khổ mới đến làm tạp vụ trong môn.
Tiểu hài tử đó lúc được sinh ra, vừa mở mắt thì mẹ ruột chết. Cha và anh trai nghĩ nó là điểm xấu không may, ngày thường không đánh thì mắng.
Cái thôn mà nhà nó ở lại cách Quỷ Phong Lâm rất gần, hàng năm chịu ma khí xâm nhập. Về sau những người khác trong nhà tiểu hài tử đó cũng đều chết hết, chỉ còn mình nó. Trần Tố Môn có người thấy nó đáng thương liền mang nó về an bài làm việc vặt trong môn.
Tiểu hài tử đó mỗi tháng ở trên núi quét tước dọn dẹp nửa ngày có thể nhận được năm mươi tiền đồng.
Diệp Hoài Dao thầm nghĩ vật nhỏ này thật đáng thương, cố ý đùa hắn: "Tiểu tử sao có thể tính là tên được, bằng không ta nghĩ cho đệ một cái tên nha."
Mắt nam hài sáng rực lên, ngửa đầu gần như thành kính mà nhìn cậu.
Ý cười trên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hoài Dao lóe qua, cậu ra vẻ trầm ngâm nói: "Tục ngữ nói, lấy độc trị độc, ta thấy đệ trải qua rất khó khăn, bằng không lấy một cái hài âm*, gọi... A Nam."
*hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau.
Cậu là thấy đứa nhỏ này luôn trầm mặc ít nói, không có nửa phần hoạt bát so với những đứa trẻ bình thường khác. Cậu cố ý muốn trêu trọc đệ ấy nóng nảy, sau khi nói xong không quên tìm đánh mà hỏi: "Dễ nghe không? Nếu như đệ không thích vẫn còn A Tang, A Mai* ——"
*A Tang: mất, không còn nữa. A Mai: đen, vận đen, không may.
"Không, đệ rất thích, nghe rất êm tai."
Nam hài dường như rất sợ Diệp Hoài Dao mất hứng không vui, không đợi cậu nói tiếp đã vừa vui mừng vừa mong đợi đáp: "Ta đồng ý gọi là A Nam, cảm ơn huynh ban tên!"
"..."
Một chút lương tâm còn sót lại của Diệp Hoài Dao có phần bất an, vội ho một tiếng, nói: "Thật ngoan, Diệp ca ca mà đã đặt tên khẳng định là hay nhất... Cái kia, đệ đói chưa?"
————
Vừa rồi Hoài Cương vốn đang xem đám tiểu hài tử đánh nhau, sau khi bị Diệp Hoài Dao trêu một câu mà tức giận đi ngồi thiền tu luyện, không được bao lâu thì lại nghe tiếng của tên tiểu tử thối kia ở bên ngoài 'âm hồn không tan' gọi hắn.
Hoài Cương trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ tiểu tử này coi như thức thời, biết bản thân đã mạo phạm tiền bối, chủ động đến cúi đầu nhận lỗi.
Hắn cố ý tỏ ra kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Làm cái gì?"
Diệp Hoài Dao: "Đến làm vài khối bánh hoa quế, ta phải cho hài tử ăn, nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!"
"..."
Hoài Cương: "Ngươi rốt cuộc coi lão phu là gì hả? Là đầu bếp của Huyền Thiên Lâu các ngươi sao?"
Diệp Hoài Dao: "Không phải, ta xem ngài là đồng bạn thân thiết nhất của mình nha, bằng hữu thì không cần khách sáo. Ngài đều đã nương nhờ bám vào nguyên thần của ta, tiền thuê nhà không cần trả à? Mỗi ngày ngài đều hỏi ta có chuyện cầu ngài không, vậy mà có chút chuyện cỏn con này cũng không thể thỏa mãn..."
Nói còn chưa dứt câu trong tay cậu đã có nhiều hơn một gói bánh hoa quế nóng hổi.
Hoài Cương: "Cầm, mau cút đi."
Diệp Hoài Dao rất biết nghe lời, cầm được thức ăn lập tức câm miệng không hề quấy rầy đến cái lão bảo kính đang căm phẫn, nhẹ nhàng rời đi.
Cậu đưa bánh hoa quế cho A Nam, lại nhịn không được cầm một khối ném vào trong miệng.
Ăn điểm tâm nhân lúc nó còn nóng quả nhiên hương vị ngọt ngào vừa thơm vừa mềm, chút nữa lại tìm Hoài Cương lấy thêm mới được.
Diệp Hoài Dao hàm hồ nói: "Đường bẩn rồi, đừng ăn nữa, đĩa điểm tâm này đệ cầm về ăn đi. Ta đi đây."
Cậu dứt lời xoay người muốn đi, nam hài vội vàng đưa tay muốn giữ cậu lại. Nhưng bàn tay nhỏ bé bẩn hề hề thiếu chút nữa chạm vào áo đối phương lưu lại dấu bàn tay lại vội vàng thu về.
Diệp Hoài Dao quay đầu lại, nam hài hai tay nâng đĩa bánh lên: "Huynh... Huynh ăn thêm hai khối nữa đi."
Diệp Hoài Dao ngẩn ra rồi cười, ngón tay thon dài lần thứ hai trong một ngày ấn lên đầu nó: "Ta không đói. Đệ ấy...thay ta ăn nhiều chút nhé."
Rừng cây tràn ngập bóng mát, ánh sáng nhảy nhót giữa các kẽ lá, trong lúc đó cảnh vật cùng hình ảnh lần lượt thay đổi chuyển động, trên người của cậu hình thành một loại mỹ cảm cân bằng mà rất vi diệu.
Lông mi hơi hơi cong, mắt mang theo ý cười nhẹ, khắc ghi vào đáy mắt đen nhánh của nam hài đang ngửa mặt nhìn lên.
Mặc dù cảnh ngộ của Diệp Hoài Dao hình như còn kém nó, nhưng khi gặp gỡ người này tự dưng khiến cho con người ta nhớ đến bốn chữ "thiên chi kiêu tử", ngay cả ôn nhu dịu dàng cũng đều là đường hoàng mà nói thẳng ra.
Sau khi dứt lời, Diệp Hoài Dao không ở lại lâu, đi thẳng ra bên ngoài cánh rừng.
A Nam đưa mắt nhìn theo bóng cậu rời đi, sau đó thật cẩn thận mà tháo mảnh vải đang buộc ở miệng vết thương xuống, rất quý trọng mà gấp gọn nó vào.
Nó ở trên người mình khua tay múa chân một hồi, cuối cùng mới đem đoạn ống tay áo kia cất vào trong áo vị trí gần với trái tim.
* * *
"Nhất lâu, nhất vực, tam môn phái, năm thế gia." Lời nói này là nói về mấy đại thế lực cường thịnh hiện nay của Tu Chân Giới.
Nhất lâu chính là Huyền Thiên Lâu, nhất vực là chỉ Ly Hận Thiên, tam môn phái phân biệt là Quy Nguyên Sơn Trang, Đạo Diễn Tông, Thiên Nhai Hoa Đao Môn, năm thế gia là Lãnh gia, Nghiêm gia, Âu Dương gia, Đào gia và Kỷ gia.
Trong đó, Ly Hận Thiên là địa bàn của Ma Vực, chính tà khó lưỡng, gian xảo âm hiểm. Âu Dương gia ở chốn bồng lai trôi giạt không dễ tìm, Thiên Nhai Hoa Đao Môn thì ở xa tận biên cương, một vài môn phái thế gia còn lại thì sống hòa nhập không lánh đời.
Hiện tại Huyền Thiên Lâu do Minh Thánh và Pháp Thánh cùng chấp chưởng.
Trước mắt, Pháp – Minh song thánh thế hệ trước đã muốn thoái vị. Tân nhậm Pháp Thánh Thiếu Nghi Quân và Minh Thánh Vân Tê Quân đều là thiếu niên thành danh, là nhân vật nhân tài kiệt xuất thuộc thế hệ trẻ.
Từ mười tám năm trước, hài cốt của Vân Tê Quân vẫn chưa được tìm thấy nên trên dưới Huyền Thiên Lâu không ai chịu thừa nhận tin Minh Thánh Vân Tê Quân đã chết, cho nên vị trí Minh Thánh vẫn luôn để trống.
Đáng tiếc nhiều năm trôi qua như vậy vẫn không đợi được đến lúc ly nhân quay về.
Huyền Thiên Lâu xây dựng trên núi Ngọc Sơn, chỗ ở của Minh Thánh tên là "Thủy Cộng Xuân Phong", hoa cỏ tràn đầy, bốn mùa ấm áp tươi tốt. Đáng tiếc, bây giờ đã là mảnh đất trống phủ tuyết không thay đổi, rốt cuộc khó thấy lại được thắng cảnh ngày xưa.
Triển Du dẫn một nhóm đệ tử Huyền Thiên Lâu đi tuần tra trong gió đêm.
Khí hậu bên ngoài vẫn đang là tháng đầu của vụ xuân, thời tiết ấm áp. Nhưng mà nơi này gió bắc thổi lạnh vù vù khiến tuyết bay hỗn loạn, nhắm thẳng mũi miệng người ta mà rơi xuống.
Chỉ hơi hé miệng ra, trong cổ họng tưởng chừng như là có con dao nhỏ cắt qua vậy, khó chịu nói không nên lời.
Nhưng dù vậy cũng không có ai nghĩ dùng đến linh lực để chống đỡ gió lạnh, từ sau khi Minh Thánh đi đây dường như đã trở thành một loại quy định bất thành văn.
Giày của Triển Du ma sát với tuyết đọng trên mặt đất vang lên những âm thanh sột soạt, quay đầu lại thấy phía cuối hành lang gấp khúc bên cạnh đang đốt một loạt đèn sa.
Giờ phút này đèn đang đung đưa trong gió tựa như những sóng nước gợn nhẹ nhàng.
Trong lòng hắn đột nhiên đau xót.
Triển Du cùng Pháp Thánh và Minh Thánh là sư huynh đệ ruột đồng môn, làm chức Chấp lệnh sứ, chưởng quản toàn bộ hai mươi tám phân đà bên dưới Huyền Thiên Lâu, địa vị cực cao.
Nếu không phải bởi vì nơi này là "Thủy Cộng Xuân Phong", nguyên bản cũng không thể khiến hắn tự mình đến nơi đây tuấn tra.
Thời gian Triển Du ở chung cùng hai vị sư huynh là nhiều nhất. Trong đó Pháp Thánh Yên Trầm tính tình ổn trọng, tuổi cũng lớn nhất. Triển Du trời sinh tính không chịu được gò bó khuôn phép nên cùng người tiêu sái phóng khoáng Vân Tê Quân hay chính là Diệp Hoài Dao càng thêm thân cận.
Từ sau khi Minh Thánh gặp chuyện không may, hắn so với trước trầm đi rất nhiều, ngày ngày u sầu ủ dột không vui, hai gò má cũng gầy đi trông thấy, nhưng càng hiện ra rõ hình dáng có vài phần cương nghị của hắn.
Giữa lúc đoàn người đi qua, bỗng nhiên có người thấp giọng nói: "Triển sư huynh, đệ như thế nào lại thấy thư phòng của Diệp sư huynh...có ánh sáng?"
Triển Du nghe vậy quay đầu lại nhìn, thật sự thấy cách đó không xa, sau cánh cửa sổ bằng giấy hình như có ánh sáng như ẩn như hiện.
Tiếng tim bắt đầu đập nhanh như bị ai gõ nhẹ lên.
Hắn biết mình là muốn đi bắt cái kẻ vô lễ không mời mà đến dám xâm nhập vào đây, nhưng nội tâm lại có một loại chờ mong khát cầu không hiểu nào đó, cước bộ vội vàng nương theo thứ ánh sáng khó lắm bắt kia mà đi.
Một dáng người thon dài được ánh nến phác họa trên cửa sổ, Triển Du một tay đẩy cửa ra, người đứng khoanh tay ở phía trước cửa sổ cũng quay đầu lại.
Hắn mắt phượng mày kiếm, mũi thẳng cằm nhọn, hé ra một khuôn mặt với đường nét rõ nét, anh khí bức người, nhưng cũng không thể bỏ qua được loại khí chất hào hoa quý giá trên người hắn.
Khi thấy rõ bộ dáng của đối phương, lông mày của Triển Du hơi hơi nhíu, tay cầm chuôi kiếm chợt nắm chặt, lại mất hứng buông lỏng ra.
Triển Du ra hiệu cho các đệ tử theo mình tiến vào lui ra ngoài, nhẹ ngoại nói: "Yên... Yên sư huynh."
Tâm tình Triển Du do chưa bình tĩnh trở lại, nghe thanh âm mình phát ra run run, vì thế dừng một chút mới lại nói: "Hơn nửa đêm rồi, sao huynh lại tới đây?"
Đêm khuya đứng ở bên trong thư phòng của Vân Tê Quân không phải ngoại nhân mà chính là Huyền Thiên Lâu Pháp Thánh, Yên Trầm.
Yên Trầm vẻ mặt thản nhiên, trong giọng nói lại lộ ra một loại cảm giác gần như mờ mịt thẫn thờ: "Mới vừa rồi lúc huynh nhập định thì gặp ác mộng, lại mơ thấy A Dao vẫn còn ở đây nên qua nhìn xem."
Bọn họ là người tu đạo, căn bản là không cần ngủ, Yên Trầm là trong lúc ngồi thiền nằm mộng, nói trắng ra chính là phân tâm, chuyện này cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Đây là sai lầm cấp thấp không nên phát sinh ở trên người đường đường là Pháp Thánh được.
Triển Du khóe môi khẽ nhếch, nghĩ muốn khuyên vài câu nhưng nghe Yến Trầm gọi một tiếng "A Dao" kia, trong lòng lại thấy trống rỗng. Một trận thương cảm xông lên khiến cổ họng giống như nghẹn lại, rốt cuộc cũng không thốt ra được lời nào.
Hai người lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, Triển Du cười nói: "Ban đầu lúc huynh ấy còn ở luôn chê huynh ấy ầm ĩ, hiện tại không có người cùng đệ mỗi ngày trêu đùa mấy câu, thật đúng là không quen."
Mười tám năm, cũng không bỏ được.
Bàn tay trong tay áo của Yên Trầm nắm chặt lại, nói: "Nơi quyết chiến năm đó, năm nay vẫn phải phái người tiếp tục tìm, ta luôn không cam lòng..."
Những lời này Yên Trầm còn chưa nói hết, bỗng nhiên Triển Du ở bên cạnh dùng khí lực rất lớn bắt lấy cánh tay hắn, suýt nữa thì cắm cả móng tay mình vào trong da thịt hắn.
"Yên sư huynh!"
Thanh âm của Triển Du phát run: "Huynh nhìn hồn đăng của Diệp sư huynh!"
Sáng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.