Toàn Giới Tu Chân Đều Sủng Ta

Chương 2: Nhất tôn phù tuyết




Edit by Thanh tỷ
Lời vừa nói ra, Diệp Hoài Dao ngẩn ngơ, ngay sau đó cười ha ha.
Thành Uyên thật không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng như vậy, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, khóe môi hiện lên một tia mỉm cười hứng thú, hắn nói: "Đệ cười cái gì?"
Diệp Hoài Dao cười nói: "Hiện tại ta đã là một phế nhân, Thành sư huynh cần gì phải tới đây trêu đùa ta?"
"Huynh đứng ở đây nửa ngày chỉ để khen Minh Thánh anh tuấn tiêu sái, trác tuyệt bất phàm, khen tới nỗi tiểu đệ cũng phải hâm mộ, hận không được diện kiến người thật. Kết quả huynh lại nói ta giống người đó, cảm giác hâm mộ gì cũng đều bay mất rồi."
Diệp Hoài Dao luôn luôn suy nghĩ khác người, đang gặp biến cố thế này còn lo suy nghĩ xem hình tượng có bị sụp đổ hay không. Cho dù là người biếи ŧɦái như Thành Uyên, cũng bị cậu làm cho á khẩu vài phút.
Thành Uyên nói: "Những gì huynh nói đều là sự thật, nếu không thì sao Nghiêm Căng lại bởi vì Minh Thánh mà giận cá chém thớt với đệ?"
Diệp Hoài Dao: "Ồ?"
"Đã từng có một vị họa sư nổi danh tài nghệ tinh xảo, chân dung được người đó họa ra cực kỳ tuyệt diệu, có không ít mỹ nhân cả đời chỉ mơ ước được ông ta họa một bức. Thế nhưng chỉ bởi vì gặp gỡ Minh Thánh một lần, người họa sĩ kia cảm thấy dùng hết khả năng của bản thân cũng không thể mô tả ra một phần vạn dung mạo của người kia. Sau 5 năm không thành công, ông ta tự chọc mù mắt của mình, chỉ vì không để hồng trần quấy nhiễu và chuyên tâm họa Minh Thánh."
Thành Uyên cười lạnh một tiếng: "Trong khoản thời gian 5 năm trước khi mù, đệ tử của Đạo Diễn Tông là Kỷ Lam Anh cũng đã từng tìm được vị họa sư kia, thỉnh ông ta vẽ cho bản thân một bức họa."
Thành Uyên vừa nói đến đây Diệp Hoài Dao đã cảm thấy không đúng lắm. Câu chuyện này càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, cho tới khi nghe 3 chữ 'Kỷ Lam Anh' cậu ngay lập tức nhớ tới, đây không phải là tên của nhân vật chính sao?
Nhân vật chính vạn người mê thì bên cạnh tất nhiên sẽ không thiếu người theo đuổi. Ngay cả vị Minh Thánh vừa được Thành Uyên khen ngợi hết lời kia, lúc còn sống có phong hoa tuyệt đại thế nào thì sau khi chết, đạo lữ của hắn cũng nhanh chóng bám theo Kỷ Lam Anh.
Vị Nghiêm tam công tử Nghiêm Căng này cũng chỉ là một trong số đám đông theo đuổi nhân vật chính.
Tình tiết trong sách lúc đấy là Kỷ Lam Anh yêu cầu họa sư vẽ một bức họa cho hắn, nhưng họa sư từ chối, tuyên bố cả cuộc đời còn lại chỉ muốn họa duy nhất một mình Minh Thánh.
Đám người Nghiêm Căng vì muốn Kỷ Lam Anh vui vẻ mà bức ép người họa sư kia, kết quả ngược lại chọc giận người ta, bị mắng chửi một trận.
Ông ta nói Kỷ Lam Anh uổng có sắc đẹp lại không có một chút khí chất, xấu xí vô cùng, không bằng một góc phong thái của Minh Thánh.
Kết luận của vị họa sư kia cực kỳ quyền uy, lời vừa nói ra làm cho Kỷ Lam Anh vô cùng mất mặt. Hắn ta vốn dựa vào nhan sắc nổi danh, sau chuyện này bị không ít người chế nhạo.
Dựa theo nguyên lý của tiểu thuyết, nhân vật chính tạm thời bị thua thiệt chỉ là tiền đề để sau này khiến đối phương càng bẽ mặt hơn.
Quả nhiên, chuyện này khơi dậy lửa giận của không ít người ái mộ Kỷ Lam Anh.
Diệp Hoài Dao đọc sách thích đọc nhảy chương, cho nên sau đó xảy ra chuyện gì cậu cũng không rõ. Dù sao hậu quả là hiện tại Nghiêm Căng đã phát hiện ra tướng mạo của cậu giống với Minh Thánh. Không thể chọc người sau nên đến tìm người trước gây sự.
"Cho nên đệ nên biết, huynh làm tất cả cũng là vì tốt cho đệ thôi."
Thành Uyên kể xong chuyện xưa, bước về trước hai bước, bình tĩnh kéo gần khoảng cách với Diệp Hoài Dao. Giọng điệu tựa như chân thành, tựa như đầu độc.
"Trong lúc thi đấu, vốn dĩ đối thủ của đệ là người khác. Nếu không nhờ huynh tìm cách đổi thành hai ta đối đầu, rồi phế bỏ công lực của đệ để cho Nghiêm Căng hả giận thì chỉ sợ hiện tại đệ đã sớm mất mạng."
Thành Uyên nói tiếp: "Mà hiện tại, Nghiêm Căng đang đề nghị với chưởng môn, muốn để đệ cùng vài đệ tử khác đến Quỷ Phong Lâm dọn dẹp yêu ma. Huynh tới đây lúc này cũng là vì chuyện này."
Quỷ Phong Lâm không phải nơi tầm thường, ở đó hoàn cảnh sinh tồn cực kì tồi tệ, oan hồn khắp nơi, yêu ma nhiều dạng, người bình thường chưa bước được ba bước đã bỏ mạng.
Mấy ngày trước, Huyền Thiên Lâu đã phát ra lời mời hợp tác với các môn phái gần Quỷ Phong Lâm, đề nghị phái đệ tử đến đó dọn dẹp yêu ma.
Nhiệm vụ này đối với người bình thường đã rất là hung hiểm, càng không cần nói đến chuyện công phu của Diệp Hoài Dao bị phế bỏ. Chưởng môn muốn cậu đến đó đồng nghĩa với việc là để cậu đi chịu chết. Thành Uyên vì nghe được chuyện này mới vội đến báo tin.
Hắn hướng dẫn từng bước, phân tích lợi và hại, cuối cùng mới nói ra mục đích của mình: "Thời gian không còn nhiều, chút nữa sẽ có người đến dẫn đệ đi lên núi khảo sát linh lực, đệ không cần để ý tới, cứ trốn đi, chuyện còn lại để huynh lo."
Thành Uyên dùng giọng nói chân thành đả động lòng người, tựa như hắn thật sự suy nghĩ vì bằng hữu. Diệp Hoài Dao trầm mặc trong chốc lát, như là bị lời nói dao động.
Trên mặt Thành Uyên vẫn rất vân đạm phong khinh, thậm chí còn treo mỉm cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng đã sớm có dự tính tiếp theo.
Con mồi ngon miệng của hắn không hề hay biết mà bước vào cạm bẫy đã dệt sẵn. Bước kế tiếp, chính là lúc thu lưới hưởng thụ.
"Haiz."
Cuối cùng, Diệp Hoài Dao thở dài một tiếng như đang buồn rầu, nhưng trong mắt chợt lướt qua một tia ý cười tinh quái.
"Thành sư huynh đã kể nhiều chuyện như vậy, nếu ta không nói vài câu chân tâm thật lòng thì chẳng phải có vẻ quá lạnh lùng sao."
Thành Uyên im lặng một lát, đột nhiên có trực giác mấy câu 'chân tâm thật lòng' chưa chắc đã tốt đẹp gì.
Ngay sau đó hắn nghe Diệp Hoài Dao hỏi dứt khoát: "Thành sư huynh yêu thích ta sao?"
Câu hỏi này cực kỳ đột ngột, hoàn toàn khác dự tính ban đầu của Thành Uyên. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra đủ loại tính toán, sau đó quyết định trước thẳng thắn thừa nhận đã.
Thành Uyên nói: "Đúng. Đệ...đã biết từ trước?"
"Không, chỉ vừa mới đoán được, chuyện này cũng không khó đoán mà."
Diệp Hoài Dao chắp tay ra sau lưng, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã: "Nghiêm Căng muốn gϊếŧ ta để cho Kỷ Lam Anh hả giận. Thành sư huynh lẽ ra có thể cảnh báo cho ta trước, nhưng huynh không làm vậy, cứ nhất định phải tự chủ trương bày trò mờ ám trong thi đấu. Huynh muốn dùng cách của mình để 'giúp đỡ ta', để đạt thành mục đích cứu vớt."
"Cứu mạng ta, phế bỏ võ công của ta, trở thành người duy nhất ta có thể dựa vào ở trong Trần Tố Môn này, sau đó lại phân phát cho ta một chút giúp đỡ nhỏ."
Theo từng việc từng việc Diệp Hoài Dao nói ra đều trúng tim đen của hắn, sắc mặt Thành Uyên cũng trở nên khá vi diệu.
"Sư huynh tính toán hay lắm."
Diệp Hoài Dao nhướng mày, nhìn một lượt từ trên xuống dưới người đối diện, trong mắt hiện lên mười phần hứng thú: "Đáng tiếc, đệ từ chối."
Thành Uyên nói: "Đệ đã biết rõ tất cả những gì huynh làm đều là vì đệ, bây giờ đệ cũng chỉ có thể dựa vào huynh, giờ lại muốn từ chối một phen tình ý của huynh?"
Khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh, trong thanh âm lại chứa đầy mùi vị giông bão sắp đến: "Đệ biết mình đang nói gì sao?"
Diệp Hoài Dao làm như nhìn không thấy ngữ khí nguy hiểm, sờ sờ cằm chính mình nói: "Không dấu gạt huynh, từ nhỏ đến lớn số người yêu thích ta không ít, huynh cũng chỉ là một trong số đó."
Thành Uyên: "..."
"Có người thích tính cách hài hước của ta, có người thích ta vì phẩm tính đàng hoàng. Còn có loại lý do như tướng mạo anh tuấn, phong độ bất phàm, tùy tiện quơ tay cũng có một đám."
Diệp Hoài Dao ngừng một lát, khẽ nhếch đôi mày cười một tiếng: "Thành sư huynh, huynh thử suy nghĩ một chút. Nếu như những người yêu thích ta đều muốn phế võ công của ta, cướp đoạt tự do của ta, đổi lại là huynh thì huynh chịu được sao?"
Thành Uyên nhìn Diệp Hoài Dao, lần đầu tiên hắn phát hiện cũng có lúc bản thân á khẩu không thể đáp trả.
Không phải do hắn ý thức được hành động của mình quá đáng, mà là do thái độ của đối phương hoàn toàn khác với những gì hắn dự tính.
Diệp Hoài Dao giờ khắc này, trên khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần kia rõ ràng còn mang theo ngây thơ của tuổi 18. Nhưng cả người có một loại khí chất vân đạm phong khinh, tiêu dao tự tại, cho hắn một loại ảo giác như 'Trên đời không có gì có thể cản trở người này' tựa như trăng sáng cao xa ở chân trời.
Tựa như kẻ đứng trước mặt cậu, không có một chút nào đáng để ý, cũng không đáng phải so đo làm gì.
Diệp Hoài Dao từng trải qua đủ loại khó khăn, không phải thứ Thành Uyên có thể tưởng tượng nổi. Chuyện nói đến nước này, đã rơi vào bế tắc.
Ngay lúc im lặng lan tràn, hai tên nội môn đệ tử mặc đạo bào phức tạp đang vội vã tiến  đến từ một phía khác, đi thẳng đến trước mặt bọn họ.
Bọn họ cúi chào Thành Uyên, sau đó người bên trái nói với Diệp Hoài Dao: "Chưởng môn có lệnh, tất cả đệ tử đi thanh trừng Quỷ Phong Lâm phải đến Tín Hòa Điện ở chủ phong để khảo sát công lực. Diệp Hoài Dao, đi nhanh đi."
E ngại Thành Uyên ở bên cạnh, bọn họ không có nói mấy lời nói khó nghe, nhưng trong từng cử chỉ đều toát ra điệu bộ kiêu căng. Tuy rằng không tránh khỏi bị dung mạo của đối phương làm kinh diễm, nhưng có xinh đẹp thế nào cũng chỉ là một tên phế nhân, không cần chú ý.
Diệp Hoài Dao giả vờ không phát hiện được, khóe môi hiện lên ý cười, ôm quyền nói cảm ơn. Thái độ của cậu bình tĩnh thản nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Cậu làm như vậy khiến cho tất cả tính toán của Thành Uyên đều trở nên vô dụng.
Hắn tức giận trong lòng, nhưng vừa nháy mắt thấy dung nhan như ngọc của Diệp Hoài Dao, vài sợi tóc rũ xuống bên gò má, nhìn qua như minh châu rực rỡ chiếu sáng chủ nhân, nghĩ thế nào Thành Uyên cũng không nỡ từ bỏ.
Có một loại người, chỉ khi thật sự nếm vị đắng, mới có thể học được biết điều.
Thành Uyên trầm giọng nói: "Ta đi cùng hai người."
Hai tên đệ tử không dám có ý kiến, Diệp Hoài Dao không thèm để ý cười một tiếng, đoàn bốn người cùng nhau đi đến Tín Hòa Điện.
Dọc theo đường lên núi, hoa xuân nở rộ, chim hót như sáo, phong cảnh cực mỹ.
Một đóa hoa rơi bị gió thổi nhẹ bay xuống ống tay áo của Diệp Hoài Dao. Cậu cầm lên đặt lại trên cành cây, nhẹ nhàng phất tay qua, nụ hoa chỉ mới nửa khép nửa mở rốt cuộc lại một lần nữa nở rộ trên đầu cành.
Nhánh hoa lắc lư như thể đang gật đầu cảm ơn. Một thanh âm vang lên trong đầu Diệp Hoài Dao: "Bọn họ biết rõ ngươi không thể vận dụng linh lực, lại còn muốn để ngươi đi khảo sát. Đơn giản chỉ vì muốn chứng minh trước mặt mọi người rằng ngươi đã là một phế nhân không còn giá trị. Tiểu tử, ngày chết của ngươi sắp đến rồi."
Diệp Hoài Dao cười híp mắt: "Đúng nha~"
Thanh âm kia lại nói: "Là nam nhân phải có khí phách, những người đó xem thường ngươi, ngươi nên hung hăng trả thù lại để trút cơn giận. Bây giờ... Ngươi có muốn cầu xin ta không?"
Cái thứ đang nói chuyện với cậu tên là Phổ Quang Minh Thế Giám.
Người cũng như tên, ông ta nguyên thân là bảo kính, hóa thành hình người đã qua hơn mấy ngàn năm, là một tiền bối cao nhân xứng danh.
Nhưng trong một biến cố mấy trăm năm trước, thân xác của Phổ Quang Minh Thế Giám bị đánh về nguyên hình là một cái gương, nguyên thần may mắn không biến mất, vẫn luôn phiêu đãng không nơi trở về.
Cho đến lần này, Diệp Hoài Dao bị thương hôn mê. Lúc tỉnh lại đã bị ông ta xâm nhập thần thức, nhờ đó mới tìm về được hai phách là Anh phách là Lực phách. Sau khi hồn phách nguyên vẹn mới nhớ lại được thân phận của mình là Minh Thánh của Huyền Thiên Lâu.
Khi đó, Phổ Quang Minh Thế Giám quyết định tạm thời ở lại trong nguyên thần của Diệp Hoài Dao.
Quan hệ của bọn họ vừa là địch cũng vừa là bạn. Một mặt, ông ta giúp Diệp Hoài Dao đại ân, hai người rảnh rỗi sẽ tán gẫu một chút chuyện vui vẻ.
Nhưng mặt khác, Phổ Quang Minh Thế Giám vẫn luôn có ý đồ dẫn dụ Diệp Hoài Dao khẩn cầu mình trợ giúp, như vậy thì ông ta có thể mượn cơ hội đó, ra tay cướp lấy thân thể.
Khó khăn là tên tiểu tử này gian manh cực kỳ, vẫn luôn không chịu mắc lừa.
Diệp Hoài Dao nói: "A, thật là có một chuyện quan trọng cần nhờ tiền bối ra tay giúp đỡ."
Phổ Quang Minh Thế Giám tinh thần phấn chấn, vội nói: "Có gì cứ nói!"
Diệp Hoài Dao dùng giọng nói thận trọng nói ra: "Kẹo đậu phộng lần trước tiền bối cho ta ngọt thanh ngon miệng, ta muốn xin thêm 2 ký. Cái khác thì ta cũng ngượng ngùng xin..."
Phổ Quang Minh Thế Giám: "..." Cút con mẹ nó đi!!! 
Ông đường đường là Phổ Quang Minh Thế Giám! Là đại ma đầu ẩn dật không xuất thế! Ở mấy ngàn năm trước có uy danh hiển hách, một câu hứa hẹn có trị giá ngàn vàng. Hiện tại thì sao? Chính là bị tên tiểu tử này dùng để đòi ăn!!
Con mẹ nó chứ, không phải mới ba ngày trước vừa đòi 2 ký sao???
Phổ Quang Minh Thế Giám lại không thể không cho, bởi vì ông còn muốn dùng mật ngọt để bẫy con ruồi Diệp Hoài Dao, khiến cậu sớm ngày cầu xin ông ra tay.
Ông chỉ có thể nhịn tức nuốt ngược một ngụm máu về, oán hận nói: "Hai ký đường, ngươi không sợ ngọt chết sao!"
Diệp Hoài Dao cười nói: "Không sao, ta mà chết thì thân thể này là của ngài, không phải liền hợp ý tiền bối rồi sao?"
Biết rõ đối phương có mưu đồ với mình, sao cậu có thể nương tay mà không bóc lột lão già này được.
Dù sao Phổ Quang Minh Thế Giám chỉ cần báo mộng cho các tín đồ của lão, các loại cống phẩm gì cũng có thể lấy được.
Còn về chuyện một kính tiên phải như nào mới có thể đi đòi đồ ăn vặt mỗi ngày? Diệp Hoài Dao tỏ vẻ chỉ cần da mặt dày một chút, mọi chuyện đều không là vấn đề.
"Đường đường là Minh Thánh mà lại ham ăn như vậy, thật để cho người ta mở rộng tầm mắt."
Phổ Quang Minh Thế Giám không làm gì được cậu, đành phải oán hận đâm chọt vài câu cho hả giận: "Lão hủ thật muốn nhìn coi, tới lúc khảo sát thất bại thảm hại, ngươi sẽ bị người ta nhạo báng như thế nào!"
------
Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bối, ta giải thích một chút ha.
- Chương trước có câu nói là Diệp Hoài Dao "kiếp trước sinh ở hiện đại", ý là sau khi Dao Dao chết ở hiện đại thì luân hồi đầu thai vào trong bào thai của Diệp Hoài Dao trong sách, như là nhân vật nguyên gốc nhưng có kí ức kiếp trước.
- Kỳ thực Diệp Hoài Dao từ đầu tới đuôi chỉ là một người, trong truyện sẽ nói rõ.
- Không có hệ thống, chỉ có 1 lão gia gia bị Dao Dao đùa giỡn và cung cấp đồ ăn vặt, suất diễn không nhiều lắm.
- Công lên sân khấu từ chương 1 nha, đương nhiên not Thành Uyên. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.