Toàn Chức Pháp Sư

Chương 547: Thực lực chân chính của Mạc Phàm!




“Liệt quyền!!!!”
Cùng một chiêu thức, cùng một phép thuật, Mạc Phàm lấy phương thức y chang đáp trả cử chỉ tiểu nhân của Đông Phương Liệt!
Loại hành vi này bị mọi người xem là ngu xuẩn. Đông Phương Liệt có tuyệt thế thiên phú đủ để hắn kiêu ngạo ở đồng cấp, không ai dám cùng hắn công kích chính diện, càng không ai dám cùng hắn đấu phép thuật.
Hắn nắm giữ Liệt Quyền mạnh nhất Minh Châu học viện, thế không thể đỡ, đừng nói là một người, dù là một đội cũng sẽ phải chịu đả kích hủy diệt.
Mạc Phàm lúc này dùng Liệt Quyền đáp trả, không chết cũng sẽ bị Đông Phương Liệt đánh cho liệt người!
“Ầm ầm ầm long ~~~~~~~~ ”
Đông Phương Liệt dù sao cũng xuất thủ trước, cột lửa Hỏa Long của hắn từ phương khác tiến đến nuốt chửng Mạc Phàm, mọi người chỉ thấy một đám Hỏa Long hùng vĩ bay lượn, làm gì còn thấy thân ảnh nhỏ bé của Mạc Phàm.
Hỏa Long chuyển động, ngay cả bọn Bạch Vũ Lang đứng đằng xa cũng phải phòng ngự uy lực lan tỏa của đòn Liệt Quyền này.
Cách một đoạn như vậy mà họ còn cảm nhận được sức nóng đáng sợ của ma pháp này, đừng nói đến kẻ đang bị nhốt tại trung tâm Hỏa Long là Mạc Phàm!!!
Ngọn lửa quá lớn, mọi người đều trợn hai mắt lên nhìn, ở thời khắc cuối cùng, Mạc Phàm không hề mang thứ gì ra phòng ngự cả, cho dù hắn có chủ tu hệ Hỏa, chút kháng hỏa đó của hắn cũng chẳng ăn nhằm gì.

“Ào ào ào vù vù ~~~~~~~~~!!”
Ngọn lửa bùng lên làm mọi người kinh ngạc, không lâu sau đó, trong ngọn lửa của Đông Phương Liệt, bỗng nổi lên một ngọn lửa khác bá đạo đến cùng cực!
Ngọn lửa bên trong có màu đỏ bừng! Nhìn qua thì giống Mân Viêm của Mạc Phàm, nhưng so với Mân Viêm càng đỏ hơn, đỏ tươi như máu.
Một thân ảnh cháy sáng như ẩn như hiện từ trong ngọn lửa xuất hiện, xunh quanh hắn là màu đỏ như máu,bỗng dưng tấn công ngọn lửa bên ngoài.
Một Quyền phá tan mọi thứ, như một mũi tên hỗn độn xoay tròn cực nhanh, cuốn bay hết mọi thứ…. Không có cột lửa cao lớn, cũng không có Hỏa Long giương nanh vuốt, ngọn lửa đỏ tươi ngưng tụ trên một quyền này gào thét ác liệt, dù nó có lan tỏa ra xung quanh, màu sắc của nó cũng đều không suy giảm tí nào, bắt đầu xuyên thấu tất cả.
Là sao rơi, là trời sập. Một Quyền này không còn gọi là Liệt Quyền nữa rồi, mà nên gọi là Vẫn Quyền!!
Tiếng gào của Mạc Phàm chậm rãi che đi tiếng gào thét của ngọn lửa, ngọn lửa đỏ tươi như máu của hắn đang đem ngọn lửa của Đông Phương Liệt bốc hơi toàn bộ!!
Đúng, bốc hơi toàn bộ!!
Khi một loại lửa khác mạnh hơn quá nhiều, đủ để cho ngọn lửa yếu hơn bốc hơi hết. Giờ khắc này hôi viêm của Đông Phương Liệt bị Mân Viêm bốc hơi hết, mà đứng tại trung ương ngọn lửa bá đạo đó, quanh thân bị ngọn lửa đó vờn quanh, da thịt lộ ra không giống của con người!!
Cuồng ma giáng lâm, đây mới thật là thế đến không thể đỡ.
Ở phía dưới, Triệu Mẫn Duyên đang lo lắng cho Mạc Phàm, sau khi thấy cảnh này, trong giây lát nàng nhớ đến lúc Mạc Phàm bị ngọn lửa của ma nữ nhập thể.
Lúc này Mạc Phàm rất giống như thế, phải chăng tiểu Viêm Cơ mà hắn nhọc nhằn nuôi nấng cũng có năng lực đặc thù giống như ma nữ đó.
Là Tiểu Viêm Cơ, chắc chắn là nó!!
Tiểu Viêm Cơ bám trên người Mạc Phàm, giúp cho năng lực hệ Hỏa của Mạc Phàm tăng vọt. Đông Phương Liệt tự cho mình là người duy nhất có cấp bốn Liệt Quyền có thể thống trị tất cả, không ngờ rằng tên Mạc Phàm có sinh linh được trời cao ưu ái này mới chính là bá chủ hỏa diễm!
So về ngọn lửa, Đông Phương Liệt dĩ nhiên đã chọn sai đối thủ!!!
Vẫn Quyền xuất ra cực nhanh, thực chất sự việc phát sinh chỉ vỏn vẹn trong vài giây, bất kể là Mạc Phàm bị ngọn lửa nuốt chửng,sau đó Mân Viêm của hắn bốc hơi tất cả, Vẫn Quyền của Mạc Phàm liền đánh tới Đông Phương Liệt.
Đông Phương Liệt đứng đó, ngây như phỗng….
Trong mắt hắn tràn ngập khiếp sợ, tràn ngập ác mộng, không thể tin được!
Hắn có uy lực đánh đâu thắng đó không ai cản được, bây giờ Liệt Quyền hắn lấy làm kiêu ngạo bị người ta làm bốc hơi hết, Hỏa Long bị người ta đánh xuyên qua, kinh khủng hơn là, Vẫn Quyền của đối phương đang công về phía mình, mang theo một cái đuôi hỏa diễm cực kỳ rực rỡ.
“Oanh ~~~~~~~~~~~~!!!”
Vẫn Quyền đánh vào ma cụ chiến giáp cùng tấm khiên của Đông Phương Liệt, hai món ma cụ đắt tiền này dưới sức mạnh khủng khiếp hóa thành sắn vụn, mảnh giáp vỡ bay tứ tung.
Đông Phương Liệt đứng khựng lại chỗ một giây, sau đó cả người như bị nổ tung, bay ngược ra ngoài, giống như ăn một quả đạn pháo trúng ngay bụng vậy, phun đầy máu rơi khắp không trung.
Một vệt đỏ bừng bay theo Đông Phương Liệt vẽ một đường vòng cung tráng lệ, toàn trường im như thóc.
Cuối cùng Đông Phương Liệt chạm vào kết giới mềm mại, hắn nhưng không có xương sống, tuột xuống từ từ, tóc tai rối tung, cứ thế nằm trên mặt đất.
Hắn cực kỳ vất vả ngẩng đầu lên, nhìn thấy cuồn nhân Mạc Phàm đứng đằng xa, thống khổ, sỉ nhục, kinh ngạc đan xen trong lòng hắn.
“Một hai hiệp…”
Chu thư Minh như ngu si, triệt để quên mất việc đến đỡ đồng đội.
Hắn nhớ rõ Đông Phương Liệt đã nói là chỉ cần cho hắn một hai hiệp là hắn có thể giải quyết Mạc Phàm, nhưng ai ngờ kết quả lại ngược lại.
Tên Mạc Phàm này không phải trời sinh song hệ hay sao, sao lại nắm giữ sức mạnh kinh khủng như thế, lẽ nào đây mới là thực lực chân chính của tuyển thủ nội viện???
Mọi người câm lặng rất lâu. Không ai có thể tin vào mắt họ, họ thậm chí hoài khi kẻ đang nằm thổ huyết kia rốt cuộc có phải là đệ nhất hỏa bảng Đông Phương Liệt hay không.
Cuối cùng mọi người đem hai con mắt sợ hãi nhìn kỹ Mạc Phàm đứng giữa sân.
Giờ khắc này, hỏa diễm xung quanh Mạc Phàm đang từ từ tán đi.
Mọi người không rõ hắn đã dùng lại sức mạnh nào, nó đã vượt qua giới hạn nhận biết của họ.
Tuyển thủ nội viện….
Đây chính là nội viện tuyển thủ!!
Trước đây mọi người còn đầy lòng xem thường và đố kị Mạc Phàm, giờ đây học chẳng còn nửa điểm nghi vấn.
“Mạc…. Mạc Phàm??”
Mục Nô Kiều, Triệu Duyên Mẫn, Ngả Đồ Đồ, ba người quen thuộc Mạc Phàm nhất ngây người, họ phát hiện ra tên này trở nên xa lạ, hay đây mới chính là thực lực chân chính hắn ẩn giấu mấy tháng nay!!
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến hắn không thể ẩn giấu nữa??
Ngọn lửa đã tắt hoàn toàn, vì sao trong mắt hắn lại bi phẫn thế kia?
“Cạc cạc cạc dát ~~~~~~~~ ”
Nắm đấm hắn chậm rãi buông ra, chiếc điện thoại mới mua đã biến thành bột phấn, từ trong bàn tay của Mạc Phàm rớt xuống.
Mạc Phàm hít sâu một hơi, cũng không nhìn Đông Phương Liệt thêm một cái.
“Mạc Phàm…. Ngươi đi đâu???”
“Thi đấu còn chưa kết thúc đó….”
Sau một màn chấn động đó, Mạc Phàm đã xuống đài thi đấu, mọi người không biết tên này đang tính làm gì, chỉ còn lại sợ hãi và kính nể.
Mạc Phàm hoàn toàn không để lời họ vào trong mắt, mãi đến khi Mục Nô Kiều, Triệu Mãn Duyên cản hắn lại, hắn mới thoáng thanh tỉnh một tí.
“Chuyện gì xảy ra vậy??”
Triệu Mẫn Duyên vội vàng hỏi.
“Ta muốn tới Cổ Đô.”
Tâm tình Mạc Phàm thoáng bình phục lại, nói thật lòng với họ.
“Nơi đó có loạn vong linh.”
“Ta biết.”
“Học phủ chi tranh của ngươi thì tính sao?”
“Trở lại hẵng nói.”
“Chúng ta theo ngươi.”
Mạc Phàm lắc đầu.
Hắn hiểu rõ tình ý của Mục Nô Kiều và Triệu Mân Duyên, nhưng dù sao đây là chuyện riêng của hắn, không thể làm lỡ tiền đồ của họ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.