Toàn Chức Pháp Sư

Chương 413: Thật lòng yêu nhau




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Mục Nô Kiều hai má ửng hồng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt về phía Ngải Đồ Đồ ưa thích nghĩ ra những chủ ý xấu kia, giả vờ tức giận nói: “Đừng nói nhảm, ai mà thích loại người suốt ngày gây chuyện thị phi như hắn chứ, Mục gia chúng ta sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện đập phá bảng hiệu như vậy đâu.”
Ngả Đồ Đồ nghe xong câu giải thích này của Mục Nô Kiều thì ngay lập tức nhích lại gần Mạc Phàm, nhỏ giọng cười xấu xa nói: “Đại Ma đầu, ngươi có phát hiện hay không, lần này sau khi ngươi trở về, Mục tỷ tỷ đáng yêu của ta bỗng dưng hay dùng lời nói thương tổn ngươi, giội nước lã vào mặt ngươi. Ta từ trước tới giờ chưa từng thấy nàng dùng thái độ này đối xử với một tên nam sinh nào cả. Nếu như nàng không phải là từ trong nội tâm chán ghét ngươi, vậy thì chắc chắn là nàng đã thích ngươi rồi. Ta vừa rồi nói ngươi tới làm con rể của Mục gia, nhưng không có nói là lấy Mục Nô Kiều nàng a, nữ nhi trong Mục gia cũng không phải là ít đâu.”
Được vị quân sư Ngải Đồ Đồ này chỉ ra nhiều điểm mấu chốt như vậy, Mạc Phàm liền vô cùng đồng tình gật đầu lia lịa.
Mục Nô Kiều gò má càng lúc càng đỏ, nàng không ngờ hai người kia dĩ nhiên kết bè kết phái đặt bẫy mình như vậy, vì vậy liền xấu hổ xoay người đi, không muốn cùng hai người này nói chuyện nữa, tránh cho bọn họ nhìn thấy trạng thái có chút quẫn bách hiện tại của mình.
“Xem ra Đại Ma đầu ngươi khi đó liều mình cứu mỹ nhân vẫn là rất thành công mà.” Ngả Đồ Đồ gật gù nói.
Mạc Phàm ý vị gật đầu, vẻ mặt thành thật nói: “Nếu như thật sự lấy được nàng, thì không cần cấp cho ta ma cụ, ta cũng đi a.”
Ngả Đồ Đồ cấp cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, mắng: “Ngươi nghĩ hay thật, lấy giá trị bản thân của Mục tỷ tỷ, nếu muốn thật sự đem ra bán, Mục gia như thế nào cũng sẽ kéo trở về một cái pháp sư cao cấp trẻ tuổi, là loại nhân tài rất có hi vọng đạt tới cảnh giới Chí tôn siêu giai. Chỉ bằng vào ngươi một tên trung cấp ma pháp sư nho nhỏ, lại không đại bối cảnh gì này, nhiều nhất là lấy được mấy cô nàng dáng dấp xấu tệ kém không biết bao nhiêu cấp bậc so với Mục tỷ tỷ như hòn ngọc quý trên tay Mục gia. Nếu ngươi muốn kết hôn với Mục tỷ tỷ, thì sính lễ ít nhất cũng phải là một đống Ma cụ phẩm chất tốt chất đầy căn nhà này, sau đó mới tính tiếp nha!”
“Ý của ngươi là nếu như ta tiến vào trong cái đại thế tộc này, thì quá lắm cũng chỉ là một tên gia thần cho mấy tên Đại công tử Đại tiểu thư kia sai khiến thôi sao. Aiiiii, cái xã hội giai cấp vạn ác này, liền không cho phép ta cùng với nàng yêu nhau thật lòng được hay sao, tại sao lại mang theo những thành kiến cổ hủ hùng hậu như vậy được.” Mạc Phàm ngẩng đầu lên trời cảm khái một câu.
Ngải Đồ Đồ nghe xong câu này liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Còn Mục Nô Kiều đang trốn nghe lén trên ban công bên kia thì càng nghe càng không lọt tai, nàng còn tưởng rằng cái tên Mạc Phàm này khi nghe được đề tài nghiêm túc như vậy thì về sau sẽ cố gắng nghĩ lại, dù sao chuyện này cũng đụng chạm tới lòng tự tôn của người đàn ông, ai ngờ tên này lại không cần mặt mũi như vậy.
Ai thèm yêu nhau thật lòng với hắn?
Mục Nô Kiều không muốn tiếp tục chờ đợi ở chỗ này nữa, nàng nhanh chóng trở lại phòng của mình, miễn cho việc lại bị hai người kia lập mưu hãm hại nữa.
Nha đầu Ngải Đồ Đồ này cũng thật đúng là, lúc trước tại thời điểm đáp ứng cho hắn thuê chung thời điểm không phải là nói sẽ liên thủ với mình trừng trị cái tên hung hăng kiêu ngạo Đại Ma đầu này hay sao, tại sao bây giờ lại đi liên thủ với hắn đối phó kia chứ. Hơn nữa gần đây, mỗi khi nghe được sự tình có liên quan tới Đại Ma đầu, thì cặp mắt đen láy của Ngải Đồ Đồ liền sáng rực lên.
Nếu còn tiếp tục như vậy, có khi Ngả gia các nàng mới là người phải chủ động triệu hắn về làm con rể trước đấy!
...
Ngày cuối tuần nhà trường cho phép khiêu chiến đang tới càng lúc càng gần, Mạc Phàm trong khoảng thời gian này luôn tập trung hết sức vào việc tu luyện của mình, thậm chí hắn còn không có thời gian để đi đặt làm Khải ma cụ cho mình luôn. Bây giờ Mạc Phàm đi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng bị người ta cầm điện thoại di động chụp lấy chụp để, sau đó sẽ có một người nào đó nhỏ giọng nói “Đã bắt sống Hỏa hệ Triệu Nhật Thiên!”.
Mạc Phàm hiện tại đã bị chết tên gọi là Hỏa hệ Triệu Nhật Thiên, phần ngạo khí và hung hăng lần đó của hắn đã sắp sửa được toàn trường biết tới luôn rồi.
Tốc độ thành danh này của hắn so với những tên tìm trăm phương ngàn kế để leo lên Phong Vân bảng của trường học quả thực là nhanh hơn quá nhiều.
Bất quá, Mạc Phàm là người thứ nhất không phục a!
Cái tên ngốc X nào đặt cho mình một cái biệt danh không có khí thế như vậy.
Các người hãy chờ đi, không tới một tháng nữa cái trường đại học Minh Châu này sẽ biết, Đại Ma đầu của bọn chúng đã trở về rồi!
...
Chiều hôm đó, Mạc Phàm đang trở về từ sân huấn luyện.
Sân huấn luyện này rất là nhân tính hóa, nó không chỉ có các bia ngắm di động để cho các học viên luyện tập cách thi triển ma pháp một chuẩn xác, bên cạnh đó còn có một cái bệ đá ma pháp nho nhỏ để cho các học viên trong quá trình huấn luyện có thể ngồi ở đó nhanh chóng hồi phục ma năng.
Tốc độ khôi phục Ma năng bình thường rất chậm, cần tiêu hao rất nhiều thời gian, nhưng khi luyện tập Ma pháp thì lại khiến cho ma năng trong Tinh Vân khô cạn rất nhanh, nếu như trong sân huấn luyện có một cái bệ đá giúp khôi phục nhanh chóng như vậy, đối với người tu luyện mà nói cũng có thể tăng lên hiệu suất luyện tập.
Chỉ có điều loại sân huấn luyện này chỉ mở ra đối với những sinh viên nằm trong top 300, những người khác cũng chỉ có thể đi qua loại sân huấn luyện rất phổ thông để tập luyện, nếu như là người có thứ hạng càng thấp hơn thì có khi ngay cả bia ngắm di động cũng không có.
Ở đây hết thảy đặc quyền thường thường đều chỉ mở ra cho những người đứng ở thứ hạng cao, điều này làm cho những người có thứ hạng thấp phải tu luyện càng thêm khắc khổ và phải càng liều mạng đi khiêu chiến người khác, như vậy thì bọn họ mới có thể thoát khỏi tình cảnh khốn khó tài nguyên gì cũng không có như thế này.
Thông qua mấy ngày nay tu luyện ở Chủ Giáo Khu, Mạc Phàm cũng xem như đã minh bạch vì sao những tên có thứ hạng thấp kia lại điên cuồng khiêu chiến mình như vậy, cho dù không nói tới những phần thưởng được phân phối trực tiếp kia, thì ngay cả những phương tiện có liên quan đến tu luyện ở trường học đều có tốt xấu phân chia.
Sau khi rời khỏi sân huấn luyện, Mạc Phàm lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, đặc quyền tu luyện của người đứng thứ 100 này quả thực là vô cùng có ích đối với hắn, vì vậy hắn nhất quyết sẽ không chắp tay nhường vị trí này cho người khác, vấn đề là người đến khiêu chiến hắn nhiều như vậy, nếu lên đấu chắc chắn sẽ bị bọn chúng dây dưa đến chết, hắn phải làm sao mới có thể bảo vệ được thứ hạng 100 này đây?
Vừa đi vừa nghĩ như vậy, cho nên khi Mạc Phàm vừa mới băng qua ngã rẽ thì liền bị một tên nam sinh thân hình nhỏ bé cụng đầu vào ngực hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý.” Tên nam sinh nhìn qua rất nhu nhược này vội vàng nói.
Mạc Phàm có chút buồn bực, vấn đề của vụ va chạm này kỳ thực nằm trên người hắn, là do hắn một mực suy tư mà không lo nhìn đường, vậy mà người này lại vội vàng xin lỗi hắn, điều này làm cho Mạc Phàm không khỏi cảm thấy tiểu tử này đúng là quá nhu nhược rồi.
“Ngươi không phải tên Trịnh Giai Tuệ kia sao?” Mạc Phàm vậy mà nhận ra tên đứng hàng cuối cùng này.
Trịnh Giai Tuệ sợ hãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người mà mình đụng phải chính là kẻ bị dân tình phỉ nhổ Mạc Phàm, sắc mặt đều thay đổi, thanh âm còn mang theo vài phần lắp ba lắp bắp nói: “Sao... sao lại là ngươi. Ta vẫn là nên … nên cách ngươi xa xa một chút.”
Mạc Phàm nhìn thấy tên Trịnh Giai Tuệ này nhát gan như vậy, hai con mắt liền lóe lên một cái, thuận tiện tóm lấy hắn, cười nói: “Ngươi sợ cái gì, ngươi đã bị bọn họ xem thường đến đáy vực, cho dù đem so với toàn hệ công địch như ta thì cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.”
“Ta biết mấy tên phế vật trong lời ngươi nói cũng có ta trong đó.. Ta cũng thừa nhận ta thật sự rất kém cỏi, nhưng ta... Ta không dám chống đối lão sư, cũng không dám khiêu khích bạn học.” Trịnh Giai Tuệ nhỏ giọng nói.
Mạc Phàm bàn tay lớn vỗ lên người tên khiếp nhược tiểu tử này một cái, mở miệng nói: “Vậy ngươi có muốn thoát khỏi vị trí đứng chót này hay không, ta cũng biết đây là một loại chuyện rất sỉ nhục đối với ngươi.”
“Vẫn là quên đi, hơn nửa năm nay ta đều là tên đứng chót cuối, ta định sau khi học xong một năm này, ta sẽ rời đi khỏi đại học Minh Châu.” Trịnh Giai Tuệ buồn bã nói.
“Đừng tự giận mình như vậy, chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc này, ta không chỉ bảo đảm ngươi có thể thu được một khoản tài nguyên tu luyện không hề ít, mà còn có thể trợ giúp ngươi thoát khỏi tình cảnh đứng chót khốn khó này. Ta sẽ đem Tinh Vân Ma khí mà trường học phân phối cho sinh viên đứng thứ 100 cho ngươi mượn tu luyện để làm thù lao, ngươi nghĩ sao?” Mạc Phàm đôi mắt lấp loé nói.
Khi Mạc Phàm nhìn thấy tên Trịnh Giai Tuệ đứng nhất từ dưới đếm lên của Hỏa viện này, hắn ta liền nảy ra một chủ ý vô cùng thú vị.
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.