Toàn Chức Pháp Sư

Chương 378: Dân nộ, đồ Xà




Dịch: Hoangforever
“Đây là….”
Mạc Phàm nhìn mà không dám tin vào mắt mình nữa.
“Lôi Giới Chi Phạt – Cửu Giới Chi Cấm!! Đây là ma pháp Lôi hệ Siêu cấp. Một khi đại trận ma pháp này mở ra, uy lực của nó đủ để trấn trụ một con cấp quân chủ. Nghị viên La Miện và nghị viên Chúc Mông đã sớm chuẩn bị nó từ trước. Mục đích chính là muốn dồn Đồ Đằng Huyền Xà vào chỗ chết.”
Đại sư tỷ Lãnh Thanh đứng ở bên cạnh nói.
Lôi Điện giống như một chiếc roi điện tràn đầy lực lượng, vô tình quật lên người Đồ Đằng Huyền Xà. Đồ Đằng Huyền Xà cũng mới chỉ lột được một lớp da quan trọng. Cho nên, khi bị những lực lượng này đánh lên người, nó đau đớn vô cùng. Mỗi một đạo đánh xuống, đều lưu lại trên người nó những vết thương nặng nề.
Nhưng cũng không vì vậy mà nó chịu khuất phục.
Nó mở chiếc miệng to lớn của mình ra, cắn một phát lên một cây trường kích Lôi Điện khác, với ý định cắn nát cây trường kích này. Cây trường kích đã giam cầm nó lại.
Nhưng Lôi Đình kia phản chấn lại càng thêm mạnh mẽ hơn. Những dây xích Lôi Điện trút vào trong cổ họng của nó, xông vào trong thực quản của nó, tập kích nội tạng của nó. Tạo cho nó những vết thương trầm trọng.
Mặc dù bị phản kích trầm trọng như thế. Thế nhưng, nó vẫn có thể vực dậy được. Nếu như là một con cấp thống lĩnh khác, trong tình huống như thế này, nó đã sớm tan thành mây khói rồi.
Sau khi vực dậy, nó lại một lần nữa cắn một cây trường kích Lôi Điện khác. Mặc dù kết quả vẫn như cũ, vẫn là khiến cho nó co quắp hết cả người lại. Thế nhưng nó vẫn không chịu bỏ cuộc.
Nó tức giận không khác gì một vị bạo quân.
Hai con mắt thì ngưng lại, nhìn chằm chằm vào hai tên đầu sỏ kia. Nó muốn xông phá xiềng xích đã giam cầm nó lại, muốn đem hai tên đầu sỏ kia cắn nuốt vào trong bụng!!
Vết thương trên người nó càng lúc càng nhiều. Nhưng dã tính cũng càng lúc càng thịnh.
Nó không có sợ hãi. Cho dù nó phải đối mặt với Lôi hệ ma pháp với lực lượng hủy thiên diệt địa.
Nó muốn phá hủy hết tất cả mọi thứ. Phá hủy tất cả Lôi điện dám cả gan chọc giận nó!!
“Nhanh dừng lại. Ta cầu xin các ngươi, nhanh dừng lại!”
Đường Nguyệt hét lên, cầu xin đám người kia.
Mỗi một lần, nàng nhìn thấy Đồ Đằng Huyền Xà bị Lôi Điện đánh lên người, nàng lại cảm giác được trái tim của nàng như bị Lôi Điện kia hung hăng đánh lên vậy.
“Cầu xin tha thứ??”
Nghị viên Chúc Mông lạnh lùng nói.
Hắn nhìn về phía xa xa đầu bên kia thành phố. Rồi chỉ tay vào đám người đang còn vây quanh Tây Hồ với vẻ mặt đầy hoảng sợ kia. Lúc này, ở nơi đó đã tụ tập rất nhiều người rồi.
“Tại sao các ngươi lại phải làm như vậy??”
Đường Nguyệt tức giận nói.
Gương mặt nghị viên Chúc Mông hiện ra sự vô cảm, hắn mở miệng, giọng như Thiên lôi nói với những người dân đứng cách Tây Hồ mấy ngàn thước kia:
“Hỡi những người dân của Hàng Châu. Đây chính là con yêu xà, từng xuất hiện ở trung tâm phố xá sầm uất, mang tới khiếp sợ cho mọi người. Và nó cũng chính là nguyên nhân gây ra bệnh dịch lần này. Nó sống ở trong Tây Hồ. Các người nói xem, có buồn cười không khi có người vẫn luôn xem nó là thần, và luôn muốn bảo vệ cho nó!”
“Ta… nghị viên Thẩm Phán hội Chúc Mông. Ngày hôm nay, ta sẽ giết chết nó tại đây, diệt tuyệt hậu hoạn. Nếu như các người đồng ý với cách làm của ta, thì hãy cho ta nghe thấy giọng nói của các ngươi!”
Giọng nói của Chúc Mông vô cùng to lớn, giống như cả thành phố đều có thể nghe thấy lời hắn nói được vậy. Hắn đã vận dụng một ma pháp mà Mạc Phàm chưa từng thấy bao giờ.
Ở đầu bên kia bờ hồ, mọi người tụ tập lại càng lúc càng đông. Vốn là bờ bên kia và con đê này cách nhau rất xa. Nhưng theo dòng người khổng lồ đổ về. Hắn liền có thể nhìn thấy được chi chít người đang đứng ở đó. Trên khuôn mặt mỗi người bọn họ đều hiện ra sự khiếp sợ. Hơn nữa, bọn họ còn sinh ra lòng sợ hãi đối với sinh vật không biết tên này.
Trong đám người đó có học sinh ở các trường ma pháp. Có các thương nhân làm ăn bình thường. Có người già neo đơn, tình cờ lạc giữa dòng người đông đúc. Có dân thường. Có vô số ma pháp sư theo đuổi chủ nghĩa sâu xa. Tất cả bọn họ đều hiện ra vẻ mặt không thể tin được. Bọn họ không thể tin được một sinh vật như vậy lại có thể sống ở bên cạnh mình. Nếu như không phải hôm nay bọn họ tận mắt nhìn thấy. Có lẽ bọn họ còn chưa chắc đã biết nó tồn tại.
Mọi người khủng hoảng, mọi người phẫn nộ. Bọn họ cảm giác như có người lừa gạt mình, có người đã bỏ mặc tính mạng của bọn họ!!
“Giết nó!!! Nhất định phải giết nó!!!!”
“Một sinh vật như vậy, tại sao nó có thể sống ở trong Tây Hồ được. Nhanh giết nó đi!!!”
“Thì ra bệnh dịch là do nó đưa tới!! Đây chính là một tai họa to lớn a!!!!!”
Âm thanh mọi người ngưng tụ lại một chỗ, vang dội tới con đê ở bên kia. Mặc dù khoảng cách rất xa. Nhưng vẫn có thể nghe thấy được rõ ràng.
Thanh âm của Đường Nguyệt cũng chỉ có một người, làm sao có thể đối kháng lại với thiên binh vạn mã người hô lên tiếng “Giết” kia được.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Mong mọi người ủng hộ trang web.
Mặc dù nàng đã lên tiếng cầu xin nghị viên Chúc Mông. Thế nhưng ở đầu bên kia thành phố, người dân chưa chắc đã thương hại cho nó.
Trong lòng mọi người chỉ có sợ hãi, chỉ có tức giận. Bọn họ cũng giống như nghị viên Chúc Mông, đều một lòng muốn sinh vật này chết, muốn sinh vật này rời xa khỏi thành phố của bọn họ.
Tiếng hô “Giết” càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang xa, càng lúc càng rõ ràng….
Bên trong Lôi Giới Chi Phạt, Đồ Đằng Huyền Xà thương tích đầy mình. Hai con mắt kiêu ngạo, bướng bỉnh của nó hiện lên mấy phần mệt mỏi.
Nó đã suy yếu lắm rồi. Thời kỳ lột da đối với nó mà nói chính là tự nhiên trừng phạt nó một lần. Hiện tại, nó lại còn bị ma pháp sư loài người gắt gao bao vây bằng đại trận Lôi Điện tràn ngập với lực lượng hủy diệt.
Lúc này, nó đã không còn là một sinh vật hùng mạnh giống như lúc trước có thể một quẩy liền vỡ tung núi nữa. Lôi điện cứ như vậy đánh lên người nó, không có chút gì gọi là kiêng kị.
Nó có thể nghe được ở đầu bên kia Tây Hồ, mọi người hét lên đòi giết nó, đòi đuổi nó đi. Những chuyện này đối với nó mà nói, nó cũng không có để tâm cho lắm. Nó cố gắng nhẫn nhịn đau đớn do Lôi Điện xuyên thấu vào người kia. Chậm rãi quay chiếc đầu to lớn của mình lại, nhìn chăm chú vào Đường Nguyệt đang ở trên con đê.
Lúc này, Đường Nguyệt có chút bất lực, ngồi bệt xuống con đê. Cả thành phố hiện ra sự phẫn nộ khiến cho nàng cảm thấy mình quá là bé nhỏ.
Nếu như không phải là vì nàng thì Đồ Đằng Huyền Xà cũng không có chuyện rời khỏi nơi an toàn nhất kia, khi nó đã bước vào thời kỳ suy yếu nhất.
Nó đã sống qua không biết bao nhiêu thế kỷ rồi. Cho nên nó rất là thông minh. Làm gì có chuyện nó không hiểu cơ chứ. Thế nhưng cũng chỉ vì nó quá tin tưởng vào nàng… Mà nàng thì… Lại hại nó!
Nàng nhìn trên người Đồ Đằng Huyền Xà tràn ngập vết thương, nhìn thấy nó hiện ra sự mệt mỏi và thất vọng. Nàng có cảm giác như rằng nó đang tra hỏi nàng? Tại sao lại đối xử với nó như vậy??
Đường Nguyệt khóc lóc như mưa, lệ rơi đầy mặt. Nàng lúc này chuyện gì cũng không làm được. Ở bên cạnh nàng lúc này, còn có vô số ma pháp sư còn cao cường hơn nàng. Mà ở đầu bên kia thành phố, còn có thiên binh vạn mã người dân cũng muốn nó chết. Nàng biết phải chống cự lại họ như thế nào đây?
Từng tiếng khóc nghẹn ngào, đứt quãng vang lên bên tai Mạc Phàm, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn trong lòng.
Nhưng lúc này, hắn cũng giống như nàng. Đều cũng không thể làm gì được.
Thành phố này sớm đã bị bao phủ trong bệnh dịch và nỗi sợ hãi con rắn khổng lồ kia. Một khi mọi người tìm ra được nguyên nhân gây họa. Chắc chắn mọi người sẽ dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất để loại bỏ nó.
Hành động của Nghị viên Chúc Mông hoàn toàn phù hợp với tâm ý của mọi người. Mạc Phàm tin chắc, sau chuyện này, nghị viên Chúc Mông rất nhanh sẽ được vô số dân chúng Hàng Châu ủng hộ. Làm gì có ai rãnh rỗi đi để ý tới một cô gái đang còn thương tâm muốn điều gì cơ chứ?
“Cẩn thận! Nó mạnh mẽ lao ra!!”
Thị vệ trưởng cung đình Vũ Bình Cảnh lớn tiếng hô lên một câu.
Mạc Phàm cũng đã phục hồi tinh thần lại. Hắn phát hiện ra Đồ Đằng Huyền Xà vô cùng suy yếu do Lôi điện hành hạ kia đang muốn xông phá ra khỏi Lôi Giới Chi Phạt.
Dây xích Lôi Điện điên cuồng bay múa, đánh lên đỉnh đầu nó. Thế nhưng nó vẫn mặc kệ, cũng không có bất kỳ phản kháng nào, giống như kiểu nó đã chết rồi vậy. Nó cứ như vậy đưa thân thể mình về phía trước.
Nó đưa chiếc đầu to lớn của mình lại gần con đê. Nhất thời thẩm phán viên, thị vệ cung đình ở trên con đê liền hoảng sợ, lui về phía sau một chút.
Mặc dù, Đồ Đằng Huyền Xà vẫn đang đứng trong đại trận Lôi Giới Chi Phạt. Thế nhưng, nó vẫn có lực chấn nhiếp kinh khủng như cũ!
Trong khi mọi người đang còn nghĩ rằng Đồ Đằng Huyền Xà chuẩn bị tấn công mọi người lần cuối cùng. Thì chiếc đầu to lớn của Đồ Đằng Huyền Xà chậm rãi, chậm rãi tiến về phía trước mặt Đường Nguyệt đang ngồi bệt trên con đê kia..
Chiếc lưỡi đỏ mềm mại, từ trong chiếc miệng to lớn kia phun ra, cuộn lại trước mặt Đường Nguyệt. Sau đó, nó nhẹ nhàng chạm lên gương mặt Đường Nguyệt…
Lúc này, Đường Nguyệt vẫn đang còn sững sờ, ngồi ở nơi đó.
Chiếc lưỡi đỏ ôn nhu đem nước mắt trên mặt nàng lau đi, giống như vị cha già lau nước mắt con gái vậy.
Đường Nguyệt ngẩng đầu lên. Nhìn con rắn to lớn, đầy phúc hậu này. Nhìn đôi mắt nhu hòa đang nhìn mình, mà mới vừa lúc trước thui, rõ ràng nó bị Lôi điện tra tấn, hành hạ đau đớn đến không chịu nổi. Nhìn chiếc lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve mình, tới an ủi mình!
Trong nháy mắt, nước mắt Đường Nguyệt tuôn trào ra, khóc lóc như mưa!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.