Toàn Chức Pháp Sư

Chương 337: Săn giết đầm lầy cự thú




Dịch: Hoangforever
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
” Tốt quá, Phàm ca! Quả nhiên anh không có chết!”
Trương Tiểu Hầu mặc kệ trên người đầy bùn đất bẩn thỉu, liền chạy tới ôm choàng lấy Mạc Phàm. Từ sau khi hai người từ biệt ở Bắc Thành, cũng đã hai năm rồi chưa có gặp nhau.
Khi Mạc Phàm biết tên tiểu tử này cố tình tới nơi này để tìm mình, trong lòng hắn liền cảm xúc dâng trào.
Đồng bằng Động Đình Hồhung hiểm như thế nào, Mạc Phàm là người hiểu rõ nhất. Thế nhưng Trương Tiểu Hầu lại một thân một mình tới nơi này tìm hắn.
Quả thật, điều này khiến cho Mạc Phàm rất là cảm động… cảm động đến mức nói không nên lời!
Sau khi ba người tới sơn động, Ly Mạn liền đi ngủ trước. Nguyên nhân là vì độc ở trên người nàng cũng chưa có hết hẳn.
“Đúng rồi. Phàm ca, thứ này cho anh.” Trương Tiểu Hầu cẩn thận lấy hai cái hộp đồ đựng dụng cụ từ trong ba lô ra, cười ngây ngô đưa cho Mạc Phàm.
“Thứ gì?” Mạc Phàm nhìn một chút. Nhưng do chiếc hộp chưa có mở ra, hắn cũng không biết bên trong là thứ gì.
Cái hộp đựng đồ dụng cụ này, Mạc Phàm nhìn khá là quen mắt. Nó giống như dụng cụ chứa đựng tinh phách của vong linh vậy.
“Ở trong này có hai cái tinh phách. Lão đại Trảm Không nói với em rằng linh hồn anh lúc này đang rất là nguy hiểm,cần phải có một lượng lớn tinh phách để bảo vệ. Cho nên trên đường tới đây, em có ghé qua thành phố Bỉ Dực mua lấy hai cái tinh phách…”
Trương Tiểu Hầu kích động nói.
Khi biết Mạc Phàm vẫn còn sống, hắn cảm thấy kích động vô cùng. Dù sao, hắn vẫn luôn xem Mạc Phàm là anh trai ruột của mình.
“Em lấy tiền ở đâu ra mà mua được thứ này vậy?” Mạc Phàm cầm lấy hai hộp đựng tinh phách mà cảm giác ươn ướt ở hai mắt.
Từ lúc Mạc Phàm bị Ác Ma hệ cắn trả cho tới nay, mặc dù hắn đã khôi phục lại trạng thái như ban đầu nhưng do Ác Ma hệ không được ổn định, hắn chưa kiểm soát được nó hoàn toàn.
Cho nên, hắn cũng không dám trở lại thành phố. Mạc Phàm muốn một khi linh hồn của hắn được bảo vệ hoàn toàn rồi thì lúc đó hắn trở về cũng không có muộn.
Nhưng cuộc sống như thế này, quả thực hắn phải thừa nhận một điều rằng, cũng quá cô độc đi!
Trương Tiểu Hầu vì hắn mà đã phải vất vả xa xôi ngàn dặm tới nơi này tìm hắn khiến cho Mạc Phàm rất là cảm động rồi. Ai mà ngờ được, cái tên tiểu tử này lại còn mang tới cho hắn hai cái tinh phách nữa.
Quả thật, Mạc Phàm vô cùng cần tinh phách. Hắn lưu lại đồng bằng Động Đình Hồ này cũng là vì nguyên nhân này. Hắn cần một lượng lớn tinh phách để bảo vệ cho linh hồn yếu ớt của mình. Mà muốn có được tinh phách, không đâu khác chính là lấy từ đám Tích Lô Cự Yêu kia…
Mạc Phàm cũng không biết hắn đã giết bao nhiêu con Tích Lô Cự Yêu rồi. Cũng không biết đã cô đọng được bao nhiêu tinh phách rồi.
Việc Trương Tiểu Hầu mang hai cái tinh phách cấp nô bộc tới đây cho hắn trên thực tế không đưa tới quá nhiều tác dụng.
Không cần dùng tới não, Mạc Phàm cũng có thể biết được cái tên tiểu tử ngốc này đã vì hắn mà phải mạo hiểm đường xa, xông vào nơi nguy hiểm này chỉ để đưa cho hắn hai cái tinh phách này.
Nhất thời Mạc Phàm cảm thấy khóe mắt cay cay, không biết nên nói gì…..
Mạc Phàm vẫn luôn cho rằng hắn là một người lãnh khốc vô tình. Ai mà ngờ được, hắn lại bị tên tiểu tử Trương Tiểu Hầu này làm cho cảm động, muốn lãnh khốc vô tình cũng không được nữa.
“Tiền đối với em mà nói không còn là vấn đề nữa rồi… Dù sao, em lúc này cũng là một quân nhân! Mà thôi không nhắc tới nó nữa! Phàm ca, tình trạng thân thể của anh lúc này thế nào rồi, có tốt không? Em nghe lão đại Trảm Không kể hết rồi… thật sự là sợ hết hồn mà!”
Trương Tiểu Hầu mồm năm miệng mười nói.
“Em cầm lại hai cái tinh phách này đi, đem nó bán lấy tiền rồi mua lấy một món ma cụ phòng ngự tốt tốt một chút mà dùng.” Mạc Phàm không có nhận lấy nói.
Thật ra, phần lễ vật này đối với hắn rất ít ỏi nhưng quan trọng là tình sâu nghĩa nặng!
Với lại Mạc Phàm đã cô độc, phiêu bạc nơi dã ngoại này hơn ba tháng rồi nên tinh phách cấp nô bộc này không còn tác dụng gì đối với hắn.
Hơn nữa, kiếm được tinh phách cấp nô bộc lúc này đối với hắn mà nói thì vô cùng đơn giản. Nhưng mà Trương Tiểu Hầu thì khác! Có lẽ hắn đã phải đem hết của cải để dành của mình bán sạch để mua lấy hai cái tinh phách này.
“Em có ma cụ rồi! Với lại em nghe lão đại Trảm Không nói rằng lúc này anh cần phải có một lượng lớn tinh phách để dùng thì sức khỏe mới tốt trở lại được. Thế nên em mới mua hai cái này mang tới cho anh dùng trước.”
Trương Tiểu Hầu giống như người đàn ông không thể ngừng nói, tiếp tục trình bày.
“Vừa khéo em lại tìm thấy anh… Phàm ca, anh cứ yên tâm ở nơi này dưỡng thương đi! Em sẽ đi giết yêu ma, lấy tinh phách về cho anh!”
“Nói thật với anh, không phải khoe chứ… hiện giờ vài chục con Tích Lô Cự Yêu đối với em mà nói không thấm vào đâu!”
“Em cũng có mượn dụng cụ chứa vong hồn bên quân đội mang tới nơi đây chính là để dùng cho việc này. Mặc dù xác suất tinh phách rơi ra rất thấp nhưng mà giết nhiều thì kiểu gì cũng ra được…”
Phải nói là, Trương Tiểu Hầu đã chuẩn bị rất là kỹ lưỡng khi tới nơi này. Từ cái ba lô to đùng mà hắn mang tới kia, Mạc Phàm cũng có thể nhìn ra được hắn đã chuẩn bị tốt cho khâu trường kỳ kháng chiến ở đây rồi.
” Cái tên này… được rồi… được rồi… Đừng có ở đấy mà khoác lác nữa! Em lúc này có bao nhiêu bản lĩnh rồi mà ở đấy khoác với chả lác?? Anh cũng có tay có chân của mình… Nếu không em nghĩ xem tại sao anh lại đứng ở đây được chứ??” Mạc Phàm cười mắng.
” Cũng đúng à nha! Phàm ca, hay là chúng ta cùng nhau giết sạch bọn nó đi! Em và anh liên thủ không phải sẽ quét ngang cái tên tử thần Động Đình Hồ này hay sao? Ha ha ha!” Trương Tiểu Hầu cười vang nói.
Mạc Phàm không muốn phá hỏng nụ cười này của Trương Tiểu Hầu. Quả thật hắn lúc này rất là do dự không biết có nên nói cho tiểu tử biết chân tướng sự thực của cái gọi là tử thần Động Đình Hồ kia hay không.
Suy nghĩ kỹ một chút, rốt cuộc Mạc Phàm cũng bỏ ý tưởng này đi. Tốt nhất hắn không nên đả kích một người đang còn nhiệt huyết dâng trào, khí thế bừng bừng như thế này.
Huống hồ, Trương Tiểu Hầu tới lúc này quả thật rất là đúng lúc. Hiện tại hắn đang cần một trợ thủ. Thật ra, Mạc Phàm đã ở sơn cốc này từ nhiều ngày trước rồi. Mà mục tiêu của hắn lại chính là con quái vật khổng lồ trong cái đầm lầy kia.
Đó là một con cấp Thống Lĩnh bị thương. Mà ai khiến nó bị thương như thế này thì Mạc Phàm cũng không biết được.
Tóm lại, nhân lúc hắn vẫn đang còn trong trạng thái Ác Ma hóa này. Mạc Phàm hi vọng rằng khi hắn giao chiến với con yêu ma cấp Thống Lĩnh kia thì có thể giết chết được nó.
Hiện tại, Mạc Phàm đang cần gấp một linh hồn cấp Thống Lĩnh. Bất kể là tinh phách hay là tàn phách đi chăng nữa.
Mà con yêu ma cấp Thống lĩnh đang bị thương này chính là hy vọng duy nhất của hắn. Nếu không đợt cắn trả tiếp theo, e rằng linh hồn của hắn sẽ bị lực lượng này cắn cho hỏng mất.
Lực lượng trói buộc của Ác Ma hệ vô cùng khổng lồ. Sau khi Mạc Phàm dùng nó xong thì không khác gì lấy ra tính mạng, linh hồn của hắn vậy. Rất là đáng sợ!
Lúc đó, Mạc Phàm không có lựa chọn quay trở về cùng với Trảm Không nguyên nhân không phải là vì hắn đã mất đi lý trí hoàn toàn. Mà hắn biết, cho dù có là quân đội đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể nào cung cấp cho hắn một lượng lớn tinh phách vô điều kiện như vậy được.
Do đó, hắn đành phải lựa chọn tự mình đi thu thập thôi!
Tiểu Nê Thu Trụy có thể ngưng luyện ra được tinh phách khiến cho công việc của Mạc Phàm trở nên đơn giản hơn rất là nhiều. Công việc của hắn lúc này chỉ có mỗi một việc, đó là giết và giết!
Cho dù có rơi ra tàn phách thì cũng được hắn thu gom lại hết. Dù sao, nếu như số lượng đủ thì Tiểu Nê Thu Trụy vẫn có thể ngưng luyện ra được một cái tinh phách hoàn chỉnh.
Nếu như vận khí Mạc Phàm tốt, trực tiếp đánh ra được một cái tinh phách thì nó không khác nào giúp cho hắn đảm bảo thêm về tính mạng nhiều hơn một phần.
Để cho Mạc Phàm không ngờ tới rằng, lực lượng Ác Ma cắn trả lại không ngờ lại mạnh tới vậy. Lần đầu tiên cắn trả lại thiếu chút nữa thì Mạc Phàm đi đời nhà ma. Cho nên, hắn cũng hết cách đành phải tiếp tục mượn trạng thái Ác Ma hóa này điên cuồng chém giết.
Tích Lô Cự Yêu ở Hồ Động Đình đã sớm lan tràn, không khác gì cỏ dại rồi. Quân đội liên tục vạch ra kế hoạch để làm suy yếu bầy Tích Lô Cự Yêu này. Bọn họ cổ vũ, khích lệ Liệp Pháp Sư đi tiêu diệt Tích Lô Cự Yêu.
Vừa khéo Mạc Phàm hết cách, đành phải lợi dụng năng lực Ác Ma hệ này vì dân trừ hại. Hắn không được cẩn thận cho nên tiếng lành đồn xa, tiếng tăm tử thần của hắn trở nên lẫy lừng ở cái Hồ Động Đình này.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra. Một tuần sau, hắn phải đối mặt với lần Ác Ma cắn trả cuối cùng và cũng là lần cắn trả cực mạnh rồi.
Hiện tại, Mạc Phàm nắm trong tay tổng cộng bốn hệ lực lượng. Cho nên, Ác Ma hệ cũng cắn trả hắn tổng cộng bốn lần.
Ba lần trước Mạc Phàm bị cắn trả đều khiến cho hắn rất là thống khổ. Phải vô cùng vất vả lắm, hắn mới vượt qua được.
Mà một lần cuối cùng này, Mạc Phàm có dự cảm rằng, nó còn mãnh liệt hơn so với ba lần trước!
Tinh phách cấp Nô Bộc, tinh phách cấp Chiến Tướng, Tiểu Nê Thu Trụy đã vì hắn mà ngưng luyện ra không ít. Nhưng Mạc Phàm cảm thấy hắn vẫn còn thiếu một hồn phách cấp Thống Lĩnh để trấn giữ biên cương nữa.
Sinh vật cấp Thống Lĩnh xác suất rơi ra tinh phách khá là cao. Hắn chọn con quái vật cấp Thống Lĩnh đã bị trọng thương kia, mặc dù không có rơi ra tinh phách giá trị liên thành đi chăng nữa thì một cái tàn phách cấp Thống Lĩnh kia cũng có thể cung cấp cho linh hồn hắn một nguồn năng lượng không nhỏ.
Thống Lĩnh dù sao cũng là Thống Lĩnh! Muốn giết nó cũng không có được dễ dàng tới như vậy. Cho dù… nó đã bị trọng thương đi chăng nữa!
Mạc Phàm không muốn chờ đợi nữa. Hắn không muốn chờ con yêu ma cấp Thống Lĩnh kia khôi phục lại thương thế.
Mặc dù hắn có thể mượn nhờ lực lượng của Ác Ma hệ nhưng kể cả như vậy đi chăng nữa thì hắn cũng không có cách nào giết được nó.
Vừa khéo, Trương Tiểu Hầu từ xa xôi ngàn dặm tới đây. Còn có một nữ Pháp Sư hình như thực lực cũng không tồi nữa. Như vậy, hắn thừa sức đánh chết con yêu ma cấp Thống Lĩnh này rồi!
……….
” Đi! Chúng ta đi giết con quái vật trong đầm lầy này!” Mạc Phàm liền đắc ý nói ra kế hoạch của mình cho mọi người nghe.
” Cái gì???” Trương Tiểu Hầu nghe xong, hai con mắt liền trợn lên. Trong đầu hắn liền hiện ra hình ảnh con quái vật khổng lồ giết chết nhóm Liệp Pháp Sư chỉ trong vòng tích tắc kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.