Toàn Chức Pháp Sư

Chương 153: Chiến Chập kiên cường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nham Ma Sĩ
Tác giả: Loạn
Dịch: Hoangforever
” Hải Đại Phú rơi vào bẫy bọn họ rồi. Chuyện này phiền phức à nha”
Trịnh Băng Hiểu thuộc hệ triệu hoán nói.
Người thanh niên có khuôn mặt dài và cao, tên là Vương Lực Đĩnh liền nói:
” Thế này không phải rất tốt hay sao. Tự nhiên chúng ta loại bỏ được 1 đối thủ. Bây giờ chỉ còn lại 5 người chúng ta cạnh tranh Luyện Huyết Chi Thú.”
” Đại ca! Chúng ta còn lại 6 người cơ mà. Đại ca đếm nhầm rồi!”
Trịnh Băng Hiểu nói.
” Có cần nhất thiết gộp cả hắn vào không? Một thằng mà ngay đến cả thú triệu hoán thú của mình cũng không dám triệu hoán ra?”
Vương Lực Đĩnh quay sang nhìn tiểu ngoại tộc Mạc Phàm.
Mấy hôm trước, thầy Tưởng Vân Minh yêu cầu mọi người triệu hoán ra thú triệu hoán của mình để thầy tổng hợp, và đánh giá thực lực của mỗi người. Thế nhưng lúc đó U Lang Thú của Mạc Phàm vẫn đang còn ngủ say. Vì vậy, hắn cũng không triệu hoán U Lang Thú của mình ra.
Hơn nữa, Mạc Phàm cũng không ở chung phòng ký túc với 6 người này. Cho nên, hắn bị bọn họ coi là tiểu ngoại tộc.
” Đại ca. Người không nên nói như vậy. Dù sao 7 người chúng ta đều chung một hệ. Với lại thầy Tưởng Vân Minh từng nói rằng: nếu như chúng ta không đánh bại được 100 người. Thì những tư chất nguyên vốn thuộc về chúng ta kia sẽ bị đem cho những hệ khác có biểu hiện tốt hơn. Đối với chúng ta mà nói, chuyện này quả thật là một tổn thất rất lớn.”
Trịnh Băng Hiểu nói theo kiểu giảng hòa.
Vấn đề lớn nhất của hệ triệu hoán bọn họ lúc này chính là đánh bại 100 người. Hay nói toạc ra, hệ triệu hoán của bọn họ phải đối kháng với tất cả các hệ trong nhà trường này.
Cuộc ” Đấu thú so tài” lần này, Lão Sư Tưởng Vân Minh có yêu cầu vô cùng cao đối với bọn họ. Đương nhiên, bọn họ không thể nào đánh bại toàn bộ tân sinh viên khiêu chiến rồi. Thế nhưng tối thiểu bọn họ cũng phải đánh bại được 100 người khiêu chiến.
Nếu như lấy số 100 này chia đều cho 7 người thì… chẳng khác nào mỗi người trong bọn họ phải đánh bại được 15 người khiêu chiến hay sao??
Hải Đại Phú là người xuất chiến đầu tiên. Thế nhưng lúc này Trịnh Băng Hiểu có cảm giác sắp bị lật thuyền trong mương tới nơi rồi. Muốn đánh bại được 100 người, đối với Trịnh Băng Hiểu mà nói. Đây là một vấn đề tương đối là khó khăn.
” Không sao. Không sao. Nếu như trong chúng ta có người không đạt tới số lượng được giao. Cùng lắm ta bổ sung thêm vào là được!”
Vương Lực Đĩnh nhếch môi, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
” Vương Lực Đĩnh. Người đừng có ở đó mà khoác lác!!”
…………..
Lúc này, Hải Đại Phú đang còn đứng ở giữa sân. Trên gương mặt hắn lúc này hiện ra mấy phần kinh ngạc.
Mặc dù hắn kinh ngạc thế nhưng hắn cũng không có lúng túng. Ngược lại hắn nhìn tên thanh niên đang còn lấy tay quẹt ngang lỗ mũi kia rồi cười khẩy nói:
” Xem ra người cũng có chút thông minh đấy. Thế nhưng người không biết từ xưa tới nay, mắt của yêu ma Trùng tộc rất là kém hay sao?? Ha ha ha … Sao? Còn đủ sức lực để chơi đùa với yêu thú của ta nữa không??”
Hải Đại Phú vừa nói xong. Bạch Khải Chiến Chập liền phát ra một tiếng rít gào nổi giận.
Nó cố gắng rút hai chân trước ra khỏi lá chắn nham thạch. Rồi sau đó quét chiếc đuôi nặng nề đánh về phía tên nam sinh đội mũ kia. Căn bản không dùng tới hai cặp mắt bị thương của mình để khóa mục tiêu!
Nam sinh đội mũ nhìn thấy chiếc đuôi khổng lồ đánh về phía mình, sắc mặt liền trắng bệnh. Hắn không ngờ Bạch Khải Chiến Chập đã bị mù hai con mắt mà vẫn có thể tấn công hắn một cách chính xác.
“Phốc ~~~~~~~~~~~~~~”
Từ miệng tên nam sinh đội mũ, một ngụm máu tươi liền phun ra như suối. Cả người hắn bay thẳng ra ngoài đập vào lồng sắt rơi xuống đất cái “bịch” sau khi bị cái đuôi của Bạch Khải Chiến Chập đánh vào lồng ngực.
Vị lão sư Quang hệ Cố Hàm nhìn thấy như vậy liền xông vào. Sau đó hắn rnhanh chóng đem tên nam sinh đội mũ đang còn hôn mê này đưa ra ngoài cho đội ngũ y tế chữa trị.
Vừa mang ra ngoài, nam sinh đội mũ này liền ngất đi. Từ trong miệng hắn, máu tươi không ngừng phun trào ra.
” Lão sư Nguyễn Nhã. Giao hắn lại cho người.”
Cố hàm đem tên nam sinh này để xuống, rồi lạnh nhạt nói với nữ lão sư mặc một bộ váy màu trắng ngồi ở bên cạnh.
“Người nên ra tay bảo vệ cho hắn từ sớm. Thương thế của hắn cũng không nhẹ….”
Lão sư Nguyễn Nhã lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
” Đã không chết thì cũng không nên lãng phí ma năng của ta.”
……………
Hải Đại Phú thấy tên nam sinh kia đã bị đưa ra ngoài chữa trị. Hắn liền cười như được mùa.
“A … ha ha ha!”
” Nếm thử Lôi Ấn của ta!”
Tên nam sinh có mái tóc ngắn màu xanh tức giận nói.
Hắn đứng ở cách đó không xa và đang còn giơ một tay lên cao. Lôi Ấn giống như một bầy mãng xà sấm sét hung dữ đang còn trôi nổi ở trên đầu của hắn.
Sau khi hắn nói một tiếng ra lệnh. Tất cả sấm sét liền điên cuồng hướng về phía Bạch Khải Chiến Chập. Ánh sáng màu tím lóe lên một cách rực rỡ.
” Ngu ngốc! Người nghĩ Lôi hệ của người là mạnh nhất hay sao?”
Hải Đại Phú liền mắng.
Sấm sét đánh lên người Bạch Khải Chiến Chập. Bình thường, những tia sấm sét này sẽ ở bên ngoài lớp da không ngừng nổ “Tí Tách”.  Sau đó, khi lớp da bị rách, chúng sẽ chui vào và đánh sâu vào tận xương tủy, tạo ra tổn thương Lôi điện khổng lồ. Đồng thời, nó khiến cho hầu hết sinh vật bị tê dại.
Nhưng vào lúc này, roi Lôi điện giống như đánh lên bộ áo giáp màu trắng làm bằng xương của Bạch Khải Chiến Chập vậy. Rõ ràng trên bộ áo giáp lúc này có mấy vệt nám đen dài do roi Lôi điện đánh tạo ra. Thế nhưng, roi Lôi điện kia lại không có cách nào chui vào bên trong da thịt của Bạch Khải Chiến Chập.
Vì vậy, con Bạch Khải Chiến Chập vẫn hoạt động như cũ. Nó mở lưỡi liềm ở chi sau ra rồi đẩy mấy đạo Lôi Ấn nổ tán loạn đang còn sót lại người kia ra một cách nặng nề. Sau đó, nó xông về phía tên nam sinh có mái tóc ngắn màu xanh kia quét ra một đường.
” Biến đi!”
Chiếc đuôi bằng thép có chiếc mũi hình chữ L liền va chạm với tên nam sinh có mái tóc ngắn màu xanh. Tên này liền bị cuốn bay ra ngoài.
Ngay lập tức, vị lão sư Quang hệ liền xuất hiện ngay trước mặt tên nam sinh kia giống như kiểu dự đoán từ trước rồi vậy. Hắn lặng lẽ đem tên nam sinh này tới trước mặt lão sư hệ chữa trị.
” Còn lại hai thằng!”
Hải Đại Phú quét mắt, lạnh lùng nhìn hai nam sinh còn lại.
Hai nam sinh kia cũng cắn răng không chịu lùi bước. Thế nhưng đáng tiếc là kỹ năng của hai người bọn họ không có tác dụng gì đối với  Bạch Khải Chiến Chập.
Tên sinh viên Phong Hệ kia có lẽ còn có thể dựa vào thân pháp linh hoạt của mình để tránh né. Nguyên do là Bạch Khải Chiến Chập di chuyển khá là chậm. Nhưng Hải Đại Phú cũng không có vội vàng ra lệnh cho thú của mình tấn công. Hắn cứ yên lặng chờ đợi đối phương tiêu hao hết ma năng rồi sau đó mới ra lệnh cho thú triệu hoán của mình tấn công.
Cuối cùng, tên sinh viên Phong Hệ cũng bị đánh bay ra ngoài.
………..
Hải Đại Phú đánh bại 4 người dễ dàng, khiến cho người khiêu chiến xếp thành hàng dài ở phía sau liền lộ ra vẻ do dự.
Nhưng mà, số lượng người không sợ chết tập hợp lại thành một nhóm xông lên khiêu chiến cũng có không ít. Rất nhanh lại có 5 tên sinh viên xông lên  khiêu chiến.
5 tên sinh viên này có vết xe đổ của 4 người trước rồi. Vì vậy, bọn họ phối hợp các hệ lại với nhau khá hơn 4 người kia rất là nhiều. Thủy hệ chịu trách nhiệm bảo vệ. Phong hệ không ngừng quấy rối. Hỏa hệ kéo dài thiêu đốt….
Cuộc chiến này kéo dài khá lâu. Nhưng cuối cùng 5 người này cũng không thể nào địch lại con Bạch Khải Chiến Chập hung mãnh kia.
Đến lượt đội ngũ thứ 3 xông lên khiêu chiến. Rõ ràng vòng này, lực chiến đấu của Bạch Khải Chiến Chập đã bị suy yếu đi nhiều. Lúc này, nó không còn sự áp đảo như ban đầu nữa.
Hải Đại Phú cắn răng đem một tổ 6 người này giải quyết cho xong.
Sang đến vòng thứ 4. Rốt cục Bạch Khải Chiến Chập cũng không trụ nổi trước loạt tấn công luân phiên của tổ đội này. Nó bị một nữ sinh Hỏa Hệ đánh cho ngất xỉu phải quay về không gian thứ nguyên.
Hải Đại Phú rất là không cam tâm.Trước kia hắn ở trường cấp 2, một mình hắn đánh 40-50 người không thành vấn đề. Ai mà ngờ khi bước chân vào trong học phủ Minh Châu này, hắn lại chỉ có thể giải quyết được 15 người…
…………..
Chiến tích này, e rằng hắn không có cách nào tranh đoạt được Luyện Thú Chi Huyết.
” Người lên ứng chiến đi.”
Vương Lực Đĩnh nhìn sang nam sinh gầy lùn bên cạnh nói.
Nam sinh gầy lùn vội vàng khoát tay, nói:
“Ta… Thú triệu hoán của ta có lực chiến đấu rất là kém cỏi. Ta có thể qua được 1 vòng hay không, còn chưa chắc đã làm được.”
” Không sao. Không sao. Cho dù người không đánh bại được 1 ai. Ta cũng có thể bổ sung thêm vào được. Ta chỉ muốn biết, người có dám lên hay không thôi.”
” Hay là, người lên trước đi, Mạc Phàm?”
Nam sinh gầy lùn liền quay sang nói với Mạc Phàm.
” Thú triệu hoán của ta đang bị thương. Số lượng của ta, chắc đành phải dựa vào các người bổ sung thêm vào thôi.”
Mạc Phàm cũng không có giấu diếm, thẳng thắn trả lời.
” Sớm đã biết người chỉ là một thằng phế vật.”
Vương Lực Đĩnh nói.
Mạc Phàm cũng không tức giận….hắn yên lặng đem thù này nhớ kỹ. Hắn đang nghĩ trong đầu xem, sau này hắn sẽ dùng tư thế gì để tát ngược trở về.
Người chê bai người khác thì giỏi rồi. Ngon đánh nhau với lão tử. Có tin lão tử dùng một đòn Lôi điện đánh chết người hay không?
Cho chừa cái tội xem thường người khác đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.