Toàn Chức Cao Thủ

Chương 537: Hội núp lùm




Edit: Kha | Beta: Zencest
Đầm lầy Răng Độc.
Người của công hội có câu lạc bộ gấp rút chạy về phía trước. Trong góc nhìn ngó thấy thợ săn đầm lầy Lôi Phổ đang bị dẫn dụ chạy băng băng.
BOSS hoang dã ghét nhất điểm đó. Nó xuất hiện ngẫu nhiên nên không có vị trí cố định, toàn bộ đầm lầy Răng Độc có thể trở thành khu vực hoạt động của nó. Chỉ cần tài dụ quái đủ điêu luyện, bạn có thể dẫn dắt thợ săn Lôi Phổ tới bất kỳ ngõ ngách nào trong đầm lầy Răng Độc.
Nhưng độ khó chắc chắn rất cao, nếu thật sự có thể thoải mái dắt BOSS chạy vòng vòng một cách an toàn, vậy chẳng phải BOSS hoang dã sẽ bị người chơi thả diều dễ dàng ư?
Ba tên Lam Khê Các trộm được thợ săn đầm lầy Lôi Phổ phía trước cũng vật vã hết sức, phải mệt mỏi ứng phó đám người đuổi giết BOSS sau lưng, tốc độ trốn chạy quả thật rất chậm, nếu đám này muốn đuổi theo thật, ba tên có thể bị bắt kịp nhanh chóng. Chẳng qua mỗi công hội đều nhận được những mệnh lệnh khác nhau của hội trưởng, hiện tại không ai sẵn sàng đuổi theo hết. Tất cả vẫn từ từ quan sát sít sao, còn thừa sức để tìm kiếm bóng dáng của những kẻ thuộc công hội khác.
“Có cơ hội thì giết sạch tụi nó, nhưng phải nhớ không được bại lộ chính mình.” Hai người chơi Bát Giác và Đao Đậu của Trung Thảo Đường vẫn nhớ rõ lời dặn của hội trưởng.
Tên của hai nhân vật đều là thuốc đông y, còn là thành viên nòng cốt của công hội, tất nhiên được hội trưởng rất coi trọng. Một là thích khách một là ninja, cả hai đều thuộc nghề nghiệp am hiểu đánh lén. Hơn nữa môi trường khắc nghiệt của đầm lầy Răng Độc rất hợp với nghề của họ. Hai người vừa đuổi theo BOSS vừa âm thầm chú ý tới một pháp sư chiến đấu bên Yên Vũ Lâu.
Pháp sư chiến đấu mặc giáp da, HP và phòng thủ tàm tạm, nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh vì Huyễn Văn không thuộc tính. Mà Huyễn Văn yêu cầu tấn công mục tiêu mới có được, vì thế, pháp sư chiến đấu này phải kinh động vô số quái trên đường đi để bổ sung trạng thái buff của Huyễn Văn, trông khá là tàn bạo, cũng chả biết có phải do hội trưởng người ta dặn không. Màn theo dõi hiện tại không cần tốc độ quá nhanh, trạng thái buff của Huyễn Văn thuộc tính không có cũng chả sao.
“Không ổn, thằng kia chơi nổi quá, tụi mình lén giết có lẽ nó sẽ không biết, nhưng dễ bị mấy đứa đang theo dõi nó phát hiện, thế thì cũng không ổn.” Bát Giác nói với Đao Đậu.
Không kịp dùng clone, Thiên Nam Tinh mới trực tiếp phái họ tiến hành nhiệm vụ lần này. Dù cả hai ẩn tên công hội nhưng hai cái tên Bát Giác và Đao Đậu cũng đủ để bại lộ. Giả sử tên không gây bại lộ, đám nằm vùng trong công hội dò danh sách cũng có thể tìm ra acc. Do đó, Thiên Nam Tinh đã dặn họ nếu lộ hàng phải tự động rời khỏi công hội trước.
“Thôi bơ nó đã, đổi đứa khác đi.” Đao Đậu đồng ý quan điểm của Bát Giác, cả hai đang chuẩn bị di dời, đột nhiên nhìn thấy ánh lửa bùng lên dưới chân pháp sư chiến đấu của Yên Vũ Lâu.
Với kinh nghiệm dày dặn, cả hai liếc phát là biết tên kia giẫm phải Bẫy Lửa của đạo tặc.
Thành viên tinh anh của các công hội có câu lạc bộ đều tài năng hơn người, pháp sư chiến đấu vừa chạm phải bẫy đã lập tức phản ứng, vội vàng nhảy ra sau. Tuy gã vẫn bị cạm bẫy gây tổn thương đôi chút, nhưng nếu cứ đứng mãi trên đấy sẽ bị thương nhiều hơn. Bẫy lửa này không hạn chế hành động của nhân vật, song tổn thương vừa cao vừa kéo dài. Tuy pháp sư chiến đấu này đã nhảy ra, nhưng ngay thời điểm giẫm phải đã dính chiêu để buff tự thiêu, trên cơ thể còn vương ánh lửa, thanh máu vẫn tiếp tục giảm xuống.
Vết thương kia còn khuya mới gây chết người. Pháp sư chiến đấu bị đánh lén cũng lập tức tỉnh táo, xoay 360 độ trên không, góc nhìn càn quét một lượt, Bát Giác và Đao Đậu hoảng hồn núp xuống.
Ngó đầu ra lần nữa, pháp sư chiến đấu kia đã lùi về bên dưới gốc cây, lưng dựa thân cây, tránh trường hợp bị vây quanh. Bất thình lình, một ninja xuất hiện từ phía sau thân cây ngay trên đầu gã, dùng Thuật Ẩn Thân từ từ tuột xuống, sắp tới nơi chợt rơi cái vèo. Lúc pháp sư chiến đấu phát hiện bóng người thoáng qua thì đã không còn kịp, bị ninja đáp xuống kéo nghiêng cả người bằng Thuật Xoay Người Tròng Đầu. Ở hướng khác, một tên thích khách chợt chạy ào đến, vung đao đầy sát khí, Bát Giác lập tức nhận ra đây kỹ năng giết ngay tức khắc đáng sợ nhất của nhóm thích khách bọn họ: Một Đòn Liều Mạng.
Máu thích khách không dày, Một Đòn Liều Mạng lấy máu đổi máu không thể giết được đa số nghề. Nhưng máu hệ Pháp Sư lại kém hẳn thích khách. Pháp sư chiến đấu dù tên có “chiến”, cũng không thoát khỏi thân phận “pháp sư” với đặc trưng máu mỏng. Ngay thời điểm thích khách vung Một Đòn Liều Mạng, cơ thể pháp sư chiến đấu vẫn ở yên đấy, song máu văng tung tóe sau lưng lại chứng tỏ đòn công kích này thương tổn cao nhường nào.
Ai ngờ hết một đao mà pháp sư chiến đấu vẫn sống nhăn răng, gã bèn xoay cơ thể nhìn thử tên ninja, chợt một phát đạn vang lên trúng vào vai phải của pháp sư chiến đấu. Cơ thể pháp sư lảo đảo nghiêng ngã một vòng, góc nhìn xoay được non nửa chuyển trở về. Ninja nhanh chóng núp sau lưng pháp sư chiến đấu, lại dùng thuật ninja và đao thuật tấn công liên tục. Mặt khác, thích khách sau khi dùng Một Đòn Liều Mạng liền bị mất hết sức lực trong thời gian dài. Đại chiêu quá mạnh phải trả giá nhiều thế đấy.
“Kỹ thuật bắn súng ngon đấy!”
Bát Giác và Đao Đậu đều biết nhìn hàng, tuy người tấn công chủ yếu là thích khách và ninja, nhưng một phát đạn thần bí kia mới hiển lộ kỹ thuật đỉnh cao thật sự. Vị trí và thời cơ súng bắn được tính toán cực chuẩn, chỉ là giờ chẳng khác công dã tràng. Phe kia không bị pháp sư chiến đấu phát hiện, lại bị hai người nhìn rõ ninja và thích khách.
“Lại có đứa ôm mưu đồ giống mình.” Bát Giác và Đao Đậu thầm trao đổi, rồi nhanh chóng gửi tin nhờ hội trưởng hỏi đám nằm vùng thử xem hai người kia thuộc nhà nào.
“Có cần theo dõi chúng không?” Gửi xong tin nhắn, Đao Đậu thấy hai người kia sắp rời đi, bèn hỏi Bát Giác.
“Không cần, còn tên thiện xạ kia nữa......” Bát Giác cảnh giác nhìn quanh bốn phía, không phát hiện gì cả. Từ vị trí đạn bắn, họ có thể đoán sơ phương hướng, chẳng qua không phát hiện gì thôi. Ai biết tên kia có đang quan sát khu vực này không?
“Tao không nhận ra hai đứa kia.” Đao Đậu bảo. Làm tinh anh trong công hội ai cũng có chút tiếng tăm, dù không quen cũng được tính biết tên. Mà hai tên kia lại nằm ngoài sự hiểu biết về cao thủ công hội của Đao Đậu.
“Tao cũng vậy.” Bát Giác lắc đầu.
“Chắc là clone nhỉ?” Đao Đậu nói.
“Clone nhà ai có thể tới nhanh dữ vậy?” Bát Giác hỏi.
Đao Đậu ngẫm thấy có lý. Vừa phát hiện có người cùng họ chấp hành nhiệm vụ ám sát, cả hai càng cẩn thận hơn. Đồng thời mừng thầm vì đã không xuống tay với tên pháp sư chiến đấu kia, bằng không người bị lộ sẽ là họ. Tóm lại, đối mặt ba kẻ ám sát, hai bọn họ vẫn là kẻ chiến thắng: Đối thủ cạnh trạnh bị tiêu diệt nhưng họ không bị bại lộ.
Còn ba tên kia? Tiêu diệt được đối thủ cạnh tranh nhưng lại bại lộ thân phận.
Người chơi Yên Vũ Lâu bị giết, người nhận được tin đầu tiên hiển nhiên là Yên Vũ Lâu. Hội trưởng Yên Vũ Tỏa Lâu nghe xong cũng không lập tức nổi giận, gã biết ngay trong đám người phái ra lần này có người đang gây rối.
Chắc hẳn chúng muốn âm thầm giết sạch đối thủ cạnh tranh, BOSS sẽ rơi vào tay chúng mà không ai hay biết.
Góc nhìn của Yên Vũ Tỏa Lâu lặng lẽ đảo qua đám người chơi thuộc các công hội phía trước, đột nhiên gã nhìn thấy một người trông như phải rời khỏi đội ngũ.
“Ông định làm gì!”
Yên Vũ Tỏa Lâu không ngờ rằng, cùng một lúc, hội trưởng của các công hội khác cũng hô lên, góc nhìn tập trung hết về hướng kia.
“Hả? Gì vậy? Nói tui hả??” Người chơi kia khó khăn lắm mới nhận ra người đám hội trưởng gọi là mình, “Có làm gì đâu chứ!”
“Ông muốn rời khỏi hả?”
“Không có......”
“Bây giờ không ai được rời khỏi!” Có hội trưởng nói to. Yên Vũ Tỏa Lâu dòm dòm, chuyện người trong nhà bị giết chắc chắn đám kia cũng thấy được. Chả biết đứa nào, còn bày đặt ám sát, bại lộ quá đi! Nhưng gã vừa nghĩ vừa lo lắng. Phe gã đã chết một người, mà tên hội trưởng nào cũng đang theo dõi sít sao, e sợ nhà khác gọi thêm tiếp viện, cách kiềm chế lẫn nhau này chỉ có thể dựa vào nhân số bên ta đầu quân. Giờ Yên Vũ Lâu ít đi một người, sao gã có thể không hoảng chứ? Còn chẳng biết có kịp gọi người tới nữa không.
“Ừ, tốt tốt. Tin tức tới rồi, hiệu quả không tệ.”
Sau khi người chơi Yên Vũ Lâu bị ám sát, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nhận được tin khen ngợi từ Ngụy Sâm.
“Làm cho chúng tự kiềm chế lẫn nhau, chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn.” Diệp Tu đáp.
“Mày xuống tay mau chút.” Ngụy Sâm nói.
“Ông hết chịu nổi rồi?” Diệp Tu hỏi.
“Bà nội nó chứ, chú mày cứ dẫn BOSS hoang dã cấp 65 đi loanh quanh thử đi!” Ngụy Sâm mắng.
“Tui thấy ông còn thời gian gửi tin mà, chắc phải rảnh lắm chớ.” Diệp Tu nói.
“......” Ngụy Sâm lập tức thể hiện mình đéo rảnh.
“Cú vừa nãy giết quá đẹp!” Trong đội ngũ của Quân Mạc Tiếu, cuộc thảo luận đang diễn ra sôi nổi.
“Ha ha, mọi người nghe theo tui, tụi mình tiếp tục nào!” Diệp Tu nói trong kênh tán gẫu.
“Duyệt duyệt.” Họ đều là đồng bọn của Ngụy Sâm, tính tình rất thẳng thắn. Không canh cánh chuyện từng chiến với Diệp Tu một trận, vừa thấy Ngụy sâm cùng Diệp Tu là bằng hữu, họ lập tức cũng coi Diệp Tu thành bạn. Nếu là bạn, nghe theo Diệp Tu tất nhiên chẳng sao cả. Có người chơi nào sẽ tự tin cho rằng trình độ chỉ huy của mình cao hơn đại thần Diệp Thu chứ.
“Yên Vũ Lâu vừa bị chúng ta xử lý một em, mục tiêu tiếp theo là Trung Thảo Đường. Hai tên vừa chung sức nhìn lén rất hăng lúc nãy, tụi mình hãy cho chúng chuyện tốt nhân hai, chết có đôi có cặp.” Diệp Tu nói.
“Rõ” Mọi người hò hét.
“Lần này sẽ do người của Mưu Đồ Bá Đạo ra tay.” Diệp Tu chỉ đích danh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.