Toàn Chức Cao Thủ

Chương 210: Hiểu lầm tốt đẹp




Rừng Không Tri, trong khu rừng tịch mịch chỉ thỉnh thoảng mới có người chơi đến làm nhiệm vụ này, cứ thế mà nằm lại 32 xác chết.
Đương nhiên xác chết giờ cũng không còn nữa. Tất cả đã chọn sống lại về thành, ngoài trừ Cô Ẩm ngã xuống sau cùng. Gã không vội vã sống lại, bởi vì cuộc tranh đấu trường kỳ này không phải chỉ kết thúc tại đây.
Bấy giờ một số lượng lớn người chơi từ công hội đang tiến đến Rừng Không Tri, nhưng tiếc rằng 32 người bên họ đã bị diệt sạch ở đây. Vào lúc này, không ai có thể chỉ chính xác vị trí của đám Quân Mạc Tiếu nữa. Cô Ẩm cũng không vội sống lại, vì gã muốn thấy hướng đi của đám người này.
Cô Ẩm cứ như một linh hồn phiêu lãng trên không, nhìn xuống xác chết của mình, nhìn xuống bảy người trong rừng cây.
Tiếc rằng gã không nghe thấy tiếng của bảy người.
“Ha ha ha, tui giết được một người nữa. Ông thua rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn cười ầm ĩ bước sang, nói một cách cực kỳ nghiêm túc với Muội Quang. Vừa nói vừa thưởng thức nhật ký ghi chép của hệ thống.
“Ý?” Bánh Bao Xâm Lấn bất ngờ kêu lên khó hiểu, góc nhìn hướng đến xác chết trên mặt đất.
Cô Ẩm thật bất hạnh, gã chính là người cuối cùng bị Bánh Bao Xâm Lấn tranh giết. Tuy đang là một cái xác không hồn, nhưng hệ thống không hề bủn xỉn mà cho hẳn cái tên Cô Ẩm trên xác. Xác chết cũng cần tên, có đôi khi rất hữu ích.
“Sao thằng này không sống lại, chẳng lẽ còn chưa chết?” Bánh Bao Xâm Lấn lại bắt đầu ngây thơ vô tội, khó hiểu hỏi, nhân vật đạp lên xác Cô Ẩm, còn nhảy hai cái.
Cô Ẩm đương nhiên không biết Bánh Bao Xâm Lấn đang nói gì, nhưng hành động đạp xác lại khiến Cô Ẩm suýt hộc máu.
“Quá đáng rồi nha.” Cô Ẩm quyết nhớ kỹ tên Bánh Bao Xâm Lấn.
Đúng lúc này, Cô Ẩm đột nhiên nhìn thấy Quân Mạc Tiếu hơi ngẩng đầu.
Trong trò chơi nhân vật đương nhiên có động tác ngẩng đầu. Khi người chơi chuyển góc nhìn lên cao, trong mắt người khác, nhân vật đang thực hiện động tác ngẩng đầu.
Cô Ẩm biết rõ rằng hệ thống hiện chỉ chừa cho mình một góc nhìn, thực tế không hề có linh hồn nào trên không vào lúc này. Thế nhưng, nhìn thấy Quân Mạc Tiếu ngẩng đầu nhìn chằm chằm, Cô Ẩm đột nhiên cảm thấy bản thân bị xem thấu.
Nhân vật chết, nhưng người đứng sau nhân vật lại sống sờ sờ đấy.
Cô Ẩm có cảm giác như đang mắt đối mắt với kẻ đứng sau Quân Mạc Tiếu.
“Hắn biết mình ở đây......” Trong lòng Cô Ẩm chợt cảm thấy như thế, tuy chính gã cũng không diễn tả được “ở đây” đấy là ám chỉ ý nào.
Rồi gã nhìn thấy bảy người Quân Mạc Tiếu tản ra, bảy người cùng đi một hướng, nhanh chóng rời xa phạm vi tầm nhìn của mình.
Sau khi chết, góc nhìn trên cao của thượng đế lấy xác người ấy làm trung tâm, người chơi không thể điều chỉnh gì. Bảy người thoát khỏi tầm nhìn của Cô Ẩm, đây vốn là chuyện gã muốn thấy, gã muốn dựa vào đó mà phán đoán hướng đi của cả lũ.
Nhưng một cái ngẩng đầu của Quân Mạc Tiếu lại khiến gã ngơ ngác.
Quân Mạc Tiếu biết mình đang nhìn, biết ý đồ của mình, hướng đi này thật sự là hướng chúng đi sao?
Cô Ẩm  bảo trì góc nhìn xám xịt này rất lâu, nhưng không hề nhìn thấy bảy người xuất hiện nữa.
Bảy người đã đi rồi, còn đi rất nhanh.
“Theo anh.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã đi đầu tiên.
“Định đi đâu vậy?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Đối phương chắc chắn còn người đến. Mới đầu chúng không biết hướng đi của mọi người, nhưng ngay khi tất cả xuất hiện ở đây. Người đuổi giết các em ở Vùng Đất Lưu Lạc, chủ thành hay thôn Cáp Đức sẽ chạy sang Rừng Không Tri.” Diệp Tu nói.
“Hiện tại đi đường này có thể tránh né người đến từ những hướng đấy.” Muội Quang thế nhưng bổ sung một câu.
“Ừ, đúng.” Diệp Tu đáp.
“Trốn làm gì, cứ chặn đầu đánh chúng đi.” Đường Nhu nói.
“Đối đầu với những kẻ vừa rồi, chúng ta quả thực chiếm thượng phong.” Diệp Tu cười nói, “Có điều cứ dây dưa mãi cũng không được gì, dù mình có đánh chết chúng hết lần này đến lần khác, cuối cùng người đạt được mục đích vẫn là chúng.”
“Vì sao? Chúng muốn gì?” Đường Nhu hỏi.
“Cản trở chúng ta luyện cấp, kéo chậm tốc độ luyện cấp của chúng ta. Xem ra giờ các cao thủ tinh anh của mọi công hội đều đang đuổi giết chúng ta. Nhưng anh dám chắc rằng, mỗi công hội sẽ có ít nhất hai đến ba đội tinh anh tiếp tục đánh bản luyện cấp. Còn mình thì sao? Trong quá trình dây dưa với chúng, dẫu có đánh bại chúng thì thời gian vẫn bị lãng phí. Với những công hội lớn như chúng, những nhân vật đấy có chết đến bỏ luôn cũng chẳng sao, chúng có rất nhiều người, nhiều tài khoản, những acc đó vứt chơi cũng không sợ. Nhưng tụi mình lại không vứt được.” Diệp Tu nói rất chi tiết, hắn biết người mới quen với game như Đường Nhu sẽ không rõ mối quan hệ thiệt hơn trong game online.
“Thế giờ mình phải làm gì?” Đường Nhu hỏi.
“Phó bản, vẫn còn phó bản. Điều chúng sợ nhất là mình lập nên kỷ lục mà chúng không phá nổi, nên mình cứ lập cho chúng biết mặt. Chỉ có làm thế, mới thật sự phá được kế hoạch của chúng.” Diệp Tu nói.
“Rõ rồi.” Đường Nhu nói.
“Ế ế ế, sao lại phó đánh bản rồi, không phải bảo so đấu à, kỹ thuật của đội ông anh rất được nha, cậu bạn chơi quỷ kiếm sĩ chưa từng gặp mặt này cũng rất lợi hại. Đi nào, tụi mình so tài chút nào.” Hoàng Thiếu Thiên kêu gọi.
Thế mà được Hoàng Thiếu Thiên khen lợi hại, Kiều Nhất Phàm chợt kích động vô cùng. Vậy ra bản thân chơi trận quỷ là lựa chọn chính xác, hơn nữa còn thể hiện được năng lực của mình, nên mới có thể khiến Hoàng Thiếu Thiên chỉ gặp một lần đã trầm trồ khen ngợi. Kiều Nhất Phàm tin tưởng đội trưởng Vương Kiệt Hi nhà mình cũng không kém cạnh, không chú ý đến cậu chỉ vì nghề không thích hợp nên hạn chế thực lực mà thôi.
Kiều Nhất Phàm được đại thần khen ngợi, khuyến khích và ủng hộ, tự tin dâng trào hẳn. Có điều suy nghĩ của cậu có hơi tưởng bở rồi.
Hoàng Thiếu Thiên khen cậu, vì ở đây chỉ là game online, coi cậu là một người chơi bình thường. Người chơi bình thường có thể làm vậy, hoàn toàn xứng đáng với câu khen “lợi hại”. Nếu Hoàng Thiếu Thiên biết cậu cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp, cách nhìn và đối đãi sẽ không thế nữa. Lúc nãy, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh không thiếu những màn chiến đấu đặc sắc, Hoàng Thiếu Thiên lại chẳng khen câu nào, do phân biệt đối xử cả đấy.
Kiều Nhất Phàm tiếp xúc chính thức với trận quỷ còn chưa được vài ngày, không thể nào nhanh như vậy đã trở thành nhân vật cấp bậc đại thần được người người kính trọng như hai người kia......
“Cám ơn tiền bối đã khen ngợi.” Trong giọng điệu của Kiều Nhất Phàm mang chút mừng rỡ, đây là một hiểu lầm. Có điều là một hiểu lầm tốt đẹp. Thứ mà Kiều Nhất Phàm thiếu chính là tự tin, sự hiểu lầm đẹp đẽ này khiến lòng tin của cậu tăng  không ít.
“Tiền bối? Tiền bối gì, cậu kêu ai là tiền bối? Rốt cuộc cậu là ai?” Hoàng Thiếu Thiên chợt kinh ngạc.
“Em tên...... Kiều Nhất Phàm......” Kiều Nhất Phàm cũng bị dọa sợ, chần chờ trả lời.
“Kiều Nhất Phàm? Cậu là......” Hoàng Thiếu Thiên vốn là người có suy nghĩ kỹ lưỡng. Một câu xưng hô “tiền bối” khiến hắn đoán được thân phận của Kiều Nhất Phàm. Chỉ có người trong giới chuyên nghiệp mới dùng xưng hô “tiền bối”, người chơi game không lịch sự “tiền bối” như thế. Dù có lịch sự, Hoàng Thiếu Thiên và cậu bạn này chỉ mới quen, trình độ của cậu ta trông không phải người mới, làm thế nào chắc chắn mình là”tiền bối” mà không phải “hậu bối” chứ?
Cậu ta là người của giới chuyên nghiệp, mà còn đoán được mình là ai. Thế nhưng tên này là ai? Thuộc đội nào? Gọi mình là tiền bối, người mới ư?
Khả năng phán đoán của Hoàng Thiếu Thiên rất mạnh mẽ, chính hắn cũng đã suy đoán gần hết rồi.
“Ơ......” Kiều Nhất Phàm nghe thấy giọng điệu của Hoàng Thiếu Thiên là lạ, không biết nên nói gì nữa.
“Cậu kêu ai là tiền bối? Tui hả? Ha ha ha ha,  sao tui lại là tiền bối? Còn có người xưng hô thế hả? Làm như phim chưởng vậy?” Hoàng Thiếu Thiên ở ngoài cười ha ha, bên trong lại âm thầm nhắn tin cho Diệp Tu và Tô Mộc Tranh: “Đù má đù má, thân phận bại lộ cmnr, làm sao đây? Tên kia là ai tên kia là ai? Tin tức ông đây chạy rong chơi game online mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi đâu gặp người, mau giúp tui che giấu mau giúp tui che giấu”
“Khụ” Tô Mộc Tranh ho một tiếng, “Nhất Phàm, em nghĩ đây là ai?”
“Hoàng...... Hoàng......” Kiều Nhất Phàm “Hoàng” hai tiếng, lại không biết nên xưng hô thế nào, gọi thẳng “Hoàng Thiếu Thiên” không thể thể hiện sự tôn kính của mình; “Hoàng thiếu” ư? Đây là xưng hô trước mặt dành cho những người thân quen; “Hoàng Thiếu Thiên tiền bối”? Cách gọi này thích hợp nhất, nhưng từ “tiền bối” hình như phạm vào chuyện kiêng kị gì khiến đại thần cực kỳ khó chịu thì phải?
“Hoàng Thiếu Thiên?” Tô Mộc Tranh giúp cậu nói rõ.
“Móa nó Tô Mộc Tranh ” Hoàng Thiếu Thiên chỉ dùng 0,5 giây đánh và gửi tin này. Xong rồi vội thay mình giải thích: “Sức tưởng tượng của cậu phong phú thật, sao tui có thể là Hoàng Thiếu Thiên chứ?”
“Không phải ư?” Kiều Nhất Phàm ngây dại.
“Ừ, không phải đâu.” Tô Mộc Tranh vậy mà tiếp lời, “Sao là Hoàng Thiếu Thiên được chứ? Hoàng Thiếu Thiên là một tên ồn chết người, ong ong y chang con ruồi. Em không thể ở cạnh tên đó chỉ một giây đâu. Ông bạn Lưu Mộc mang chút phong cách của Hoàng Thiếu Thiên, cơ mà trình độ blah blah lại chẳng bằng một góc Hoàng Thiếu Thiên. Đúng không Lưu Mộc?”
“Ha ha...... Ha ha......” Hoàng Thiếu Thiên vừa gượng cười vừa spam tin dữ dội với  Tô Mộc Tranh: “Móa nó móa nó móa nó móa nó......” Kết quả nhận được một emo đeo kiếng đắc chí của Tô Mộc Tranh, Hoàng Thiếu Thiên rơi lệ đầy mặt, gửi tin cho Diệp Tu: “Ai đó có thể quản chút được không?”
Diệp Tu còn chưa kịp nói gì, Kiều Nhất Phàm đã quyết định trước. Cậu không phải đứa ngốc, dựa vào cách mô tả khoa trương của Tô Mộc Tranh và phản ứng kỳ lạ của Lưu Mộc, giờ cậu có thể xác nhận 100% người này chính là Hoàng Thiếu Thiên. Có điều, cậu đã hiểu đại thần dường như không muốn thừa nhận thân phận của mình, còn không muốn bị ai phát hiện. Vì thế vội nói: “Ơ, thế à, vậy chắc em nhầm rồi.”
Hoàng Thiếu Thiên cũng không coi người ta là kẻ ngốc, biết màn vừa rồi đã khiến Kiều Nhất Phàm xác nhận chắc chắn thân phận mình. Có điều nghe câu trên có vẻ bằng lòng giả đò không biết, thân phận của mình vẫn được giữ bí mật, Hoàng Thiếu Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Ai dè nghe thấy Bánh Bao Xâm Lấn đứng bên thầm thì với Muội Quang: “Hoàng Thiếu Thiên? Là cái gì? Nghe quen quen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.