Toàn Chức Cao Thủ

Chương 197: Hướng ngược lại




Lam Khê Các là công hội đầu tiên coi trọng Quân Mạc Tiếu, mời Quân Mạc Tiếu lấy kỷ lục phó bản cho họ, cũng là công hội đầu tiên có ý mượn sức Quân Mạc Tiếu. Nhân tài như thế, chỉ cần hiểu rõ tài năng, công hội nào lại bỏ lỡ.
Song cuối cùng, Lam Khê Các lại là công hội bị Quân Mạc Tiếu hại thê thảm nhất. Cóc cần biết hai bên có quan hệ thế nào, Trần Dạ Huy đoán chắc giờ Lam Khê Các  hẳn đang ôm hận nhiều nhất, còn bức thiết muốn vãn hồi hơn cả Mưu Đồ Bá Đạo. Ai ngờ, đối phương từ chối thẳng thừng, ngay cả chút do dự cũng không có.
Câu trả lời cương quyết đến mức Trần Dạ Huy không thể bơm thêm vài câu xúi giục. Hắn cảm thấy Lam Khê Các bình tĩnh như vậy không giống như đang xúc động hay nhát gan, mà rất rõ sự  thiệt hơn trong đấy mới quyết định.
“Hay chúng biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Tu rồi?” Trần Dạ Huy sinh nghi.
Quân Mạc Tiếu là Diệp Tu, chuyện này có chết hắn cũng không phun ra. Thực lực Diệp Tu đáng sợ mấy thì cũng làm được gì. Đây là game online cơ mà, năm đánh một không được, thì mười, mười không đủ thì hai mươi, hai mươi không lại thì cả trăm, trình độ cao mấy, kỹ thuật xịn mấy cũng bị thịt đè người thôi.
Trần Dạ Huy không tiết lộ thân phận Quân Mạc Tiếu chính vì sợ danh tiếng của Diệp Tu. Đại thần gắn bó mười năm với Vinh Quang có bao nhiêu fan hâm mộ? Chẳng may lộ ra, Trần Dạ Huy chỉ sợ đống cao thủ ấy sẽ đổ xô đi xách dép cho Diệp Tu xưng anh gọi em mà giẫm bẹp hắn ấy. Nhất là trong Gia Vương Triều thì lại càng không dám ho he. Fan của Diệp Tu trong đây còn trung thành hơn chứ chả kém.
Vì thế, dù nghi ngờ Lam Khê Các hắn cũng chẳng dám đi dò hỏi.
Cũng may là số lượng công hội tập hợp được cũng kha khá.
Lúc này đây, hắn không chỉ muốn tiêu diệt Quân Mạc Tiếu cho hả giận, mà còn muốn diệt sạch cả đội ngũ của Diệp Tu. Giết Diệp Tu là thù oán cá nhân của Lưu Hạo. Trần Dạ Huy đặt sự phát triển công hội lên cao hơn, nếu không diệt trừ cả nhóm này, kế hoạch được ăn cả ngã về không ở khu 10 này cũng thành công cốc.
Sức chiến đấu của cả đội ngũ Diệp Tu, hắn đã được bài học nhớ đời rồi, thực lực ba người Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn đã để lại bóng ma trong hắn. Nhưng giờ đây, người của hắn đông hơn, chia rẽ đội ngũ chúng ra rồi bao vây từng kẻ một, tất cả đều suôn sẻ. Trần Dạ Huy nghe đàn em báo tin cũng dẫn người gần đó tới hỗ trợ. Vừa tới Vùng Đất Lưu Lạc đã thấy nhân vật của mỗi công hội đang nháo nhác chạy bốn phía, mục tiêu thì chả thấy đâu.
“Người đâu rồi?” Trần Dạ Huy thấy người nhà mình thì chạy ra hỏi. Hắn không để ý đám người ngoài, bởi tuy đường đường là hội trưởng một công hội, nhưng trong mắt công hội khác hắn chả là cái vẹo gì. Nhỡ như gặp phải thành phần fan cuồng của Bá Đồ, đâm lén hắn phát súng, đập hắn cục gạch hay thọc hắn phát đao cũng không phải không thể. Lần hợp tác này chỉ đơn giản là góp đủ quân số đối phó với Quân Mạc Tiếu, chứ không hề có ý định bắt tay thành bạn tốt của nhau.
“Vào nhà, trái và phải.” Người của Gia Vương Triều thấy hội trưởng nhà mình đại giá quang lâm, lập tức nói.
“Còn chờ gì nữa, bao vây.” Trần Dạ Huy chỉ đạo.
“Đang bao vây mà…” Kẻ này vừa bất đắc dĩ trả lời, vừa xoay góc nhìn xung quanh trông cả lũ nháo nhác như vịt. Đúng thật, họ đang bao vây đó…
“Người của ta lại đây.” Trần Dạ Huy cũng không ngông nghênh đi chi huy tất cả, rất chi là biết điều, chỉ gọi anh em nhà mình ra.
Người của Gia Vương Triều thấy hội trường nhà mình thì chạy lại tập trung.
“Hai người đứng bên này canh, còn lại theo tôi tiến vào.” Trần Dạ Huy để hai đàn em ở lại, đây là chuyện mà không công hội nào chịu bố trí. Công hội khác thì cứ chạy từng tốp từng tốp một, cậu chạy bên trái tớ không chạy bên phải, chúng mình nhất quyết không chia lìa.
Nhà trái hay phải đều có người nhảy vào.
“Trong đây không có.” Có người hô to.
“Nói thừa.” Lập tức có kẻ cười nhạo. Đương nhiên không có trong nhà rồi, người vào nhà sau đó nhảy tường ra, lợi dụng góc chết chạy trốn.
Người trong nhà cũng lũ lượt phi cửa sổ ra, nhưng thao tác không tinh tế như đẳng cấp chuyên nghiệp, có người bực bội mà ra, có kẻ lại mắc trên ô cửa. Đám người chạy vào không chung một công hội, người mắc trên cửa đương nhiên bị công hội khác cười cho thối mũi, người thận trọng thì quay ra đường cửa đi cho lành.
Nhưng ra ngoài rồi, vòng ra sau nhà vẫn không thấy bóng dáng Phong Sơ Yên Mộc và Mộc Tấc Tro đâu.
“Mau mau mau” Cả lũ í ới kêu, thế là lại hùng hục chạy về phía trước, cho rằng hai người đã thừa cơ chạy xa mất rồi.
Lại không ngờ rằng, dưới mí mắt của mình, trong căn nhà hoang kẹp giữa hai ngôi nhà trái phải, Phong Sơ Yên Mộc và Một Tấc Tro đang ngồi xổm trong góc nhà.
Phong Sơ Yên Mộc lò dò di chuyển đến lỗ thủng trên tường, trộm quan sát tình hình bên ngoài.
“Ha ha, bị lừa hết. Quen cách chúng ta chạy trốn từ nãy giờ đây mà.” Tô Mộc Tranh gửi tin cho Kiều Nhất Phàm.
“Không người chỉ huy, nên em nghĩ họ sẽ đoán nhầm như thế.” Kiều Nhất Phàm gửi tin. Cậu hiểu về quan sát, đương nhiên là quan sát cả đồng đội và đối thủ. Đối phương đuổi theo không hề có nề nếp thống nhất, Kiều Nhất Phàm đều nhìn thấy, cậu kết luận đối phương không có người chỉ đạo chung.
Nên sau khi thương lượng với Tô Mộc Tranh đã vạch ra kế này. Hai người lợi dụng điểm mù che mắt đối phương để thoát thân, một lần, hai lần, ba lần, để lại ấn tượng trong suy nghĩ của chúng.
Đến khi gặp địa hình thích hợp thì bất ngờ thay đổi, không bỏ chạy mà nấp vào một góc.
Sau khi chui vào hai căn nhà trái phải, hai người lập tức nhảy qua lỗ thủng trên tường vào căn nhà giữa, trốn vào góc phòng.
Lù lù vậy mà chả ai trông thấy. Khi ấy chỉ cần có người bước qua căn nhà giữa sẽ phát hiện ra hai người ngay, vậy mà lại chả ma nào làm.
Cả lũ chỉ nháo nhác vòng ra sau ba căn nhà bị chắn tầm nhìn, sau đó chẳng cần biết hai người trốn hướng nào đã đi tiếp.
“Đi thôi.” Tô Mộc Tranh bảo Kiều Nhất Phàm, hai người cũng không thể trốn mãi trong đây, đối phương đuổi một lúc không thấy ai nhất định sẽ quay lại tìm kiếm, hai người thầm nghĩ nhân cơ hội này chạy ngược hướng thoát thân.
Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm lập tức phi ra cửa, nhưng vừa lộ nửa người ra ngoài thì tức thì thụt lại.
“Bên ngoài còn người…” Kiều Nhất Phàm báo Tô Mộc Tranh.
“Hả?” Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh cũng vội vàng chạy tới bên cửa.
“Em xin lỗi, chị Mộc…” Kiều Nhất Phàm chợt hoảng hốt. Quá nửa kế thoát thân này là cậu vạch ra, hiếm hoi lắm mới có lần tự tin như thế. Kết quả lại phát hiện đối phương còn để người lại canh chừng. Nhận ra sai lầm của mình, Kiều Nhất Phàm vừa lo vừa sợ.
“Không sao đâu, lao ra đi.” Tô Mộc Tranh nói xong nhân vật đã lắc mình ra khỏi phòng, phía sau này chính là hai tên Gia Vương Triều được Trần Dạ Huy để lại. Kỳ thật, Kiều Nhất Phàm đoán không sai, cậu chỉ không ngờ bên đối phương chợt có người mới tới tham gia, lại còn là nhân vật cấp bậc hội trưởng như Trần Dạ Huy.
Người mới tới đương nhiên không bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ sáo mòn trong suốt quá trình rượt đuổi trước đó, Trần Dạ Huy lại có quyền chỉ huy. Kế hoạch Kiều Nhất Phàm vạch ra dựa trên cuộc truy đuổi từ đầu tới giờ, tự khắc cũng vô dụng với kẻ ngoài cuộc.
Hai kẻ đứng canh vừa thấy Phong Sơ Yên Mộc lao ra cũng giật mình, vội vã gửi tin, đồng thời đạn pháo của Phong Sơ Yên Mộc cũng bay tới, hai người vội vã tránh né, lại không ngờ ba phát đạn Pháo Chống Tăng được Tô Mộc Tranh bắn ra ba hướng, không né thì thôi, né theo phản xạ rồi thì mỗi đứa ăn nguyên một quả.
Khói súng còn chưa kịp tan, Mộc Tấc Tro đã xông đến chặn đường một người, một chiêu Quỷ Trảm được chém ra, gã cuống cuồng nhảy né, Mộc Tấc tro lại bồi thêm một cú Nguyệt Quang Trảm, vốn phản ứng không theo kịp mà bị Nguyệt Quang Trảm móc lên không trung. Mãn Nguyệt Trảm nối gót Nguyệt Quang Trảm gần như là bản năng của mỗi quỷ kiếm sĩ, Kiều Nhất Phàm cũng không ngoại lệ, Mãn Nguyệt Trảm tiếp nối hất gã lên càng cao. Tiếp theo là nòng súng vang lên, phía Phong Sơ Yên Mộc nâng Súng Nòng Xoay chĩa trời bắn phá, gã ta bị quay mòng mòng, nửa ngày không rơi được xuống đất.
Người còn lại muốn đến giúp lắm mà đâu biết tiết tấu lại nhanh tới vậy. Lúc chạy tới nơi thì Mãn Nguyệt Trảm cũng đã dùng xong, Kiều Nhất Phàm đứng sẵn chờ gã. Vài ba chiêu công kích phổ thông cũng làm gã cạp đất. Kiếm vung lên, Đao Trận được phóng ra, Phong Sơ Yên Mộc cũng đang đứng trong Đao Trận, Pháo Laser, Đại Bác, Pháo Chống Tăng… các kỹ năng sát thương cao của bậc thầy pháo súng càng tỏ rõ uy lực trong Đao Trận. Kiều Nhất Phàm đợi kỹ năng đóng băng xong cũng quất thêm mấy đao nữa, hai kẻ đáng thương, từ lúc dính Pháo Chống Tăng xong thì không cục cựa được gì, thậm chí còn chưa kịp di chuyển. Không quay tít giữa trời thì cũng cạp bùn dưới đất, đến khi bình yên trở lại thì đã thành hai cái xác nằm thẳng cẳng.
Trần Dạ Huy nhận được tin của hai người này cũng vội vàng hô hào rồi dẫn theo anh em trong Gia Vương Triều chạy về trước. Đám người công hội khác nghe thấy cũng thừ ra, những lúc không có chỉ huy thế này đều là thấy đâu bu đấy, cũng cong mông đuổi theo. Kết quả chạy đến trước căn nhà vẫn chả thấy ma nào.
“Người đâu rồi?” Trần Dạ Huy gửi tin cho hai đàn em.
“Người đâu rồi?” Người công hội khác hỏi Trần Dạ Huy.
“Chết rồi…” Hai đàn em trả lời rất nhanh, mà vấn đề người chơi khác hỏi, Trần Dạ Huy lại nhất thời tắc tịt.
“Mọi người phân công ra tìm đi…” Trần Dạ Huy nhìn chung quanh xong bất đắc dĩ chỉ đạo. Chỗ này sao mà lắm nhà hoang giếng cạn hố đất thế, núp đại một chỗ cũng rất khó để thấy.
“Đệch, tìm cái gì?” Đám người công hội khác không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nên cứ ù ù cạc cạc mà chửi thề.
“Hai đứa nó trốn ở nhà giữa, nhân lúc chúng ta chạy ra ngoài đã giết hai anh em nhà tụi này, giờ không biết trốn đâu.” Trần Dạ Huy cũng ức chế lắm, nhưng vẫn phải dằn lại mà giải thích nghi ngờ cho mọi người.
Cũng có ai nghĩ được cách khác đâu, còn thế nào nữa? Tìm thôi.
Cả lũ lại nhốn nháo tìm kiếm bốn xung quanh, lại đâu hay Phong Sơ Yên Mộc và Một Tấc Tro vừa nhảy cửa sổ đào thoát, lại chơi trò ngược hướng với họ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.