Toàn Chức Cao Thủ

Chương 134: Đoàn tham quan




Thu hình đương nhiên được thu bởi góc nhìn của nhân vật, cả quá trình đều tự động, khi xem lại có thể kéo xa gần màn hình, nhưng không được xoay tròn. Bản thu của Kiều Nhất Phàm bắt đầu từ lúc Tro Nguyệt của cậu xông lên, bị Quân Mạc Tiếu ngăn, bị vây đánh. Đoạn này đương nhiên rối nùi, trừ mình cậu gian khổ thì không nhìn ra gì cả. Tiêu Vân nhẹ nhàng thở ra bên cạnh, chuyện hắn bị Che Ảnh Bước treo lơ lửng cho đến chết không bị quay lại.
Ai ngờ Vương Kiệt Hi mắt sắc tay chuẩn, bấm tạm dừng liên tục, bắt được toàn những cảnh Tro Nguyệt bị vây đánh, nhưng khi góc nhìn vô ý chuyển qua phía Quân Mạc Tiếu, lại là những cảnh Vân Tiêu bị Quân Mạc Tiếu đánh cho trôi nổi.
Một lần, hai lần, ba lần….
Toàn thân, nửa người, một phần ba người…
Tiêu Vân rốt cuộc xấu hổ cúi đầu, hắn không bị quay lại, nhưng lấy phương thức tranh biếm họa đăng liên tục.
Vương Kiệt Hi cũng không nói gì, đoạn thu hình này kết thúc vào lúc Tro Nguyệt chạy trốn theo Diệp Lạc Ô Đề của Cao Anh Kiệt. Đoạn quay thứ hai, ngay từ đầu hình ảnh có chút đứt quãng, hiển nhiên Kiều Nhất Phàm đang để Tro Nguyệt ẩn mình, lâu lâu mới nhú đầu quay hình. Sau đó là cảnh đánh nhau, Kiều Nhất Phàm lần này đứng ngoài quan sát nên quay lại được toàn bộ quá trình, mãi đến khi Đêm Trắng Ngày Đen chết, rống cậu, Tro Nguyệt tiến lên giúp đỡ thì màn hình mới trở nên rối loạn.
Mọi người thấp thỏm đứng sau, cùng nhìn về phía Vương Kiệt Hi, cúi đầu chờ nghe giáo huấn. Ai ngờ Vương Kiệt Hi không nói gì cả, đứng dậy vỗ vỗ Kiều Nhất Phàm liền rời đi.
Đám người Tiêu Vân cảm thấy do dự không yên, nhưng chẳng biết làm gì, đành phải quay về máy của mình tiếp tục tập luyện, cả sáng mất hồn mất vía.
Buổi chiều hôm ấy, đội phó Đặng Phục Thăng cầm tài khoản về, cơ bản đều lấy từ bên Trung Thảo Đường, tương ứng với nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp chủ lực.
Câu lạc bộ Vi Thảo, tính cả đội trưởng Vương Kiệt Hi, tổng cộng gồm 6 người chủ lực, dàn hậu tuyển gồm 5 người, tổng cộng gồm 11 người. 6+5 này cũng là phương thức phối hợp  phổ biến được các câu lạc bộ trong Liên minh chọn dùng hiện nay.
Đến gần tối, trừ bỏ những ngày thi đấu, còn lại đều được tự do sắp xếp, có không ít tuyển thủ khắc khổ sẽ tự mình luyện tập thêm. Nhưng hôm nay đội trưởng đã lên tiếng, các đội viên đương nhiên phải tụ tập đầy đủ trong phòng huấn luyện, sau khi nhận xong tài khoản, đồng loạt tiến vào khu 10 Vinh Quang. Vẻ mặt của mọi người có chút kỳ lạ, tập hợp đội ngũ lớn như vậy tiến vào game online, Thần Chi Lĩnh Vực từng có, khu bình thường thì đây mới  là lần đầu đấy.
“Mục tiêu, người chơi Quân Mạc Tiếu, mọi người đừng sơ suất, rất có khả năng người nọ chính là Diệp Thu đã giải nghệ.” Vương Kiệt Hi tuyên bố mục đích luyện tập thêm lần này.
Mọi người vừa nghe thấy nhất thời cảm xúc dâng trào, bắt đầu thảo luận, đã có người vào trò chơi tìm ID, lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng, không có online.”
“Rồi sẽ đến, mọi người làm quen nhân vật của mình trước đã, nhân vật cấp thấp chưa tới cấp 30, hẳn không quen đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.
Đám người Tiêu Vân mặt đỏ tai hồng, đội trưởng đang ngầm mỉa mai họ phải không? Phải hay không? Lòng dạ của Kiệt Hi đại thần mấy chú không đoán được đâu, không đoán được đâu.
Tầm khoảng 8 giờ, Quân Mạc Tiếu rốt cuộc login, đội viên lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi, tiếp đấy hỏi thăm chỗ Quân Mạc Tiếu từ chỗ Trung Thảo Đường.
Xa Tiền Tử cũng ngạc nhiên lắm. Sau hôm qua, hôm này đội phó của Vi Thảo lại  tự mình ra trận, lại đây lấy đi một đống tài khoản. Thống kê tất cả, đủ một chiến đội Vi Thảo. Chiến đội Vi Thảo muốn lập đoàn đến khu 10 tham quan du lịch ư? Trong lòng Xa Tiền Tử luống cuống cả lên, nhưng lại không nói ra được. Những tài khoản đó đều được sử dụng đặc biệt, khá bảo mật, thật sự không thể nói ra.
Gần tối nhìn thấy một đám nhân vật đó lên mạng, Xa Tiền Tử cũng không dám đến chào hỏi, chỉ đi loạn khắp nơi, hy vọng có thể tình cờ bắt gặp đoàn tham quan Vi Thảo. Chỉ tiếc lúc đấy đang là thời gian thành viên Vi Thảo hoạt động tự do, không hề tụ tập chung chỗ.
Đến hơn 8 giờ, Quân Mạc Tiếu vừa lên mạng, lập tức có người hỏi hướng đi của Quân Mạc Tiếu
“Quân Mạc Tiếu ấy hả?” Xa Tiền Tử ngẩn ra, Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc là người nào, tất cả mọi người của Vi Thảo chạy tới ngắm hắn? Người ngoài hành tinh chăng? Xa Tiền Tử vừa nghĩ vừa vội vàng lên kênh công hội bảo mọi người chú ý Quân Mạc Tiếu.
Nhận được tin tức xong, gã vừa trả lời vừa tự mình chạy tới chỗ Quân Mạc Tiếu thường tới.
Vùng Đất Lưu Lạc, người chơi của Trung Thảo Đường đã nhìn thấy Quân Mạc Tiếu ở nơi này.
Nếu chủ yếu muốn cày cấp, Diệp Tu chắc chắn sẽ đến nơi cấp cao hơn, nhưng lúc này trên người hắn vẫn còn một ít nhiệm vụ cấp 28 cần hoàn thành bên Vùng Đất Lưu Lạc.
Tình tiết nhiệm vụ? Bối cảnh câu chuyện? Tất cả đều có lịch sử 10 năm cũ rích, đừng nói là Diệp Tu, chính Xa Tiền Tử cũng không liếc nhìn một cái. Những người chơi lâu năm chỉ làm nhiệm vụ để nhận phần thưởng thôi, dẫu có vài nhiệm vụ vừa nhảm vừa dài, nhưng phần thưởng cuối cùng lại là điểm thuộc tính hoặc sách kỹ năng, người chơi không thể không nhẫn nại lết từng cái rồi từng cái, lúc này Diệp Tu đang ở Vùng Đất Lưu Lạc, cũng chính vì những nhiệm vụ chán chết này.
Diệp Tu tham khảo hướng dẫn trên mạng, quyết đi theo con đường đơn giản, nhận cùng lúc nhiều nhiệm vụ, đánh quái tìm người tặng đồ tìm đồ, xong một lượt thì đi trả toàn bộ, lại tiếp tục lượt tiếp theo, làm cũng thoải mái.
“Quân Mạc Tiếu đang ở Vùng Đất Lưu Lạc, chỉ có mình hắn.” Sau khi đội viên Vi Thảo hỏi thăm tin tức xong liền báo cáo lại cho đội trưởng Vương Kiệt Hi.
“Đến Vùng Đất Lưu Lạc.” Vương Kiệt Hi nói.
Toàn bộ đội ngũ gồm mười một người chậm rãi từ bốn phương tám hướng chạy đến Vùng Đất Lưu Lạc. Đội phó Đặng Phục Thăng ngồi bên cạnh Vương Kiệt Hi vừa chạy vừa ghé qua nói: “Dù thật sự là Diệp Thu, chúng ta tiến lên một lúc nhiều người như thế có quá đáng lắm không?”
Vương Kiệt Hi quay đầu lại nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “Để nhóm chủ lực đấu một mình trước đã.”
“Xoay lượt ư?” Đặng Phục Thăng nói.
“Là tổ đội lôi đài, chúng ta mười một người, hắn chỉ một người.” Vương Kiệt Hi nói.
Đặng Phục Thăng chảy mồ hôi, này có gì khác nhau chứ.
Rất nhanh đã đến Vùng Đất Lưu Lạc, Quân Mạc Tiếu đang làm nhiệm vụ, đương nhiên không ẩn núp gì, rất dễ dàng tìm thấy. Xa Tiền Tử cũng đã đến đây, nhưng không có can đảm tiến lên, vụng trộm tìm một chỗ núp vào. Mắt thấy 11 người này đến đông đủ, biết đây chính là chiến đội Vi Thảo, trong lòng sôi trào không thôi, rối rắm nghĩ có nên thu hình lại hay không.
“Chủ lực lên đấu một mình, ai lên trước?” Vương Kiệt Hi ở phòng huấn luyện hỏi.
Thoáng im lặng, có một người chủ động xin đi giết giặc: “Em đi”
“Ừ” Vương Kiệt Hi lên tiếng.
Người ứng chiến là Lương Phương, chức nghiệp là cuồng kiếm sĩ, kỹ thuật đơn giản và mạnh tay, là một tuyển thủ vô cùng cuồng dã. Lúc này cầm cuồng kiếm sĩ Máu Điên cấp 27, vũ khí tím Trọng Kiếm Đoạn Thủy cấp 25, công kích vật lý 310, công kích pháp thuật 210, kèm thêm sức lực +10, kỹ năng Vỡ Núi Kích cấp +1. Ngoài ra trên người mặc trang phục lục lam, đan xen giữa nhiệm vụ và phó bản. Xa Tiền Tử có thể tìm được những tài khoản mà mỗi người đều có một món vũ khí tím đã coi như hết sức rồi, không thể bao trọn cả người nổi.
Máu Điên của Lương Phương giơ kiếm lên, mười người khác đứng thành vòng tròn mở rộng, Diệp Tu vẫn giết quái như cũ, không để ý tới. Đám người Tiêu Vân thật sự hiu quạnh, làm lớn chuyện như thế, đối phương không thể nào không thấy họ. Tối qua bọn họ mới chém giết nhau một hồi, vậy mà bây giờ người ta còn chẳng cảnh giác gì cả, có thể nói người ta vốn chẳng coi họ là cái đinh gì.
“Ê” Máu Điên rút kiếm lên trước, Lương Phương rống một câu.
Quân Mạc Tiếu không để ý, vẫn đánh quái.
Tất cả mọi người cảm thấy khó chịu, Lương Phương lớn tiếng như vậy, ai cũng nghe thấy, Quân Mạc Tiếu gần như vậy sao không nghe thấy chứ? Thế mà không thèm phản ứng, phớt lờ đi.
“Này” Lương Phương lại gọi, gã muốn công bằng chiến đấu với người ta, không muốn thừa dịp người ta đánh quái mà công kích.
Vẫn không để ý.
Máu Điên của Lương Phương đi đến trước mặt Quân Mạc Tiếu, để hắn có thể nhìn thấy. “Tui chờ ông đánh xong quái.” Sau khi nói xong Lương Phương liền chờ đợi.
Bên này Quân Mạc Tiếu cẩn thận đánh chết mấy tiểu quái. Lương Phương thấy cuối cùng cũng xong, đang chuẩn bị chiến đấu, kết quả liền thấy Quân Mạc Tiếu không nhúc nhích.
Không sai, không hề động đậy, hoàn toàn không động đậy, xung quanh bất chợt yên tĩnh.
“Đội trưởng?” Lương Phương buồn bực tìm kiếm chỉ thị.
“Chém hắn một cái thử xem.” Vương Kiệt Hi nói.
“Vâng” Lương Phương lên tiếng trả lời, chém luôn một kiếm xuống. Quân Mạc Tiếu vẫn bất động như cũ, cho đến khi Lương Phương bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của một cô gái, mãi đến khi Lương Phương thoáng hoảng hốt thì Quân Mạc Tiếu bắt đầu động đậy.
Lúc một kiếm này sắp bổ tới hắn, Quân Mạc Tiếu cúi người, kiếm cách đầu hắn một đoạn, đồng thời lăn một vòng tại chỗ, vừa tránh khỏi một kiếm này.
“Sao thế này, tên này là ai?” Tiệm net Hưng Hân, Trần Quả kinh ngạc nói.
Diệp Tu không phản ứng với sự tiếp cận của 11 người, vì hắn thật sự không chú ý tới; Hắn không trả lời “Ê” của Lương Phương vì hắn vốn chẳng nghe thấy, ngay cả tai nghe cũng không đeo thì làm sao nghe được âm thanh? Hắn chỉ tiện tay chém giết quái thôi, chủ yếu là đang nói chuyện với Trần Quả. Sau khi xử xong lũ quái, liền dừng lại nói chuyện với chị chủ Trần Quả. Chị chủ đang giao việc trong tiệm net, là chuyện nghiêm túc.
Nhưng thật ra Trần Quả nhìn màn hình của hắn, thấy được Lương Phương chém một kiếm, kêu lên sợ hãi. Diệp Tu quay đầu nhìn, vội vàng điều khiển, tình thế cấp bách nhưng tránh được một kiếm này.
“Không biết…” Diệp Tu vừa nói vừa nhìn thử một vòng thì chợt thấy ID Vân Tiêu, lập tức “A” một tiếng.
“Ai?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu lắc đầu, trong lòng hắn không hề chắc chắn. Nhưng chờ nhìn xong một lượt, nhìn thấy chức nghiệp của cả 11 người xong, đột nhiên ngẩn ra.
Chiến đội Vi Thảo?
Diệp Tu tuy không phải fan giống như Xa Tiền Tử, nhưng hắn là đối thủ cũ của Vi Thảo, đối với sự  kết hợp chức nghiệp của chiến đội Vi Thảo, hắn còn quen thuộc hơn Xa Tiền Tử, nhìn thoáng qua đã đoán được ngay, điều này làm cho Diệp Tu rất ngạc nhiên.
Đám người đến công kích ngày hôm qua, Diệp Tu đương nhiên phát hiện thực lực của đối phương không tầm thường, thuộc cấp bậc chuyên nghiệp cả, lại không hề nghĩ tới Vi Thảo. Hắn càng hoài nghi Lưu Hạo hơn, cho rằng tên kia cạnh tranh phó bản thất bại, dứt khoát đến giết nhau luôn cho gọn. Nhưng 11 người này rõ ràng được kết hợp từ những nghề thuộc chiến đội Vi Thảo.
Diệp Tu lập tức nghĩ tới chiều hôm ấy Xa Tiền Tử mạnh mẽ tiến lên khiêu chiến, thế thì, người đứng sau điều khiển vào ngày đó quả nhiên là Vương Kiệt Hi ư?
Diệp Tu nghĩ, thấy trong 11 người của đối phương trừ Diệp Lạc Ô Đề ra còn có một ma đạo học giả khác:  Liệt Hỏa Diễm Tẫn.
Đằng sau Liệt Hỏa Diễm Tẫn, Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói: “Lương Phương, lên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.