Toàn Chức Cao Thủ

Chương 132: Toàn đội bị diệt




Áo Choàng Bóng Đêm không thể phát huy được gì, Chu Diệp Bách cũng không tiện dùng quỷ trận. Quỷ trận không phải kỹ năng trong chớp mắt, mà là kỹ năng phóng thích, phải niệm phép, cứ lộ liễu phóng thích nhất định sẽ bị cắt ngang.
Quỷ trận không thể dùng trắng trợn, thế mà Đêm Trắng Ngày Đen của gã lại lộ liễu đứng ra. Vừa thấy kế hoạch bị phá, vội vã giơ đao ra chiêu Quỷ Trảm.
Quỷ kiếm sĩ cũng không phải chỉ có thể phóng quỷ trận để phụ trợ, đương nhiên cũng có một ít kỹ năng công kích. Tuy Quỷ Trảm là một kỹ năng cấp thấp, nhưng sức tổn thương trực tiếp cũng khá mạnh, chỉ là lúc thu chiêu lại rất chậm, kẽ hở lớn đến trí mạng. Nhưng Chu Diệp Bách cũng đoán chắc được cự ly, nghĩ mình có đủ thời gian để thu chiêu nên lúc này mới bạo dạn đánh tới một kích.
Có rất nhiều kỹ năng của quỷ kiếm sĩ tự nhiên đã là thuộc tính hắc ám, Quỷ Trảm là một trong số đó, và trong bầu không khí ở Mai Cốt Chi Địa thì lại khá hợp. Đường kiếm màu tím sậm giáng xuống như sấm chớp, một luồng sát khí lạnh lẽo, khí thế phi phàm.
Chỉ tiếc, hướng Đêm Trắng Ngày Đen xuất hiện, vừa hay đối diện góc phải của trận chữ thập, là  Quân Mạc Tiếu trong năm người.
Quỷ Trảm bổ tới, Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu đột ngột đỡ đến. Không biến hóa dư thừa, quả thực đang nhào đến thật sự, chiếc ô chân chính là một chiếc ô.
Chu Diệp Bách ngẩn ra.
Ở trong mắt gã, hình thái này, cách dùng này, đương nhiên sẽ không cảm thấy đây là chiếc ô nữa, trong mắt gã đấy rõ ràng là một mặt khiên.
Tấm khiên ngoại trừ cường hóa phòng ngự và hấp thụ thương tổn, nhưng trọng yếu hơn chính là năng lực chống đỡ mạnh mẽ với các trạng thái như đánh ngã, đẩy lùi, đông cứng, treo lơ lửng, xuất huyết, choáng váng  vân vân. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn phải dùng tấm khiên để chặn công kích của đối thủ đã.
Sở dĩ từ góc độ này mà suy xét, tấm khiên ngoại trừ thuộc tính số liệu, diện tích lớn nhỏ cũng là một chỉ tiêu quan trọng gây ảnh hưởng đến hiệu quả sử dụng. Nhưng diện tích lớn đồng nghĩa với thể tích lớn, mà thể tích lớn đồng nghĩa trọng lượng không nhỏ, trọng lượng không nhỏ thì sức nặng của vật sẽ tăng lên, mà sức nặng của vật lại có quan hệ dây mơ rễ má với tốc độ di chuyển, tốc độ công kích, độ cao của cú nhảy, và vân vân, thế nên việc lựa chọn thế nào cũng rất quan trọng. Tấm khiên vốn là trang bị có trọng lượng cực lớn, cứ thêm một vòng khiên, thì trọng lượng tấm khiên không chỉ tăng một chút. Nhưng nếu một mực truy cầu một tấm khiên lớn, mà khiến cho chính bản thân chậm chạp như rùa thì chắc chắn không được đâu.
Lúc này Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu khẽ chống đỡ, Chu Diệp Bách thấy tấm khiên này quả thật lớn đến vô sỉ.
Quỷ Trảm của Đêm Trắng Ngày Đen chém trúng Ô Thiên Cơ, gã liền phát hiện Quân Mạc Tiếu sau khi bị chém phải lùi ra sau chút.
Quỷ Trảm có một chút hiệu quả công kích thổi bay, nhưng không thể thổi mạnh, một tấm khiên cấp 25 hoàn toàn có thể triệt tiêu hiệu quả thổi bay ấy. Thế nhưng tấm khiên này của Quân Mạc Tiếu, sau khi bị Quỷ Trảm bổ trúng, dù không thể thổi bay người, nhưng lại sinh ra hiệu quả đẩy lùi. Chu Diệp Bách nhìn thấy, lập tức biết tấm khiên này tuy rằng diện tích lớn, thế nhưng trọng lượng cực nhẹ, cho nên hiệu quả chống lại mới kém thế.
Loại khiên hạng nhẹ này không những chống đỡ kém mà độ bền của tấm khiên còn rất thấp. Nếu sử dụng nó thì độ bền sẽ tiêu hao rất nhanh, không thể so được với bất kỳ thứ gì. Nhìn tấm khiên hạng nhẹ trong tay Quân Mạc Tiếu đến hiệu quả thổi bay của Quỷ Trảm cũng không thể đỡ hết được, Chu Diệp Bách đoán chừng nếu để kỵ sĩ làm MT cầm tấm khiên này, dám một cái phó bản cũng không qua nổi.
Chu Diệp Bách phán đoán không sai chút nào. Ô Thiên Cơ ở hình thái khiên cũng chỉ nặng 2,3 kg, độ bền chỉ có 23, đối với một tấm khiên thì đây quả thực là một số liệu chẳng ăn nhập tí nào. Nhưng thuộc tính của tấm khiên này lại không hề kém, Ô Thiên Cơ hình thái khiên cấp 25, cường hóa phòng ngự là 24% và hấp thụ thương tổn là 16%, tương đương với tấm khiên cấp 35.
Hình thái khiên của Ô Thiên Cơ sau khi được nâng cấp hai lần bởi “tơ nhện cường lực” và “lông sói trắng” đã đạt được thuộc tính của cấp 25.
Ô Thiên Cơ cản lại chiêu Quỷ Trảm này, vẫn phải bị một chút thương tổn. Sau khi ăn phải chiêu thức nọ, bề mặt của Ô Thiên Cơ lập tức thu về phía trước, thậm chí trong khoảng khắc ấy chợt có cảm giác như những đường kiếm của chiêu Quỷ Trảm bị hút vào mặt ô. Mặt ô thu ngược phía trước rồi biến thành hình thái chiến mâu, đâm thẳng về phía Đêm Trắng Ngày Đen.
Chu Diệp Bách là tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng đây là lần đầu nhìn thấy kiểu biến hóa này, kết quả thời gian tính toán thu chiêu Quỷ Trảm của gã không đủ dùng, còn đang tạo dáng đã bị Quân Mạc Tiếu đâm mâu tới.
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu cũng bắt đầu ngay lúc này, dáng dấp so với Vân Tiêu trước kia sao mà giống nhau, cũng là lưng mang bảy cái Huyễn Văn hệ băng. Nhưng Vân Tiêu của Tiếu Vân lúc đó xui xẻo mất ba mươi giây mà vẫn không thể đánh trúng Quân Mạc Tiếu, từng cái từng cái Huyễn Văn hệ băng đều bị bỏ lỡ, còn bấy giờ Hàn Yên Nhu lại đến tiếp sức cho cú Long Nha gây đông cứng của Quân Mạc Tiếu vừa rồi, cũng dùng Long Nha, Huyễn Văn băng bay ra, Đêm Trắng Ngày Đen đang bị đông cứng vốn không thể né tránh, bị Huyễn Văn băng đập cho mặt nở đầy hoa, trên người lập tức tỏa ra khí lạnh, rơi vào trạng thái giảm tốc độ.
Đấu với mỗi Diệp Tu, Chu Diệp Bách đã chẳng phải đối thủ, huống chi lúc này hắn còn cùng Đường Nhu liên thủ?  Diệp Tu chỉ đạo, Đường Nhu đánh theo, đánh cho sinh mệnh Đêm Trắng Ngày Đen của Chu Diệp Bách trôi đi như nước. Quỷ kiếm sĩ cũng không phải là chức nghiệp có khả năng phòng ngự cao, người mặc giáp vải, yếu như pháp sư.
Bảy cái Huyễn Văn băng liên tiếp bay lượn về phía Đêm Trắng Ngày Đen, Huyễn Văn tự động lùng theo dấu vết để công kích, muốn tránh, trừ phi là dùng công kích đánh rớt. Chu Diệp Bách luống cuống tay chân, bảy cái Huyễn Văn băng cuối cùng chỉ đánh rớt được hai cái, ăn trọn năm cái kia. Cũng may Huyễn Văn thuộc về công kích pháp thuật, tuy phòng ngự vật lý của quỷ kiếm sĩ mỏng manh như vải, phòng ngự pháp thuật lại thuộc cấp bậc pháp sư.
Điền Thất, Nguyệt Trung Miên và Bánh Bao Xâm Lấn lúc này sớm đã được Diệp Tu đưa chỉ thị xông tới. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu chợt tránh sang bên cạnh, một chiêu Viên Vũ Côn ngẫu nhiên đâm lên người Đêm Trắng Ngày Đen, người bị tung lên rồi ném ngã. Bên này Nguyệt Trung Miên lập tức nhảy đến vị trí lúc đầu của Quân Mạc Tiếu, phối hợp thoạt nhìn có chút vụng về. Nhưng lúc Đêm Trắng Ngày Đen ngồi dậy, mới hay mình đã rơi vào giữa trận đồ chữ thập năm người, bị bốn người cùng nhau vây giết.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt, Cao Anh Kiệt vội vã thao túng Diệp Lạc Ô Đề cưỡi chỗi bay tới, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu sớm đã ngăn cản trên cao.
Rắc Phấn Xua Tan, Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu lại y như cầm ô bình thường, nhàn nhã chống đỡ. Sau khi cản được Phấn Xua Tan lại thu ngược mặt ô, vừa hay móc luôn Diệp Lạc Ô Đề đang lướt trên đỉnh đầu vào, Cao Anh Kiệt có phản ứng nhanh cũng rơi vào cái bẫy này. Tiếp tục lại là Viên Vũ Côn, một cú ném lật người đã khiến Diệp Lạc Ô Đề bị ném vào chính giữa trận đồ chữ thập, cùng Đêm Trắng Ngày Đen lưng kề lưng bị người ta vây đánh.
Thiên Sứ Sa Ngã của đồng chí Liễu Phi khó khăn chờ đợi các đồng chí khác đến trợ giúp. Kết quả cô sắp biến thành hòn vọng phu mà người vẫn không đến kịp, Chu Diệp Bách và Cao Anh Kiệt kẻ trước người sau bị rơi vào lưới như đánh bắt cá mất rồi. Liễu Phi cảm thấy không ổn, lại chợt phát hiện thân hình Quân Mạc Tiếu dường như lóe lên, vừa mới hoảng hốt, thì phía sau đã dính chiêu Lạc Hoa Chưởng, Thiên Sứ Sa Ngã bị đánh bay đi, bên kia Hàn Yên Nhu nâng mâu đâm xiên lên, xiên cô vào giữa lưới luôn.
Chỉ bằng bốn người Đường Nhu bọn họ, muốn xoay ba tuyển thủ chuyên nghiệp như thế vốn là chuyện không thể nào, nhưng có Diệp Tu chỉ huy, hơn nữa sau khi Diệp Tu hoàn thành nhiệm vụ thì  tự mình dấn thân vào cuộc, ba người thực sự khóc không ra nước mắt.
Tuyển thủ chuyên nghiệp ấy à? Giờ phút này ba người không cảm nhận được điều đó.
Bất luận có là Chu Diệp Bách và Liễu Phi với kinh nghiệm thực chiến chính quy, hay là ngôi sao tương lai thiên phú hơn người như Cao Anh Kiệt, đều là những chú cá nhỏ rơi vào trong lưới, quyền cước, cục gạch, kiếm, mâu, súng, muốn cái gì có cái đó.
Ba người đều đang tìm cơ hội lao ra, lại càng không để ý tới thân phận mà gào thét nhắc nhau, nhưng không biết tại sao, đối phương dường như luôn có thể nhìn thấu ý đồ của họ, thường nhanh chóng khắc chế thủ đoạn của họ trước họ một bước. Ba người toàn bộ bó tay.
Đêm Trắng Ngày Đen của Chu Diệp Bách là một trong ba nhân vật phòng ngự thấp nhất, là người đầu tiên bị làm thịt, cuối cùng cũng là người đầu tiên ngủm cù đèo. Chu Diệp Bách phẫn nộ đến đập luôn bàn phím, xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nhớ tới một điều, có chút giận dữ mà quát: “Nhất Phàm cậu chết ở đâu rồi!”
Kẻ bị lãng quên, Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm kỳ thực vẫn ngơ ngác đứng yên một bên. Đồng đội cậu không hề gọi cậu đến phối hợp, vì vậy đối thủ cũng không bận tâm đến cậu. Mắt thấy ngay cả Cao Anh Kiệt cũng bị đối phương dễ dàng cho vào lưới, Kiều Nhất Phàm thực sự không biết mình còn có thể làm gì. Lúc này nghe được tiếng rít gào của Chu Diệp Bách, cũng chẳng thèm quan tâm mình có năng lực hay không, mù quáng xông thẳng lên. Kết quả đương nhiên là đại bi kịch. Tài nghệ của cậu kém nhất trong bốn người, ở trước mặt Diệp Tu sao có thể làm được gì chứ? Sau khi ở chính diện chống đỡ vài đòn xong, trong lúc hoảng loạn đã bị Quân Mạc Tiếu ném vào vòng vây, xem như thay ca cho Chu Diệp Bách.
Chu Diệp Bách bất đắc dĩ thả người ngồi xuống ghế. Gã rống Kiều Nhất Phàm cũng chỉ để phát tiết một chút, gã làm sao thật sự đi trông cậy vào tên này chứ, huống chi trong lúc rống mình cũng đã chết rồi.
Lúc này ngay cả Vân Tiêu vốn đang chạy về hướng này cũng ngừng lại, Tiêu Vân ngơ ngác nhìn màn hình của các đồng đội ở bên cạnh, yên lặng không nói nhìn từng người một bị đối phương giết chết.
Toàn đội bị diệt…
Tuy rằng người trước đứa sau, nhưng cả năm người đều từng chết một lần lại là sự thật. Năm người ngồi trước màn ảnh, ngoại trừ Tiêu Vân, ai nấy tự ngắm nhìn thi thể của mình, tất cả mờ mịt.
Năm người của Quân Mạc Tiếu vẫn còn ở gần đó, bọn họ hẳn là đang nói cái gì đó? Đáng tiếc biến thành xác chết sẽ tự động bị cắt hết âm thanh. Lúc này nghe không được bất luận giọng nói hay âm thanh gì ở xung quanh nữa, thực sự yên tĩnh như đã chết, tựa như tâm tình năm người lúc này cũng thế.
“Này…” Một mình Tiếu Vân thất bại, nghĩ còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng bây giờ, cả bốn người bị đối phương đánh đến “diệt đoàn”, việc này thực sự rất khó nói. Tuy rằng bọn họ chỉ là đội dự bị của câu lạc bộ, hai người còn không có kinh nghiệm thi đấu chính thức, thế nhưng, bọn họ chung quy vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp, năm người, cũng đã có thể đại diện cho câu lạc bộ đánh một trận so tài đoàn đội. Nhưng bây giờ, trong trò chơi, đánh đoàn đội, đối phương một người cũng không chết, cả đội của họ lại bị diệt sạch, đây có là đang đánh Liên minh Chuyên nghiệp thì cũng không thể thua thảm như vậy.
“Đáng ghét a, thiện xạ cấp 27, không có nhiều kỹ năng, đánh không quen” Liễu Phi là người thứ nhất mở miệng, quả là cách nghĩ của phụ nữ, trước tiên phải tìm một cái cớ để vin vào.
“Ừ, là có hơi…” Chu Diệp Bách miễn cưỡng cũng vin vào cái cớ nọ một chút.
“Anh đã bảo mà.” Tiêu Vân trên mặt đã viết rõ ràng là “Cuối cùng tụi bây cũng hiểu rồi đấy”.
Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm lại không nói gì cả. Cao Anh Kiệt là một đứa trẻ có nội tâm thật thà, cảm thấy xấu hổ khi mượn cớ ngụy biện như thế. Về phần Kiều Nhất Phàm, lấy cớ này để lấy lại thể diện? Cậu cười khổ, thể diện là cái gì? Cậu thậm chí chưa từng có cái đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.