Toàn Cầu Luân Hồi: Chỉ Có Ta Biết Cốt Truyện

Chương 6: Đại lão, mang theo ta với!






"Kiến Minh, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại không?"
Hoàng cảnh sát đột nhiên đưa tay, muốn mượn điện thoại của Lưu Kiến Minh.
Lưu Kiến Minh lập tức cứng người, trong mắt lóe lên vẻ bối rối.
Mặc dù Lưu Kiến Minh che giấu rất tốt, sắc mặt không thay đổi chút nào, nhưng vẫn là bị Hoàng cảnh sát nhìn ra được hắn vừa hoảng hốt.
Lúc đầu.
Đối với  lời Trần Nghiệp nói, Hoàng cảnh sát còn chỉ tin bảy tám phần.
Bây giờ.
Hoàng cảnh sát đã có thể chắc chắn, cái tên Lưu Kiến Minh này quả thật có vấn đề.
"Không nên hiểu lầm, điện thoại di động của tôi đột nhiên hết điện, mượn điện thoại của cậu, gọi cho người nhà một chút. " Hoàng cảnh sát cười nói.
Nghe nói như vậy, Lưu Kiến Minh muốn không cho mượn cũng phải cho mượn.
"Được thôi! Cầm đi."
Lưu Kiến Minh rất nhanh trấn định lại, lộ ra nụ cười bình tĩnh.

Hoàng cảnh sát nghe điện thoại, cũng không gọi lại số Lưu Kiến Minh gọi mới rồi.
Mặc dù hắn gần như có thể khẳng định, đầu dây bên kia điện thoại chính là Hàn Sâm, chỉ cần gọi lại, gần như có thể chắc chắn Lưu Kiến Minh là nội gián.
Nhưng mà làm như vậy, cũng sẽ bứt dây động rừng, làm cho Hàn Sâm cảnh giác.
Nếu mà Hàn Sâm bị dọa sợ đến mức không dám đi giao dịch, như vậy toàn bộ bố trí tối nay của hắn coi như công dã tràng.
Đối với Hoàng cảnh sát mà nói, Hàn Sâm mới là tất cả ngọn nguồn tội ác, bắt Hàn Sâm so với bắt bất kỳ ai đều quan trọng hơn.
Cho nên, sau khi cầm lấy điện thoại, Hoàng cảnh sát bắt đầu nhấn nhấn, lại bấm vào một số điện thoại.
"A lô, mẹ ạ, tối nay con không về ăn cơm chung được với mẹ rồi... Đúng... Đừng để cơm cho con, buổi tối con cùng cấp dưới đi ra ngoài ăn... Vâng, con nhớ rồi."
Cúp điện thoại, Hoàng cảnh sát cười, đem điện thoại trả lại cho Lưu Kiến Minh.
"Cám ơn."
"Đều đã quen lâu như vậy, anh không cần khách khí."
Trên mặt của hai người, đều cười ha hả.
Trên thực tế, song phương đều âm thầm nghi ngờ.
Hoàng cảnh sát đánh giá sĩ quan thanh tra giám sát trẻ tuổi trước mắt, trong đầu hồi tưởng lại lý lịch của Lưu Kiến Minh.
Có thể vào tuổi 30 leo lên chức giám sát đứng đầu của khoa tình báo, bàn về cấp bậc, cũng chỉ kém hơn một cấp so với Hoàng Chí Thành hắn mà thôi.
Tốc độ lên chức như thế, thật đúng là kỳ tích.
Toàn bộ cục cảnh sát đều không tìm ra Lưu Kiến Minh thứ hai!
Hơn nữa Lưu Kiến Minh lên chức, cũng không có đi cửa sau, toàn dựa vào thành tích thật.
Từ khi Lưu Kiến Minh làm cảnh sát tới nay, phá được vô số vụ án, được người khen là vua phá án.
Rất nhiều vụ án người khác không giải quyết được, đến trong tay Lưu Kiến Minh, mới mấy ngày đã bắt được nghi phạm.
Lúc đó rất nhiều người đều nói Lưu Kiến Minh có thiên phú, bây giờ nhìn lại, trong này quả thực có quá nhiều điểm trùng hợp.
Lần một lần hai, trùng hợp là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp,  thì lại không bình thường.
"Đi thôi! Bắt đầu làm việc. " Hoàng cảnh sát nói
"Được !"
Hai người  quàng vai đi vào bên trong phòng.
Nội dung cốt truyện phát triển tới đây, thật ra thì đã cùng nội dung cốt truyện gốc có thay đổi rất lớn.

Trong nội dung cốt truyện gốc, Hoàng cảnh sát không biết Lưu Kiến Minh là nội gián, đối với Lưu Kiến Minh cũng không phòng bị chút nào, nên Lưu Kiến Minh có thể kịp thời lộ ra tin tức cho Hàn Sâm, cuối cùng dẫn đến hành động thất bại.
Mà bây giờ, Hoàng cảnh sát đã có thể xác nhận, Lưu Kiến Minh chính là nội gián trong đội hình!
Đương nhiên sẽ không cho Lưu Kiến Minh thêm bất cứ cơ hội nào.
Vừa tới bên trong phòng, Hoàng cảnh sát liền lớn tiếng tuyên bố:
"Nhiệm vụ tối nay rất trọng yếu, không thể để lộ bất cứ tin tức gì, tất cả mọi người phối hợp một chút, đem điện thoại di động gửi ở bên này!"
Mọi người nghe vậy, tự nhiên không có chút ý kiến.
Lưu Kiến Minh thì lại giật mình, theo bản năng nhìn về phía Hoàng cảnh sát, lại phát hiện, Hoàng cảnh sát đang cười khanh khách, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn lập tức mỉm cười lại, nhưng trong lòng lại hơi áp lực.
Lưu Kiến Minh là người thông minh, dĩ nhiên biết, Hoàng cảnh sát chắc chắn là đang nghi ngờ mình.
Trong góc.
Trần Nghiệp thấy một màn như vậy, lộ ra nụ cười.
Hắn biết kế hoạch của mình thành công!
Hoàng cảnh sát đã xác nhận Lưu Kiến Minh là nội gián! !
Chỉ cần Hoàng cảnh sát tin tưởng, chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều...
Bỗng nhiên.
Có người vỗ bả vai Trần Nghiệp một cái.
Trần Nghiệp nghiêng đầu, là người phụ nữ trung niên kia.
"A Minh, cười vui vẻ như vậy sao?"
Phụ nữ trung niên nói một câu, sau đó đến gần Trần Nghiệp, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe, mở miệng hỏi: "Lưu Kiến Minh đáng nghi ư?"
Nghe nói như vậy, Trần Nghiệp hơi bồn chồn, đột nhiên gắt gao nhìn chăm chú vào người phụ nữ trung niên.
Mà người phụ nữ trung niên mặt không đổi sắc, như cười mà không phải cười, mắt đối mắt cùng Trần Nghiệp.
Tức thì, Trần Nghiệp lập tức chắc chắn, người phụ nữ trung niên này cũng giống như hắn, cũng là một luân hồi giả.
Trước kia hắn vẫn cảm giác, chính mình dường như bỏ sót chuyện hệ trọng.
Bây giờ rốt cuộc hiểu, hắn bỏ sót cái gì.
Lần này, luân hồi giả tới tham gia nhiệm vụ "Bắt nội gián ", cũng không phải là chỉ có một mình hắn.

Trừ hắn ra, còn có năm tên luân hồi giả.
Trong đó có bốn người đang liên minh, hơn nữa chính là theo trận doanh xã hội đen.
Nhưng mà người thiếu nữ che mặt cuối cùng kia, không rõ tung tích...
Thì ra, đối phương cũng lựa chọn phe cảnh sát, giờ phút này cô ta liền đang ở trước mặt hắn.
"Tôi không biết chị đang nói gì!"
Trần Nghiệp lộ ra nụ cười.
Là giả cười.
Xác định được thân phận của đối phương rồi, hắn dĩ nhiên sẽ không nói lung tung.
Người phụ nữ trung niên nhìn Trần Nghiệp, biết được vị "Đồng hành " trước mặt này nhất định là biết cái gì.
Suy nghĩ một chút, nàng đưa ra một thỉnh cầu:
"Chúng ta có thể kết minh hay không? Đợi sau khi trở về, ta có thể chuyển vào tài khoản do ngươi chỉ định 10 triệu! !"
Lúc này, hai người cũng đã xác định thân phận của đối phương là luân hồi giả, cho nên nói chuyện bớt đi chút kiêng kỵ.
"Mười triệu sao?"
Trần Nghiệp nở nụ cười, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói: "Không được!"
Mười triệu quả thật làm cho Trần Nghiệp rất động tâm, có mười triệu này, ngay lập tức sẽ có thể cải biến hoàn cảnh sống bây giờ của hắn.
Nhưng mà!
Tiền này khi lấy sẽ có nguy hiểm, rất có thể sẽ bại lộ thân phận chân thật của mình.
Hơn nữa, khen thưởng cụ thể khi đánh giá cấp bậc là cái gì còn chưa biết, Trần Nghiệp lại không phải người ngu, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đáp ứng đem khen thưởng chia cho người khác một nửa?
(chú thích: Sau khi kết minh, tất cả khen thưởng chia đều. )



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.