Toàn Cầu Cao Võ

Chương 9:




Oán niệm dù nặng, sinh hoạt vẫn phải tiếp tục, Phương Bình chỉ có thể bị động tiếp thu tất cả cái này.
Nói chuyện phiếm một hồi, chủ nhiệm lớp tóc đã hoa râm đi bộ vào phòng học.
Chờ bên trong phòng học an tĩnh lại, thầy chủ nhiệm mở miệng đi thẳng vào chủ đề nói: " Bạn học báo danh cuộc thi của khoa võ, đợi đến phòng làm việc của tôi nộp phí đăng ký, điền phiếu báo danh, sau đó giáo vụ của trường học sẽ thống nhất giúp mọi người báo danh."
Lúc nói lời này, chủ nhiệm lớp chủ yếu nhìn chính là những bạn học chuẩn bị báo danh.
Trên thực tế, cuộc thi khoa võ không phải không dấu vết có thể tìm ra.
Làm chủ nhiệm lớp, học sinh nào sẽ báo danh, trong lòng thầy chủ nhiệm đại khái đều biết.
Thành tích phải tốt, thân thể phải tốt, gia cảnh cũng phải không sai, qua vài chọn lựa, trong lớp (4) ai sẽ báo danh, học sinh cũng tự biết.
Dương Thành ở nội lục, tuy rằng toàn bộ xưng là thành phố Dương Thành, trên thực tế cũng là thành phố cấp huyện.
So sánh với các thị trấn khác, kinh tế của Dương Thành tốt hơn, nhưng tốt có hạn, chổ này không phải thành phố cấp huyện vùng duyên hải, thành phố cấp huyện vùng duyên hải phát đạt hơn so với thành phố nội lục.
Tại Dương Thành, người không xem một vạn đồng ra gì cũng không nhiều thấy.
Cho nên, đơn thuần là phí báo danh, liền đem rất nhiều người chắn ngoài cửa.
Nói xong những lời này, chủ nhiệm lớp rời khỏi phòng học.
Mà bạn học chuẩn bị báo danh, lúc này cũng đều đứng dậy, chuẩn bị đi phòng làm việc.
Dương Kiến, lúc này cũng đứng lên.
Bạn học ở bàn bên cạnh, tên gọi Trương Hạo, ngày hôm trước đang khoe khoan về Tiểu Mã ca đột phá bát phẩm, lúc này cũng đứng dậy.
Coi như hai người chuẩn bị cất bước, Phương Bình thản nhiên đứng lên.
Trần Phàm Ngồi cùng bàn có chút sững sờ, nghiêng đầu nói: "Đi WC à?"
"Đi báo danh."
"..."
Trần Phàm ngây ngẩn cả người, Phương Bình muốn báo danh?
Đâu chỉ Trần Phàm, Dương Kiến cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Phương Bình, kinh ngạc nói: "Phương Bình, cậu cũng báo danh?"
Người này, trong lời nói không cần thiết có chứa ác ý, nhưng quả thật bị lời của Phương Bình nói làm cho kinh ngạc, âm thanh cũng không nhỏ.
Lời này vừa ra, không ít bạn học đều nhìn đến đây.
Mọi người làm bạn học vài năm, bạn học lớp học có tình huống gì, đều có chút lý giải đại khái.
Ngược lại không phải nói Phương Bình không thể báo danh, nhưng thân thể Phương Bình nhỏ như vậy...
Kỳ thật Phương Bình vẫn là cường tráng hơn một ít so với Trần Phàm, nhưng đối lập với Dương Kiến, không cách nào so sánh.
Văn hóa và thi chuyên ngành còn dễ nói, nhưng hai cửa ai kiểm tra sức khoẻ và kiểm tra thực tế, Phương Bình có thể qua được sao?
Dương Kiến bên này vừa kinh ngạc xong, một bên Trương Hạo cũng tấm tắc nói: "Phương Bình, tiểu tử cậu được đấy, âm hiểm!
Bình thường mọi người cùng nhau tan học rèn luyện thân thể cậu không tham gia, trở về không ít gia luyện, tiểu tử cậu quá âm hiểm!"
Lời nói này của Trương Hạo, nói khoa trương, ngữ khí cũng là không mang theo ý trào phúng, chỉ là cảm thấy Phương Bình tiểu tử này giấu rất sâu, không chút tự tin, chỉ là gia đình của Phương Bình, có thể lãng phí một vạn đồng phí báo danh này sao?
Phương Bình cũng không ngại, cười ha hả nói: "Đừng nghĩ nhiều, tôi có thiên phú dị bẩm, còn cần gia luyện?
Tôi đã nghĩ rồi, không phải là một vạn đồng sao?
Không đi thử, ai biết có thể thi đậu hay không, nói không chừng năm nay bỗng nhiên mở rộng chiêu sinh, tôi đây không phải kiếm lời lớn à."
"Ha ha ha, cậu nghĩ thật là đẹp!"
Trương Hạo cười ha ha, nhưng Phương Bình vừa nói xong, bạn học khác không chuẩn bị báo danh, đã có chút tâm động.
Phương Bình nói, hình như cũng không phải không có đạo lý.
Ai biết năm nay có thể mở rộng chiêu sinh hay không?
Mấy năm trước, Nhất Trung mỗi năm thi đậu khoa võ, cũng chỉ hai ba người, nhưng năm ngoái cũng là thi đậu năm người.
Năm nay, nói không chừng sẽ có nhiều hơn một chút?
Suy nghĩ thì suy nghĩ, nhưng nếu không chuẩn bị báo danh, tự nhiên là có nguyên nhân, Phương Bình nói cũng chỉ là gây ra một ít gợn sóng, vẫn chưa khiến những người khác thay đổi quyết định.
Ánh mắt của Trần Phàm ngồi cùng bàn có chút phức tạp, mặc dù chỉ là báo danh không có nghĩa là thi đậu.
Nhưng gia cảnh của Phương Bình còn kém hơn một ít so với nhà hắn, ngay cả Phương Bình đều dám thử, hắn căn bản không có cái suy nghĩ này, một so với một, thật ra là có vẻ hắn ngay cả can đảm thử nghiệm đều không có.
Tay cầm bút nắm chặt một ít, cuối cùng, Trần Phàm vẫn không thay đổi quyết định của chính mình.
Tính là báo danh, hy vọng có thể thi đậu của hắn, so với Phương Bình còn xa vời hơn.
Cùng với lãng phí thời gian tại cái này, còn không bằng nỗ lực thêm một chút tại khoa văn.
...
Tâm tư của những người khác, Phương Bình tự nhiên là không có tâm tình quan tâm.
Cùng bạn học khác chuẩn bị báo danh đi ra phòng học, mọi người cùng nhau đi phòng làm việc của chủ nhiệm lớp trên lầu.
Lớp (4) cấp ba, bạn học chuẩn bị báo danh không nhiều lắm.
Dù sao xác suất quá nhỏ, một vài bạn học điều kiện cứng nhắc vừa nhìn liền không đạt tiêu chuẩn, tự nhiên không đi báo danh.
Cuối cùng, cùng nhau đi ra phòng học cũng chỉ có 8 người.
Mà cái này, vẫn là tỉ lệ cao từ lớp bình thường báo danh, nếu không phải năm ngoái có hai người học sinh từ lớp bình thường thi đậu khoa võ làm thí dụ mẫu, lớp bình thường có thể có bốn năm người liền không sai.
Một vài cao trung bình thường, học sinh báo danh của toàn bộ trường học đều không được mấy người.
Phương Bình đơn giản nhìn lướt qua các học sinh đồng hành, quả nhiên, đều là những người đứng đầu trong lớp học.
Không chỉ có là thành tích học tập đứng đầu, then chốt vẫn là thân thể tốt, thân thể cân xứng.
Dù cho râu quai nón Dương Kiến, thành tích không phải đặc biệt ưu tú, nhưng cũng khôngkém cỏi, bằng không cũng sẽ không báo danh.
Trong đó còn có hai nữ sinh, lớn lên tuy rằng không phải quá mức kinh diễm, bất quá vóc người thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
So với những bạn nữ đến bây giờ còn không có phát dục hoàn toàn, hai nữ sinh này vì chuẩn bị thi khoa võ, ăn ngon, rèn luyện tốt, trước công sau thủ, Dương Kiến bên cạnh của Phương Bình và Trương Hạo ra sức nhìn quét trên người hai nữ sinh.
Ngoại trừ Phương Bình, mấy người khác kỳ thật đều rất quen thuộc.
Thi khoa võ không phải chuyện một sớm một chiều, mọi người buổi tối có thời gian, đều sẽ cùng nhau rèn luyện thân thể, có mấy người còn cùng nhau báo danh lớp phụ đạo khoa võ ngoài trường học.
Phương Bình coi như đột nhiên nhảy ra.
Lúc này mọi người đối với những người khác không có hứng thú, trái lại đều cảm thấy hứng thú đối với Phương Bình.
Hai nữ sinh mà Dương Kiến bọn họ liếc mắt, một người trong đó liền thường thường liếc mắt quan sát Phương Bình, đi một hồi không nhịn được hỏi: "Phương Bình, khí huyết của cậu bao nhiêu?"
"Hả?"
Phương Bình có chút không biết nên nói như thế nào, mình có thể nói khí huyết là 1.1 sao?
Then chốt là, hắn không biết trong hiện thực, rốt cuộc là thống kê như thế nào, dùng cái đơn vị gì.
Cũng còn may, không cần Phương Bình trả lời, Dương Kiến liền chen vào cười nói: "Trương Nam, tôi thấy Phương Bình căn bản là không đi kiểm tra qua.
Người này, nếu như thật sự đi kiểm tra, sợ rằng đã sớm nói với chúng ta."
Trương Hạo cũng phụ hoạ nói: "Đại khái thật sự không kiểm tra qua, bất quá nhìn thân thể nhỏ gầy của hắn, khẳng định không cao hơn tôi."
"Hừ, đừng khoác lác quá có được hay không."
Trương Nam cũng là hỏi một chút, Phương Bình nếu chưa nói, mặc kệ là chưa kiểm tra, hay là không muốn nói, nàng ấy cũng lười tiếp tục truy hỏi.
Khách sáo Trương Hạo một câu, Trương Nam vừa đi vừa lắc đầu nói: " Lớp chúng ta lần này đại khái lại là mạng của bồi thái tử đọc sách.
Ngày hôm trước tôi lại đi thăm dò một lần, khí huyết của tôi dao động cao nhất mới 108 điểm.
Ài, trước khi kiểm tra sức khoẻ chỉ có thể nghĩ biện pháp lại ăn chút thuốc bổ, nhìn xem có thể đề cao lên hay không."
Trương Nam nói xong, Dương Kiến nhếch miệng cười ha hả nói: "Tôi tốt hơn cậu một chút, lần trước kiểm tra, tôi cao nhất được 112 tạp."
"Tạp" hiển nhiên chính là đơn vị đo lường của kiểm tra khí huyết, nghe ra là càng cao càng tốt.
Phương Bình không kiểm tra đo lường qua, lúc này cũng không sợ rụt rè, nghe vậy hỏi: " Khí huyết của lớp chúng ta ai cao nhất?"
Một người thiếu niên đi ở trước nhất của mấy người, lúc này quay đầu cười nói: "Dựa theo kết quả của lần trước, hẳn là tôi cao nhất, đỉnh phong là 115 tạp."
Người này Phương Bình kỳ thật nhận thức, tuy rằng thế giới bây giờ có chút thay đổi, người vẫn là người kia.
Người nói chính là bạn học có thành tích văn hóa tốt nhất trong lớp học, đương nhiên, hiện tại có phải hay không, Phương Bình không rõ lắm.
Bất quá người này không phải lớp trưởng, trên thực tế ở đây cũng không có cán bộ học sinh, bởi vì mọi người không có thời gian lãng phí, cũng không rãnh rỗi phục vụ cho những người khác.
Tên gọi là gì, Phương Bình hồi tưởng một chút, hẳn gọi là Ngô Chí Hào.
Ngô Chí Hào nói xong, lại lắc đầu nói: "Tuy rằng khí huyết của tôi cũng được, nhưng mấy người trong lớp trọng điểm mới cao, cao nhất là Chu Bân, lần trước nghe lớp bọn họ nói, giá trị cao nhất đều là hơn 120 tạp.
Người khác trong trường học chúng ta không dám nói, khả năng thi đậu của Chu Bân cao đến 99%, chỉ cần ở giữa không xảy ra ngoài ý muốn."
"Ha ha, Chí Hào, nếu không cậu mướn người đánh gãy chân của hắn, chúng ta cũng ít đi một đối thủ cạnh tranh?" Trương Hạo cười ha hả mà trêu ghẹo.
Ngô Chí Hào trợn mắt một cái, không biết nên nói gì nói: "Cũng không phải trường học chúng ta chọn lựa, Chu Bân tính là không thi đậu, quan hệ cũng không lớn với chúng ta, bằng không, tôi thật sự có cái suy nghĩ này."
Trương Hạo nở nụ cười hắc hắc một tiếng, thuận miệng nói: "Dù sao thì thử xem, nói không chừng liền thi đậu.
Tiêu chuẩn chiêu sinh của đại học võ thuật Nam Giang của năm ngoái, khí huyết 112 tạp là đủ rồi.
Năm nay tính là cao hơn một chút, cũng cao có hạn, dù sao thì tôi cảm thấy vấn đề của cậu không lớn..."
Ngô Chí Hào lần thứ hai lắc đầu nói: "Không được, cái này tiêu chuẩn mỗi năm đều tăng lên, tôi thấy năm nay ít nhất cũng phải hơn 115 tạp.
Còn nữa, tiêu chuẩn huyết khí đạt cũng vô dụng, còn cái khác đâu?
Then chốt không phải nhìn cái này, còn phải nhìn những người khác, nếu như những người khác đều thấp, chúng ta cao, chúng ta liền có hy vọng.
Nhưng những người khác đều cao, chúng ta thi cho dù tốt, cũng thi không đậu."
Những cái tiêu chuẩn chiêu sinh này và thi khoa văn đều như nhau, cũng không phải cố định, danh sách khoa võ ngay tại vậy.
Có thể thành tích năm nay của cậu, dựa theo năm ngoái mà xem, có thể thi đậu khoa võ, nhưng năm nay tất cả mọi người mạnh mẽ, vậy cậu vẫn là thi rớt.
Lại hoặc là năm nay cậu thi kém, kết quả tất cả mọi người kém, ngươi dù không phải nhóm người mạnh mẽ của năm ngoái, cũng có thể thi đậu.
Bất quá thời đại bây giờ, mọi người ngày càng ngày càng tốt, hầu như mỗi năm đều tăng lên tiêu chuẩn, xác suất giảm xuống quá thấp.
Dựa theo cách nói của Ngô Chí Hào, lớp (4) cộng thêm Phương Bình, tổng cộng báo danh 8 người, khí huyết vượt hơn 110 tạp cũng chỉ có ba người.
Ngô Chí Hào, Dương Kiến, mặt khác còn có nữ sinh không nói chuyện Lưu Nhược Kỳ.
Những người khác, bao gồm Trương Hạo đều không đạt được 110 tạp.
Bất quá Trương Hạo cách 110 tạp không xa, trước cuộc thi, ăn nhiều thuốc bổ bổ khí huyết một chút, vẫn là có hi vọng.
Cái này không tính là gian lận, tại thời đại này, thuốc bổ chân chính có hiệu quả có thể bổ khí huyết, đều rất sang quý.
Ăn được cái này, gia cảnh cũng không tồi.
Mà võ giả, cũng cần tài phú chống lưng.
Trong nhà có tiền và không có tiền, ủng hộ đối với tương lai của võ giả cũng không giống, tài phú quyết định tương lai, tuy rằng không phải hiện trạng tuyệt đối, cũng là hiện trạng phổ biến.
Cho nên dù cho hiện tại không tới 110 tạp, Trương Hạo cũng dám báo danh, liền bởi vì trong nhà đã chuẩn bị thuốc bổ cho hắn.
Sở dĩ không hiện tại ăn, chủ yếu sợ lúc tiêu hóa dược hiệu xói mòn một phần, không đạt được tiêu chuẩn.
Mà ăn trước khi kiểm tra sức khoẻ, tuy rằng trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa toàn bộ, nhưng đối với người muốn nhập môn là chuyện tốt, có thể bạo phát càng nhiều dược hiệu.
Việc này Trương Hạo chưa nói, bất quá trên thực tế những người khác đều có chuẩn bị cùng loại.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như Phương Bình.
Hắn ghi danh khoa võ quá mức đột ngột, ba mẹ căn bản không nghĩ tới hắn sẽ muốn báo danh.
Mà trên thực tế, dưới tình huống ngay tại Phương Bình không biết, Phương Danh Vinh đã lo lắng, có nên mua một ít thuốc bổ khí huyết cho con trai hay không.
Đáng tiếc những thuốc bổ dược phẩm ấy đều quá đắt, động vào chính là tiền vạn trở lên, lão Phương bây giờ còn không hạ quyết tâm.
Nghe mọi người nói chuyện phiếm, Phương Bình âm thầm tự định giá: " Khí huyết 1.1 của mình, có thể đổi thành 110 tạp hay không?"
Khả năng vẫn là rất lớn.
Bất quá coi như là 110 tạp, hình như cũng không cái ưu thế gì, dù sao Ngô Chí Hào của lớp bình thường đều đạt 115 tạp, lớp trọng điểm bên kia vượt hơn 110 tạp hẳn là không ít.
Tiêu chuẩn chiêu sinh thấp nhất của đại học võ thuật Nam Giang năm ngoái là 112 tạp không sai, nhưng năm nay liền chưa chắc.
"Xem ra còn phải tốn chút công phu tại phương diện này mới được, ít nhất phải qua ba ải đầu trước, mới có thời gian lo lắng chuyện phía sau."
Phương Bình trong lòng suy nghĩ sự tình, mọi người cũng tới cửa phòng làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.