Toàn Cầu Cao Võ

Chương 56: Phương Viên ân cần




Nam Giang Võ Đại.
Vương Kim Dương vừa mới đến trường không lâu, nhìn thấy một dãy số điện thoại trên màn hình di động của mình, bật cười nói: "Cái tên này thật thú vị!"
Ngày hôm qua Phương Bình còn khách sáo vô cùng, ngay cả một triệu cũng không muốn lấy!
Cho dù muốn cũng không vội, anh Vương rảnh lúc nào thì chuyển lúc đó là được.
Nói chung, nói chuyện vô cùng êm tai.
Nhưng mới chưa hết một ngày, thằng nhóc đó đã gửi số điện thoại cho mình rồi.
Cười một hồi, Vương Kim Dương cũng không có ý định quỵt nợ, đi vào ngân hàng trong khuôn viên trường, thực hiện chuyển khoản.
Ở Võ Đại, chuyển khoản một triệu cũng không xem là nhiều. Trong ngân hàng nội bộ Võ Đại, có khi một ngày chuyển khoản tới lui cả mấy trăm triệu cũng không có gì lạ.
Chuyển khoản xong, Vương Kim Dương lại đi lấy một vài cuốn tài liệu và một vài cuốn sách tu luyện cơ bản, đóng gói lại, chuyển phát nhanh cho Phương Bình.
Cậu cũng không sợ sẽ mất đồ, mất rồi cũng chẳng có sao, không có cơ sở mà tu luyện lung tung, chính là tự tìm cái chết.
Cùng lắm là tới lúc đó lại gửi cho Phương Bình một bộ khác.
...
Ở phía Dương Thành xa xôi, Phương Bình nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở trên màn hình di động, cậu lập tức vui mừng khôn nguôi nói: "Rộng rãi!"
Anh Vương quả nhiên là một người thoải mái, dù sao thì lần này anh ta cũng lời hơn mình nhiều.
Sau khi nhận được số tiền chuyển khoản một triệu của Vương Kim Dương, điểm tài phú của Phương Bình đã tăng lên 337 vạn.
Với suy nghĩ cho dù mình tăng điểm khí huyết lên 200 cũng chỉ tốn có khoảng mười mấy vạn điểm tài phú, lúc này, Phương Bình cực kỳ vui mừng.
Đương nhiên, sự vui vẻ này không kéo dài được bao lâu, rất nhanh, Phương Bình cảm giác có một cỗ khí ác ý vô hình kéo tới.
"Nó nịnh nọt mình như vậy mà khiến mình có cảm giác thoải vậy sao?"
Phương Bình làu bàu, cậu cảm thấy khởi nguồn của cỗ khí ác ý này đến từ chính bản thân cái hệ thống cùi bắp không đáng tin hay nịnh hót này.
Mặc dù chỉ là trực giác, nhưng Phương Bình cảm thấy trực giác của mình rất đáng tin.
...
Điểm tài phú và tài chính tăng nhanh, Phương Bình vô cùng mừng rỡ.
Nhưng tin nhắn sau đó mà Vương Kim Dương gửi mới thật sự khiến Phương Bình chờ mong.
"Đồ đã gửi đi, chú ý kiểm tra và nhận lấy."
Chỉ là một hàng chữ ngắn gọn, Phương Bình lại nhìn đi đọc lại vài lần.
So với tiền tài, thực ra Phương Bình càng có hứng thú với công pháp hơn.
Ở kiếp trước, không phải cậu không có tiền, tuy rằng không nhiều, nhưng mà mấy năm qua, Phương Bình cũng kiếm được không ít.
Nhưng mà công pháp tu luyện, trừ bỏ mấy cuốn được rao bán đại trà trên vỉa hè kia, đúng là Phương Bình chưa bao giờ thấy.
Cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không tu luyện, chẳng ai nghĩ đó là thật cả.
Vừa nghĩ đến, sáng ngày mốt có thể sẽ nhận được đồ chuyển phát nhanh, Phương Bình có chút không chờ được nữa rồi.
...
Buổi chiều tan học, Phương Bình từ chối đi luyện tập chung cùng đám người Ngô Chí Hào.
Lúc này, Phương Bình vẫn đang làm quen với thân thể của mình, tiêu hoá lượng khí huyết vừa nhận được.
Rèn luyện thân thể chung với bọn họ cũng không giúp được gì nhiều cho mình.
Chờ Phương Bình đi xa.
Một bạn học sinh khoa võ của lớp 12A4 hơi không thoải mái nói: "Phương Bình kiêu ngạo quá vậy."
Ngô Chí Hào thực sự không quá để tâm, cười cười nói: "Không đi thì không đi, trước đây cậu ấy cũng không tham gia hoạt động cùng chúng ta, chắc là đã quen như vậy rồi."
Cậu ta nói như vậy, những người khác cũng không nói gì nữa.
Cậu bạn vừa mới nói chuyện kia có hơi ngạc nhiên hỏi: "Chí Hào, cậu nói xem khí huyết của cậu ấy đến cùng là bao nhiêu?"
Chuyện Phương Bình tăng khí huyết, việc này bọn họ đều biết cả rồi.
Rốt cuộc lúc có có 3 người chứng kiến, Dương Kiến chính là người tung tin này.
Ngay cả Vương Kim Dương cũng khen Phương Bình, hiển nhiên khí huyết sẽ không thấp.
Ngô Chí Hào trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Có thể tầm 120 cal."
"Cao như vậy?"
Có người tỏ rõ vẻ ước ao, thậm chí còn có chút đố kị.
Trước đây Phương Bình cũng không quá nổi bật, không ngờ khí huyết lại có thể cao đến 120 cal!
Nên biết, hiện nay trong số các thí sinh khoa võ của lớp 12 toàn trường, số người được 120 cal khí huyết trở lên cũng chỉ có Chu Bân và một bạn học sinh khác của lớp chọn.
Còn về phần có người ẩn giấu thực lực hay không, chuyện này rất ít khi xảy ra.
Cùng là học sinh chưa lên đại học, khoe khoang hầu như là bệnh chung ở tuổi này.
Có thành tích tốt mà che giấu mới là khờ.
"Tớ cũng chỉ suy đoán thế thôi, nhưng mà chắc cũng không chênh lệch nhiều lắm đâu."
Ngô Chí Hào nói xong, nhìn về phía những người khác nói: “Nhưng mà tố nhất chúng ta vẫn không nên học theo cậu ấy, nếu không có chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Dù không thi đậu khoa võ, so ra vẫn tốt hơn mất mạng nhiều.
Bây giờ thi không đậu, cùng lắm thì học lại một năm, nếu vẫn không đậu, vậy chờ kiếm tiền rồi tham gia lớp huấn luyện võ giả.”
Tất cả mọi người gật gù, lúc này nếu kêu bọn họ cầm mạng nhỏ đi đánh cược thì chẳng ai có gan thử nghiệm.

Chuyện các bạn nghị luận về mình, Phương Bình đương nhiên không biết.
Kiêu ngạo, cậu cảm thấy mình không hề kiêu ngạo.
Chỉ là cậu và các bạn học không quá thân thiết.
Hơn nữa, kỳ thi khoa võ sắp tới, sau này mọi người có còn cơ hội liên lạc với nhau hay không cũng không biết. Lúc này tạo mối quan hệ cũng không có quá nhiều tác dụng.

Cảnh Hồ Viên.
Phương Bình vừa mới mở cửa nhà, Phương Viên đã rón ra rón rén ló đầu đi ra từ gian phòng của cô, nhỏ giọng nói: “Phương Bình, anh vào đây!”
Phương Bình dở khóc dở cười, cảm giác cạn lời: “Nhà mình mà, em là trộm đấy hả?”
"Xuỵt!"
Phương Viên vội vã giơ ngón tay ra hiệu yên lặng, cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn ra sân sau, tức giận nói: “Mau vào đây!”
Phương Bình bật cười, đổi dép đi trong nhà rồi vào phòng em gái.
Vừa vào cửa, Phương Viên đã vội vã đóng cửa lại, sau đó nhét vào lòng Phương Bình một cái túi ni lông.
Không đợi Phương Bình kiểm tra xem trong túi có gì, Phương Viên đã thấp giọng nói: “Chia cho anh một nửa, anh không được tìm em đòi lại tiền!”
“100 đồng kia em dùng mua đoof ăn vặt, hết tiền rồi!”
"Còn nữa, anh không được nói cho mẹ biết."
"Cùng lắm... cùng lắm thì tháng này em không dùng tiền tiêu vặt, tiền của em sẽ cho anh hết!"
Phương Bình cũng không nói chuyện, mở túi ni lông ra nhìn một chút, bên trong đều là đồ ăn vặt.
Cách Phương Viên dùng tiền không tính là hào phóng, chẳng qua con nít thường thích ăn đồ ăn vặt.
Ba mẹ rất ít khi mua đồ ăn vặt chô cô bé. Một là phí tiền, hai là không tốt cho sức khoẻ.
Trước đây, Phương Viên chỉ cần có dư chút tiền tiêu vặt, đều sẽ đi mua đồ ăn vặt.
Lần này, hiếm khi anh trai hào phóng một lần, Phương Viên trong túi có tận 100 đồng, cô bé vốn chỉ định mua tầm 8 hay 10 món đồ ăn vặt thôi.
Ai ngờ vừa bước vào cửa hàng tạp hóa, cô bé nhìn đồ ăn đến hoa cả mắt.
Đến lúc tính tiền, mới phát hiện dù mình đã để lại hơn một nửa số luợng, cuối cùng vẫn tiêu gần hết 100 đồng rồi.
Sợ Phương Bình mắng nàng lãng phí tiền của, cô ở nhà cân nhắc nửa ngày, cuối cùng quyết định chia của cho anh trai.
Mỗi người một nửa, như vậy chắc là không thành vấn đề chứ?
Thấy em gái nói chuyện có vẻ bị chột dạ, Phương Bình không khỏi cười nói: "Được rồi, mua thì cũng mua rồi, anh không ăn cái này, cho em hết đó."
"Không được!"
Tuy rằng cô bé vẫn luôn nhìn chằm chằm vào túi ni lông trên tay Phương Bình, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu nói: "Chia cho anh một nửa, nếu không chắc chắn anh sẽ đi mách mẹ!"
"Anh mà làm vậy à?"
Phương Bình liếc mắt, con bé này, nó xem anh nó là loại người nào?
Hiện tại, mình lắm tiền nhiều của, 100 đồng có là bao!
Hơn nữa, Phương Bình cũng chẳng còn là con nít nữa, cậu đâu có ham ăn đồ ăn vặt.
Trực tiếp ném túi đồ ăn vặt lên giường, Phương Bình buồn cười nói: "Em giữ lại đi, gần đây anh kiếm được chút tiền lẻ, sau này không có tiền tiêu vặt thì đến tìm anh, anh cho."
Có một số việc, cần phải tiết lộ cho con bé một chút mới được.
Bây giờ Phương Bình đã mua điện thoại di động, ngày mai còn phải ra ngoài thuê hoặc mua nhà.
Ba mẹ hằng ngày không ở nhà, dù sao cũng không bị bại lộ.
Nhưng Phương Viên lại không như vậy, cô bé thường xuyên chơi cùng Phương Bình, hiện tại cứ tiết lộ một vài việc nhỏ cho cô bé nghe, xem như có thể trải đường trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.