Toàn Cầu Cao Võ

Chương 5:




Dù khó mở miệng, vì tương lai, cuối cùng vẫn phải mở miệng.
Dù sao cuối tuần sẽ báo danh, Phương Bình cũng không phải thần, ngày mai còn một ngày thời gian mà thôi, đến chổ nào kiếm một vạn đồng chứ.
Chờ phụ thân Phương Danh Vinh lết thân thể uể oải về nhà, người một nhà ngồi vào bàn ăn, Phương Bình vẫn là mở miệng.
"Ba, cuối tuần khoa võ báo danh, con muốn ghi danh khoa võ, phí báo danh... Muốn một vạn đồng."
Phương Bình vừa dứt tiếng nói, toàn bộ gian nhà trong nháy mắt yên tĩnh xuống.
Phương Danh Vinh năm nay bốn mươi, tướng mạo không tính già nua, bất quá có chút tái nhợt.
Phương Danh Vinh công tác tại một nhà xưởng gốm sứ ở vùng ngoại thành của Dương Thành, không phải ngành nghề kỹ thuật, là công nhân bình thường mà thôi.
Ở Dương Thành tiền lương của công nhân bình thường bây giờ là 2000 đồng, Phương Danh Vinh mỗi tháng thu vào đều hơn 3000 đồng.
Không phải ông chủ thưởng thức ông ta, cũng không phải Phương Danh Vinh làm bao nhiêu tốt.
Then chốt ở chỗ, công tác gốm sứ lâu ngày, dễ mắc bệnh phổi, cho nên tiền lương cao hơn một chút, không sai biệt lắm là cầm khỏe mạnh đổi tiền.
Nhưng Phương Danh Vinh cũng phải làm.
Trong nhà có hai người con trai, một đứa lên cao trung, một đứa lên sơ trung, ăn, mặc, ở, đi lại, cái nào không cần dùng tiền.
Còn muốn cho Phương Bình học phí đại học, còn phải lo lắng Phương Bình sau khi tốt nghiệp đại học kết hôn mua nhà, cả nhà sống mỗi ngày đều căng thẳng.
Một vạn đồng, trừ bỏ chi tiêu hằng ngày, hai vợ chồng không sai biệt cần nửa năm thời gian mới có thể để dành được.
Xã hội bây giờ, võ đạo vi tôn.
Phương Danh Vinh tuy rằng là người thường, nhưng cũng rõ ràng khoa võ khó thi, khó như lên trời!
Dương Thành to như vậy, hàng năm mấy vạn học sinh tham gia thi đại học, trong đó thi đậu khoa võ, hai tay đều có thể đếm được.
Dương Thành Nhất Trung chỗ của Phương Bình, tại Dương Thành cũng coi như cao trung tốt nhất.
Nhưng ngay cả như vậy, Dương Thành Nhất Trung năm ngoái cũng chỉ có 5 người thi đậu khoa võ, mà học sinh cấp ba của Nhất Trung gần 1500 người, lớp bình thường là 20 lớp.
Năm 2007, trong 20 lớp học bình thường này, thi đậu khoa võ tổng cộng có hai người.
Mấy tin tức này, Phương Danh Vinh tham gia qua vài lần họp phụ huynh cũng không xa lạ, thậm chí giáo viên của Nhất Trung chủ động tuyên truyền, bởi vì có hai người sinh viên khoa võ xuất thân từ lớp bình thường, cái này không phải khuyết điểm, trái lại là ưu điểm, đáng để giáo viên của Nhất Trung kiêu ngạo.
Hiện tại, bỏ ra một vạn đồng, đổi lấy một cơ hội hư vô mờ mịt, đáng giá không?
Phương Danh Vinh không vội vã mở miệng, Lý Ngọc Anh muốn nói lại thôi.
Phương Viên cúi thấp đầu không dám nói, so với Phương Bình mới lý giải những thường thức đại chúng này, Phương Viên đã học sơ trung có càng nhiều lý giải đối với việc này.
Phương Danh Vinh cầm ly rượu nhỏ, nhìn con trai một cái, sau một lúc lâu, gật đầu nói: "Đợi một lát mẹ đi lấy chi phiếu đưa cho con, ngày mai chính con đi rút một vạn đồng đi."
"Ba..." Phương Bình cắn răng, suy nghĩ muốn nói mấy câu trấn an cha già một chút.
Không ngờ Phương Danh Vinh trực tiếp ngắt lời: "Mặc kệ thi đậu hay là thi không đậu, con có cái tâm này là đủ rồi.
Tính là thi không đậu, ít nhất có chút kinh nghiệm, sau đó Viên Viên lên cao trung, con còn có thể chỉ điểm một chút.
Trong nhà tuy rằng không giàu có, nhưng đây là đại sự của cả đời!"
Tuy rằng không ôm hy vọng, nhưng ghi danh khoa võ là đại sự quan hệ đến đời này có thể thành cá chép nhảy long môn hay không, nếu như bản thân Phương Bình không đề cập tới, vậy Phương Danh Vinh cũng sẽ không nói.
Nhưng con trai nói ra, cùng lắm thì kế tiếp làm tăng ca, một vạn đồng còn không đến mức kéo suy sụp Phương gia.
Phụ thân nói như vậy, Phương Bình cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Lúc này, nói nhiều lời hào hùng cũng vô dụng.
Huống chi, Phương Bình cũng không nắm chắc có thể sự thật thi đậu.
Hắn là sống lại không sai, nhưng cũng không phải tu tiên trở về, khoa võ khoa võ, dù cho không biết cụ thể muốn thi cái hạng mục nào, cũng biết khẳng định không rời khỏi các loại tố chất thân thể.
Trên thực tế, Phương Bình lý giải đơn giản một chút, yêu cầu nhiều hơn so với cái này.
Có thể thi đậu khoa võ không, hiện tại Phương Bình là thật sự không hề nắm chắc.
Bất quá tính là thi không đậu, sau đó kiếm nhiều tiền khó nói, kiếm chút đỉnh tiền vẫn là không khó, cũng không cần thiết không có cơ hội trở thành võ giả.
Cho nên đối với tương lai, Phương Bình cảm thấy tính là bản thân mình đi không đến điểm cao nhất, cũng sẽ không như hiện tại, vì 20 đồng tiền tiêu vặt mà đau cả đầu.
Giải quyết chướng ngại vật lớn nhất của trước mặt, trong lòng Phương Bình dễ dàng không ít.
Phương Viên là kẻ dở hơi trong nhà, thấy mọi người còn chìm đắm trong câu chuyện vừa rồi, cười hì hì nói sang chuyện khác nói: "Phương Bình, anh thật muốn thi khoa võ?"
Phương Bình thấy thế cười nói: "Đương nhiên, chờ anh trai của em thi đậu khoa võ, thành võ giả, sau đó em liền phát tài.
Sau này đi học, đến trường học, em có thể cùng bạn học huyền diệu nói "Anh tôi là võ giả".
Anh dám cam đoan, đến lúc đó em liền là giáo phách của trường học, sau đó cũng không ai dám gọi em là "Tròn vo" (Viên cổn cổn) nữa."
"PHƯƠNG BÌNH!!!"
Phương Viên lần thứ hai tức giận, tiểu nha đầu bởi vì mặt tròn tròn, tên cũng mang một chữ viên, lên sơ trung không được mấy ngày, đã bị nam sinh nghịch ngợm lấy một biệt hiệu ―― tròn vo!
Vì chuyện này, tiểu cô nương đều chuẩn bị quyết đấu với mấy người nam sinh kia.
Phương Bình hiện tại là chọc vào ổ kiến lửa, Phương Viên tức giận, cũng bất chấp chừa mặt mũi cho lão ca, tức giận nói: "Anh khẳng định thi không đậu, lãng phí nhiều tiền như vậy còn không bằng mua chút đồ ăn ngon!"
"Viên Viên!"
Hai vợ chồng Phương Danh Vinh hầu như là cùng nhau quát lớn một câu, Phương Viên cũng lập tức tỉnh ngộ, cúi thấp đầu lẩm bẩm nói: "Em chỉ là nói nói, nói không chừng liền thi đậu."
Phương Bình nở nụ cười một tiếng, hướng về Phương Viên làm một động tác véo mặt, Phương Viên tức giận mắt trợn trắng.
...
Chờ ăn xong cơm tối, Lý Ngọc Anh liền đem chi phiếu trong nhà đưa cho Phương Bình.
Bà ngày mai còn muốn đi làm, Phương Bình cũng không phải tiểu hài tử, tự mình đi lấy tiền không thành vấn đề.
Trước đây trong nhà lúc cần dùng tiền, có đôi khi cũng để Phương Bình đi lấy.
Phương Bình tiếp nhận chi phiếu, có chút cảm khái, lẩm bẩm nói: "Ba mẹ yên tâm như vậy, sẽ không sợ mình lấy toàn bộ..."
Trong thẻ tự nhiên không chỉ có một vạn đồng, đổi thành trước đây, Phương Bình tự nhiên là sẽ không động.
Nhưng hiện tại...
Lắc lắc đầu, Phương Bình lại lắc đầu, loại sự tình này vẫn là quên đi, nếu cần liền trực tiếp nói với ba mẹ, bản thân mình không báo mà lấy, vậy cũng không khác biệt gì trộm.
...
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, ngày 6 tháng 4.
Phương Bình dậy thật sớm, nhưng ba mẹ còn dậy sớm hơn cả hắn, đã ra cửa đi làm.
Rửa mặt đơn giản một phen, trên bàn cơm còn bữa sáng mẹ làm lúc sáng sớm, vài món ăn sáng, một chén trứng gà xào ánh vàng rực rỡ.
Phương Bình đã quen trên đường đi làm mua đồ ăn sáng vừa đi vừa ăn, ngồi vào cái ghế chậm rãi mà ăn, loại cảm giác này thật có vài phần hưởng thụ.
Nếu như hắn hiện tại, là trở lại đơn thuần, vậy Phương Bình sự thật một chút không vội.
Thi đại học tính cái gì?
Dù cho không thi, mấy năm nay lịch lãm xã hội, nắm một ít kỳ ngộ, xác suất thừa thế dựng lên rất cao!
Nhưng hiện tại không giống, không bắt được cơ hội thi khoa võ lần này, sau đó còn có thể có cơ hội như vậy nữa hay không, vậy đúng là khó nói.
Hơn nữa một ngày không phải võ giả, làm chút sinh ý đều phải lo trước lo sau.
Phương Bình phân được rõ ràng chủ yếu và thứ yếu, cái trước mặt này, chủ yếu đó là thi đại học, nhất là thi khoa võ!
Cái khác, đều được thứ yếu.
Trừ phi lần này thi không đậu, vậy Phương Bình kế tiếp mới có thể lo lắng con đường khác.
Đem chủ yếu và thứ yếu kế tiếp phân rõ, Phương Bình ăn xong điểm tâm, liền chuẩn bị ra cửa lấy tiền, thuận tiện quan sát tình huống, lý giải khác biệt cụ thể của xã hội hiện tại một chút.
Đang muốn ra cửa, trong phòng, Phương Viên đã quần áo nón nảy chỉnh tề vội vàng chạy ra, vội vã nói: "Phương Bình, em cũng đi!"
"Em đi gì chứ?"
"Em mặc kệ, dù sao thì em cũng đi, còn phải mua đồ ăn ngon cho em, ai bảo anh dùng tiền tiêu vặt của em."
Phương Bình bật cười, bất quá cũng không cự tuyệt, chỉ đi lấy tiền, cũng không phải chuyện bí mật gì.
Có nha đầu kia, nói không chừng còn có thể tránh cho một ít phiền phức, dù sao Phương Bình cũng không biết thế giới này còn có cái khác hắn không biết hay không.
...
Ra cửa, thời gian còn sớm, Phương Bình cũng không vội mà đi ngân hàng.
Cùng Phương Viên đi song song ở trên phố, Phương Viên cũng không cần hắn quản, vui vẻ hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn cái gì cũng tò mò, làm cho hình như nàng ấy mới là người sống lại.
Con phố ngoài tiểu khu, cùng trong ấn tượng cũng không khác nhau quá lớn.
Nếu như không có những quảng cáo chướng mắt ấy, vậy Phương Bình sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"Tư nhuận bảo vệ da, tông sư dùng cũng nói tốt!"
" Bước đặc biệt, người luận võ chạy nhanh hơn!"
"Gia truyền bí phương, một bao nhập khẩu, võ giả tới tay!"
"..."
Nhiều như rừng, hầu như đều có thể nhấc lên quan hệ với võ giả.
Mà trên thực tế, nhiều năm qua, hơn mười vạn nhân khẩu ở Dương Thành, võ giả chân chính ở lại Dương Thành, sợ rằng không vượt lên hơn 20 người.
Võ giả, kỳ thật cách bách tính của Dương Thành rất xa xôi!
Nhưng cái này không ngại mọi người thảo luận, quan tâm, cùng với đánh quảng cáo tuyên truyền, dù sao thì lại không đặc biệt chỉ ai.
Thời đại này, cường giả võ đạo mới là đại minh tinh chân chính.
Đương nhiên, đại minh tinh bình thường cũng là cường giả võ đạo.
Dọc theo đường nhìn một vòng, Phương Bình không nhìn những quảng cáo chướng mắt nàyy, trên đường cho Phương Viên mua vài xâu thịt nướng được xưng "Võ giả ăn xong nói tốt", lúc này trong túi của Phương Bình chỉ còn lại có một tờ tiền 10 đồng.
Tiểu cô nương vui sướng hài lòng, chút nào không nhận thấy được, Phương Bình dùng kỳ thật là tiền tiêu vặt của nàng.
Chờ dạo qua một vòng, Phương Bình dẫn Phương Viên đi tới máy ATM cách đó không xa.
...
Cho thẻ vào, nhập mật mã, lấy tiền.
Lúc nhập mật mã, Phương Viên dường như đề phòng cướp giúp Phương Bình canh chừng, nhìn xung quanh, rất sợ ai đến đây rình coi.
Máy ATM lúc này, một lần tối đa lấy được 2000 đồng.
Chờ máy ATM phun ra xấp tiền mặt thứ nhất, Phương Bình vừa cầm trên tay, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Ngây người, Phương Bình trong lúc nhất thời không có tiếp tục tiến hành thao tác.
Phương Viên đang canh chừng, thấy thế vội vàng nói: "Phương Bình, có phải tiền giả hay không? Lần trước em xem tin tức nói qua, máy ATM của ngân hàng cũng có tiền giả, ngân hàng còn không thừa nhận..."
Tiểu nha đầu có chút nóng nảy, cái miệng nhỏ nhắn luyên thuyên liên tục, nói xong lời cuối cùng còn có chút cả giận nói: "Chúng ta đi đổi trở về, đi tìm người của ngân hàng đi!"
Phương Bình lúc này, cũng không quá để ý nàng ấy nói cái gì.
Vùng xung quanh lông mày hơi nhăn lại, suy nghĩ một chút, Phương Bình tiếp tục thao tác với máy ATM, bắt đầu lấy số tiền thứ hai.
Rất nhanh, 2000 đồng thứ hai cũng từ ra trong khe máy ATM phun ra.
Phương Bình vội vã đem tiền cầm vào tay trong, kế tiếp, cũng như lần đầu tiên, Phương Bình cầm tiền dừng lại một hồi lâu không nhúc nhích.
Một bên Phương Viên lúc này cũng có chút vô cùng khó hiểu, kỳ quái nói: "Phương Bình, anh choáng váng?"
"Rốt cuộc có phải tiền giả hay không?"
"Anh nói chuyện đi!"
"Này, Phương Bình, anh bị gì vậy!"
"Phương Bình..."
"Rớt tiền trong mắt?"
Cái mồm của tiểu cô nương không ngừng hoạt động, Phương Bình bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, bỗng nhiên cầm tiền mặt trong tay đưa cho nàng ấy nói: "Em cầm."
Khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt tròn tròn của Phương Viên tràn đầy mờ mịt, bất quá vẫn là tiếp nhận tiền mặt, cầm nơi tay nhìn Phương Bình.
Phương Bình: "Có cảm giác gì?"
Phương Viên: "... Có thể không thi khoa võ, chúng ta đi mua đồ ăn được không?"
Phương Bình đột nhiên cười ha hả, ngữ khí tăng lên nói: "Nói như vậy, chính là không có cảm giác?"
Phương Viên lúc này có xúc động phát bạo, mắt to thịt thịt tròn tròn trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Anh lại khi dễ em!"
"Không, lần này thật không có."
Ý cười trên mặt của Phương Bình không che lấp được, ngay sau đó lại nói: "Vừa rồi ghẹo cô chơi thôi, được rồi, anh tiếp tục lấy tiền, lấy xong chúng ta về nhà!"
Kế tiếp, Phương Viên liền nhìn đại ca mình, ngốc nghếch mà bắt đầu lấy tiền.
Sở dĩ nói hắn ngốc nghếch, là bởi vì thao tác lấy tiền của Phương Bình quá mức phong tao.
Một hồi lấy 100 khối, một hồi lấy 200 khối, dù sao thì không một lần tương đồng.
Một vạn đồng tiền, Phương Bình tổng cộng lấy hơn mười lần.
Cái này cũng chưa tính, chờ lấy được một vạn đồng tiền, trong thẻ còn dư, Phương Bình lại tiếp tục bắt đầu lấy tiền.
Phương Viên cho rằng hắn muốn kiếm tiền riêng, lại thấy được một màn làm mù mắt!
Phương Bình lấy, lại cho vào, lấy, lại cho vào, tiến hành thao tác tới tới lui lui, triệt để đem Phương Viên nhìn ngơ ngác.
Đâu chỉ Phương Viên, kỳ thật phía sau hai người còn có người khác chờ lấy tiền.
Phương Bình chiếm lấy máy ATM đều hơn nửa tiếng đồng hồ, mắt thấy người này còn muốn tiếp tục, phía sau rốt cục có người nhịn không được phát bạo đi ra: "Tiểu tử, xong chưa hả! Lấy một trăm vạn, gửi một trăm vạn, thời gian dài như vậy cũng đủ rồi chứ!"
Phương Viên còn nhỏ, da mặt không đủ dày, hơn nữa tự giác đuối lý, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn biến đỏ bừng, dùng sức kéo cánh tay của Phương Bình.
Mà Phương Bình cũng thí nghiệm không sai biệt lắm, không chút hoang mang mà đem tiền dư thừa gửi vào, rút thẻ đi ra.
Chờ ra phạm vi máy ATM, Phương Bình bỗng nhiên mặt mày hớn hở, liền không coi ai ra gì mà cười "Hắc hắc hắc" liên tục.
Một bên Phương Viên cảm thấy tóc gáy của mình đều muốn dựng thẳng lên, Phương Bình đây là bị kích thích?
"Phương Bình?"
"Hắc hắc hắc..."
"Anh... Anh đừng làm em sợ?"
"Hắc hắc hắc hắc hắc..."
"Hu hu, Phương Bình, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
"Hắc hắc hắc... Khụ khụ, không có việc gì, về nhà!"
Thấy Phương Viên sắp bị bản thân mình doạ khóc, Phương Bình vội ho một tiếng, cưỡng chế xúc động cuồng tiếu, lôi kéo tiểu nha đầu đi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.