Toàn Cầu Cao Võ

Chương 31: Khách Trọ




Nhìn lịch thi, Phương Bình cũng có chút bồn chồn gấp gáp.
Từ giờ đến lúc kiểm tra sức khoẻ còn khoảng 20 ngày. Trong 20 ngày này, liệu mình có thể đảm bảo được hết mọi thứ không?
Khí huyết thì đỡ, kiểm tra kiến thức chuyên môn với người khác không khó, nhưng đối với cậu mà nói, đó là một vấn đề khó khăn không nhỏ, còn phải nghĩ cách tăng cường lực lượng tinh thần mới được.

Trường Nhất Trung, phòng đa chức năng.
Phương Bình đang suy nghĩ làm sao kiếm tiền để tăng lực lượng tinh thần, còn Vương Kim Dương cũng đang nghiêm túc giảng giải các công việc có liên quan đến chuyện thi cử khoa võ.
Cùng lúc đó.
Tiểu khu Cảnh Hồ Viên tiểu khu.
Căn 6 phòng 201.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt hiền hòa cười nói: "Chị à, chị cứ yên tâm, bảo đảm sẽ không làm hư hỏng đồ đạc trong nhà chị đâu.
Nếu mà hư mất cái gì, chị cứ trừ vào tiền cọc của tôi là được!"
Người đàn ông trung niên đang đứng đối diện một người phụ nữ khá lớn tuổi, nghe nói như thế, bà ta mới nở nụ cười: "Vậy thì tốt, căn phòng này đã mấy năm nay tôi không trang trí dọn dẹp rồi.
Đừng thấy tiểu khu Cảnh Hồ Viên này cũ kỹ, nhưng mà cũng không tệ đâu nha!
Gần khu này, quán ăn, nhà hàng, siêu thị, cái gì cũng có, trạm xe buýt lại ở ngay cổng tiểu khu…
600 đồng một tháng là cậu đã rất hời rồi.
Cũng may là tôi chẳng thiếu tiền, nếu không thì ai mà cho thuê với giá 600 đồng chứ?”
“Dạ phải, dạ phải, cảm ơn chị Trần có lòng săn sóc.” Người đàn ông trung niên ngây ngô đáp lời.
Chị Trần suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở: “Cậu nói cậu ở một mình, đàn ông đàn ang, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ.
Nếu không phải tôi thấy cậu sắp xếp đồ gọn gàng sạch sẽ, tôi cũng chẳng dám cho cậu thuê…
À, đúng rồi, mấy người ở khu này ai cũng biết nhau hết á, cậu đừng có mà dắt người lạ ở đâu đâu về.
Còn nữa, lúc tắm rửa thì dùng bồn tắm trữ nước mà tắm, tiểu khu cũ rồi, bị rỉ nước xuống nhà dưới.
Dưới lầu còn có thằng nhỏ sắp thi đại học, ở nhà đừng làm gì ồn quá, khu này cũ, cách âm không được tốt…”
“Mặt khác, nếu nhà tôi dọn về đây ở, thì cậu phải chuyển đi...
Người đàn bà dặn dò hồi lâu, người đàn ông kia cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, vẫn gật đầu cười hiền hòa.
Người đàn bà này thấy hắn thành thật, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều, cuối cùng, đen chìa khoá nhà giao cho đối phương, nói: “Trong nhà cũng không phải quá bẩn, thỉnh thoảng tôi cũng có về dọn dẹp.
Những vật dụng trong nhà cơ bản đầy đủ, cậu tự mua thêm mấy đồ dùng cá nhân hằng ngày là được.”
“Được được, cảm ơn chị.”
“Đừng khách sáo, vậy tôi đi trước đây.”
Chị Trần cũng không nán lại thêm, chờ bà ta ra khỏi cửa, người đàn ông trung niên kia nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói: “Tiểu khu cũ như thế này, chắc không có ng giám sát chứ?”
Lẩm bẩm một câu, người đàn ông đi đến đứng ngoài ban công, nhìn ra bên ngoài, đứng yên cau mày, nhẹ giọng nói: “Cũng không biết người Dương Thành có phát hiện ra manh mối mình còn ở lại Dương Thành hay không…”
Cố ý dẫn người Dương Thành qua bên Thuơng Sơn kia, khiến bọn họ tưởng rằng mình chạy đi từ Thương Sơn, cũng có nghĩa là, không ở trong khu vực của đối phương, đối phương cũng sẽ không quá để bụng.
Trong lòng nghĩ đến những việc này, người đàn ông xoa xoa huyệt thái dương. Đám người ở Dương Thành chẳng qua là con tép con tôm, không khiến hắn lo lắng gì lắm.
Dù cho bị phát hiện, cũng không có gì ghê gớm.
Nhưng sợ thì vẫn sợ, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, cấp trên sẽ để ý.
Với thực lực của hắn, trốn ở những thành phố nhỏ như Dương Thành còn có thể ra oai được, chứ chạy đến những thành phố lớn, sợ là có chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Nghĩ tới đây, người đàn ông cũng có chút hơi bất đắc dĩ, vẫn phải nghĩ cách ra nước ngoài mới được, đến mấy nước khác đang hỗn loạn, vẫn còn tốt hơn lo lắng sợ hãi ở Hoa Quốc.
Tuy rằng Hoa Quốc rất lớn, nhưng cũng có lúc lại rất nhỏ.
Bây giờ mật báo ở khắp nơi, trừ phi trốn trong rừng sâu hang hẹp, không thì người như hắn rất khó không bị phát hiện.
Nếu thật sự trốn trong hang núi rừng sâu, ăn uống ngủ nghỉ cũng là vấn đề, võ giả cũng không phải là tiên, không thể không cần ăn uống được.
Hơn nữa, những nơi như nông thôn, đều là người trong thôn, có thêm người ngoài ở lại thì lại càng lộ ra dấu vết.
Thở dài một hơn, không nghĩ nhiều nữa, Dương Thành cũng không có cái gì có thể uy hiếp người, trước cứ ở lại đây trốn tránh một thời gian rồi tính tiếp.
Chờ đến khi tu vi đột phá, lại tìm người nhờ hỗ trợ trốn đi, rồi tính tới cách trốn ra khỏi Hoa Quốc.
Ở tiểu khu này, ngay cả tài sản cũng không có, nên chắc cũng không ai chú ý tới mình.
||||| Truyện đề cử: Dẫn Dụ Sói Vào Hang |||||
Gần đây lại có nhà hàng, cửa hàng tạp hóa, sinh hoạt cũng thuận tiện, sẽ không lưu lại quá nhiều dấu vết.
Suy nghĩ cẩn thận mọi thứ qua một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, người đàn ông này lại thở phào nhẹ nhõm lần hai.
Trong lòng lại có chút hối hận, sớm biết như vậy, trước kia không nên phạm tội.
Nếu không phải nhất thời hồ đồ, chờ thêm vài năm nữa, bản thân mình cũng tích đủ tài nguyên cần thiết.
Nhưng mà võ giả tranh nhau một sớm một chiều, bản thân cũng đã qua tuổi 40 rồi, đợi thêm mấy năm nữa, làm gì còn cơ hội tiếp tục phát triển ở giới võ đạo chứ.
Lớn tuổi rồi, ở cái tuổi khí huyết có thể tuột xuống bất cứ lúc nào, không thể không nóng lòng vội vã được.
Vẫn là không cam tâm!
...
Trường Nhất Trung.
Trong suốt gần hai tiếng đồng hồ nghe chỉ đạo thi cử trước kỳ thi khoa võ, mọi người kết thúc bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Phương Bình vốn còn muốn bắt chuyện với Vương Kim Dương một chút, kết quả, sau khi nhìn thấy đối phương bị vô số học sinh vây quanh, Phương Bình lập tức từ bỏ ý định này.
Sau khi buổi hướng nghiệp khoa võ kết thúc, bọn họ cũng không cần quay về phòng học, có thể đi về.
Chào tạm biệt mấy người Ngô Chí Hào một tiếng, Phương Bình đang định rời đi, Ngô Chí Hào lập tức chờ mong hỏi: "Phương Bình, buổi tối qua nhà tớ không?"
Sắc mặt Phương Bình đen kịt, lời này nếu đổi lại là một cô gái xinh đẹp như hoa thì không thành vấn đề, nhưng một thằng con trai nói ra câu này, thật là, có ý gì chứ?
Ngô Chí Hào hoàn toàn không ý thức được những chuyện này, vẻ mặt tươi cười nói: "Cậu không hiếu kỳ xem điểm khí huyết của cậu rốt cuộc là bao nhiêu à?
Anh Vương nói cậu có hy vọng đậu khoa võ, khẳng định là khí huyết tăng lên không ít đâu nha, qua nhà tớ kiểm tra lại thử xem?"
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, cái thằng, cậu nói thì nói cho hết có được không!
Người khác không biết, nghe có nửa câu, lại tưởng rằng hai đứa mình có gian díu gì.
"Thôi khỏi đi, không cần phiền phức như vậy."
"Không phiền, không phiền đâu, Phương Bình, đi thôi."
"Thật sự là không cần phiền phức vậy đâu, tối nay tớ còn có việc bận, hay là hôm khác có thời gian thì đi sau nha."
Phương Bình thật sự không muốn làm cậu ta bị sốc, cũng không định khiến người khác điên cuồng đố kỵ. Hiện tại Ngô Chí Hào không biết được khí huyết của cậu bao nhiêu thì còn ổn.
Nếu biết khí huyết của cậu ở mức 120 cal, sợ là đứng không vững mất.
Con người Ngô Chí Hào cũng khá tốt, nếu như bị mình đả kích, sốc toàn tập mà thi khoa võ không được, vậy đó là lỗi của mình rồi.
Thấy Phương Bình kiên quyết như vậy, tuy Ngô Chí Hào cũng rất muốn biết điểm khí huyết của đối phương rốt cuộc đang ở tầm nào, nhưng lúc này cũng chỉ có thể bỏ qua thôi.
Bắt chuyện cùng bạn học chung lớp một chút, Phương Bình trực tiếp ra khỏi trường, đi thẳng về nhà.
...
Ngay lúc Phương Bình vừa mới rời khỏi không lâu, Vương Kim Dương cũng khéo léo từ chối lời mời cơm tối của nhà trường.
Đối với Vương Kim Dương mà nói, đến Nhất Trung hướng nghiệp cho đàn em chỉ là một chuyện thuận tiện làm mà thôi.
Thuận tay cho nhà trường một ân tình, lại đồng thời kiếm được ít tiền, có lợi chứ không có hại.
Nhưng vấn đề khiến hắn đau đầu vẫn là nhiệm vụ lùng bắt người ở Dương Thành, tuy rằng 500 ngàn không phải là quá nhiều, nhưng đối với một thành phố nhỏ như Dương Thành, 500 ngàn cũng không nhỏ.
Hơn nữa, nói chuyện ở thành phố cũng dễ hoàn thành, cũng không quá nguy hiểm, nếu thuận lợi thì không lâu sau sẽ hoàn thành.
Mang theo ba lô ra khỏi trường học, không lâu sau, có một chiếc Volkswagen màu đen dừng lại trước mặt Vương Kim Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.