Toái Tiêu

Chương 2:




Hỉ tin vài ngày sau đột nhiên mà tới, quả thực khiến nàng không thể tin được. Văn gia đến nhà cầu hôn, Trì phu nhân cũng đáp ứng gả nàng cho Văn nhị công tử, hôn kỳ vội vã ước định vào mười ngày sau.
Một mình trở lại tú lâu, nàng gian nan tiêu hóa tin tức này, một khắc một khắc cảm nhận được vui sướng càng lúc càng lớn. Ẩn ẩn, bên tai tựa như lại bắt giữ được một hai tiếng tiêu quen thuộc tinh mảnh mơ hồ, thanh liệt gãy gọn theo Văn gia bên kia rừng trúc bay tới, như có như không. Nàng đẩy cửa sổ ra, khắp nơi thanh tịnh như thiền, ánh trăng như nước, gió đêm hiu hắt, hắc ám ôn nhu ôm lấy nàng, lòng nàng tràn đầy ngọt ngào, không có lấy nửa tia hàn ý.
Mười ngày trôi qua. Tiếng chiêng trống vang rền, nàng trở thành Văn gia phụ. Cô mẫu cho nàng thật nhiều của hồi môn, lễ nghênh thú phu gia* cũng cẩn thận tỉ mỉ. Khăn voan hồng hồng phất lộng hai gò má, Đại Mi nhìn không thấy chú rể ở đầu kia hỉ đoạn, không biết hắn một thân bạch y cô liêu thanh dật mặc hỉ phục đỏ thẫm sẽ có hình dáng thế nào.
Chỉ là, đêm động phòng tân hôn lại không ngọt ngào như tưởng tượng của nàng. Nha hoàn mặt mang vẻ áy náy nói cho nàng biết chú rể say khướt đã được dìu đến thư phòng. Nàng thực biết lễ không hỏi nhiều, một mình ngủ trên giường.
Nhưng giữa đêm khuya tỉnh mộng, nàng đột nhiên nghe được tiếng tiêu réo rắt từ lân viện truyền đến, âm điệu ai ai uyển uyển, như nghẹn như nấc, trong đêm tĩnh lặng hết sức thê lương.
Nàng lạc trong tiếng tiêu, mở mắt đến hừng đông.
Ba ngày sau, chú rể của nàng mới lần đầu tiên bước vào tân phòng. Vẫn là một bộ bạch y sam, nhưng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng thật tiều tụy, trên cổ tay chấp nhất ống tiêu lại ẩn ẩn có ứ ngân xanh tím siết sâu. Hắn lập tức đi đến trước cửa sổ bắt đầu thổi tiêu, giống như ngày đó dưới tú lâu, chỉ là tiếng tiêu kia càng thêm thê lương, càng bất đắc dĩ cũng càng tuyệt vọng. Thổi xong, hắn si ngốc nhìn bên kia rừng trúc thật lâu mới chậm rãi quay đầu lại cười thản nhiên với nàng.
Nàng cách hắn rất gần, có thể thấy thanh thanh sở sở trong mắt hắn chứa đau đớn mù sương cùng hàng mi bi ai khắc sâu tận xương tủy, song, nàng cũng đau khổ cảm thấy được chính mình đã phiêu ly tới một nơi xa lắm, vĩnh viễn bỏ lỡ ánh mắt của hắn, rốt cuộc không thể chạm tới một sợi tóc của hắn.
Kỳ thật trong nháy mắt nàng cũng hiểu rõ, rồi lại phí công giãy giụa muốn cứu vãn tâm thiếu nữ đang từng chút từng chút vỡ nát.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Hơn mười ngày lướt qua như vậy. Nàng mỗi ngày nghe tiêu, hàng đêm nghe tiêu, hắn ngày đêm càng không ngừng thổi tiêu, thổi đến hai má chầm chậm hõm xuống, gương mặt từ từ tái nhợt. Nhưng trong lòng hai người đều hiểu được, tiếng tiêu này không cách nào xuyên qua rừng trúc trùng điệp kia.
Cho nên nụ cười của hắn cũng càng ngày càng thống khổ hơn, lòng của nàng cũng đau đến càng ngày càng chết lặng.
Mỗi buổi tối, khi không còn khí lực thổi tiêu nữa, hắn lại mở ra mảnh Tuyên chỉ* thật lớn, hắn viết, đầy tràn chi chít chỉ duy một chữ, tuyết, tuyết, tuyết, tuyết, tuyết, tuyết…
Tuy rằng đầu hạ không có tuyết.
Sáng sớm ngày đó, hắn ngồi bên cửa sổ tinh tế lau chùi ống tiêu kia, nàng mặt không chút thay đổi ngồi ở mép giường nhìn hắn.
Ca ca của hắn tới, rất chậm rất chậm nói cho hắn biết một tin tức.
Ống tiêu rơi trên mặt đất, vỡ tan, thanh thanh thúy thúy lại triệt triệt để để.
Đại Mi buông ra tráo trướng* bên giường, che khuất khuôn mặt mình. Nàng không muốn nhìn đến biểu tình hắn.
“Tiểu thiếu gia của Trì gia đã chết.”
Trì Tuyết chết.
Nam hài mỹ lệ, ngọc vi cơ phu, hoa vi đỗ tràng* kia đã chết, nam hài thiện lương ôn nhu chu đáo như điêu như họa kia đã chết.
Mỗi một người từng gặp qua Trì Tuyết đều kinh ngạc bởi dung tư thanh linh của hắn, đồng thời cũng thầm tiếc thương hai mắt mù lòa cùng thân thể nhỏ bé yếu ớt.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nha hoàn cúi đầu nghị luận, đàm tin Trì thiếu gia chết lệnh người nắm chặt tay thở dài. Nghe nói nam hài đáng yêu tựa thiên sứ này thích nhất hương lá trúc thơm ngát, cho nên mỗi ngày đều nằm bên cửa sổ gian phòng lẳng lặng hưởng thụ mùi thơm ngào ngạt theo gió lan tới, tận đến ngày hắn trở bệnh.
Đại Mi thanh thanh sở sở nhớ rõ biểu đệ trở bệnh tại ngày đính hôn đó.
Nàng có thể tưởng tượng Trì Tuyết ở trong bóng đêm không tiếng tiêu chậm rãi héo rũ tiều tụy, vô thanh biến mất như thế nào, tuy rằng hắn liều mạng cả ngày lẫn đêm thổi, chỉ cầu một tia một luồng có thể truyền tới.
Trì Tuyết đã chết. Hòa tan trong gió đầu hạ.
Nàng đờ đẫn ngồi trong trướng, nghe ca ca cố sức khuyên giải an ủi hắn.
Thanh âm yếu ớt hư nhược quanh quẩn trong phòng, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình muốn khóc lại muốn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.