Tỏa Hồn

Chương 41:




Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
"Quả nhiên là bọn chúng." Phong Diêu Sở nhìn người vừa đến, sắc mặt không tốt chút nào.
Tô Tiện phản ứng cực nhanh, vừa thấy mấy con rối ấy xuất hiện liền lấy phù chú dán lên người Tiểu Sở.
Lần này nàng và Phong Diêu Sở ra ngoài không phải chỉ tìm manh mối mà còn muốn dẫn dụ kẻ đã tập kích mọi người lộ diện, cho nên sự xuất hiện của bọn người này không khiến Tô Tiện kinh ngạc. Nhưng nàng không liệu tới sẽ là mấy con rối này thôi.
Giờ khắc này xung quanh không có người ngoài, Phong Diêu Sở không e ngại bị lộ thân phận, trực tiếp rút Huyền Trạch kiếm ra cười khổ với Tô Tiện: "Muội tự tin là chúng ta có thể thoát khỏi tay chúng sao?"
Tô Tiện không chút do dự đáp: "Không chắc."
Phong Diêu Sở: "..."
"Thế muội kêu ta ra đây để chết chung với muội hả!" Phong Diêu Sở đỡ trán nói.
Tô Tiện không khỏi bật cười: "Ngươi là hộ pháp Quỷ Môn đó, chút nguy hiểm này cũng làm ngươi sợ được ư?"
"Hộ pháp Quỷ Môn cũng đâu phải không sợ chết." Phong Diêu Sở vốn đang rất sốt ruột nhưng thấy Tô Tiện còn có tâm trạng nói giỡn trong lòng hắn cũng bình tĩnh hơn nhiều, con rối phía đối diện đã có động tĩnh, Phong Diêu Sở cầm kiếm toàn lực chống đỡ, tranh thủ được một lúc nói: "Muội nói mau có cách gì để thoát thân?"
Tô Tiện hơi khựng lại, thấp giọng gọi: "Tiểu Sở."
"Hả?" Phong Diêu Sở ngẩn ngơ, bấy giờ mới phát hiện hắn chỉ lo đánh nhau với mấy con rối, Tiểu Sở lại không biết đã biến mất từ khi nào, có lẽ là nhân lúc bọn họ giao chiến âm thầm đi mất rồi.
Phong Diêu Sở quay người tránh một đao của con rối, gấp rút hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"
Tô Tiện cũng không nhàn rỗi, năm con rối này tuy không bằng Tiểu Sở nhưng đều có đủ tiêu chuẩn của thập đại sát thủ Quỷ Môn, hai người họ đã cố hết sức chống đỡ, Ly Hỏa kiếm đã ra khỏi vỏ cũng không chiếm được tí lợi nào, nàng vội vã nói: "Nếu ta không đoán sai, yêu thú có ba ngàn năm tu vi và năm con rối này đều xuất phát cùng một thế lực."
Muốn đưa một con yêu thú thần không biết quỷ không hay vào trong Hồng Hoang trận tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì, có lẽ là trong Thiên Cương Minh xảy ra vấn đề gì đó mà cho dù Vạn Sênh thật sự có thế lực trong Thiên Cương Minh thì cũng đâu cần nghĩ mọi cách để năm con rối trà trộn vào trong nhóm đệ tử tham gia thi đấu, khỏi cần nghi ngờ đây chắc chắn là cách thức nguy hiểm nhất.
Nhưng cũng chính vì vậy, Tô Tiện mới nghĩ ra một cách...
Phong Diêu Sở lập tức phản ứng lại: "... Chắc không phải muội để Tiểu Sở đi dẫn yêu thú tới chứ?"
Tô Tiện nhướng mày nhìn hắn, bày ra bộ dạng khẳng định.
Phong Diêu Sở than thở muốn nói gì đấy nhưng mấy con rối khác lại xông tới, hắn không né kịp bị rạch trúng một dao, lớn tiếng bảo: "Muội thật là..." Nói được một nửa bèn đổi giọng, bất đắc dĩ than: "Một tiểu cô nương như muội sao không sợ chết gì hết vậy?"
Âm cuối vừa dứt, sau lưng truyền đến âm thanh thét gào ầm ầm như sấm chớp Phong Diêu Sở chấn động, cẩn thận quay đầu nhìn ra sau.
Phong Diêu Sở cảm thân mình còn đánh giá quá thấp Tô Tiện.
Quỷ Môn có bốn con tà thú giống như con truy sát Mộ Sơ Lương ở ngoài Trường Thiện Trang, còn lại Phong Diêu Sở cũng có gặp qua, thậm chí ở Quỷ Môn lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm thường chạy qua chỗ bốn con tà thú đó chơi, đối với mấy con có thân hình khổng lồ như thế ngược lại không thấy sợ mà còn thích nữa là đằng khác. Nhưng con trước mặt này, trông thật khó khiến người ta yêu thích nổi...
Con cự thú này xuất hiện trước mặt họ mang đến cho Phong Diêu Sở cảm giác như một ngọn núi che khuất bầu trời, tầm mắt hắn bị chắn hoàn toàn bởi ngọn núi đấy không thấy gì khác nữa. Yêu thú đó nhìn giống một con rùa đen, lớp da cứng như đá, trên lưng còn có một mai rùa cực kỳ lo lớn, bên trên mọc rong rêu cỏ xanh còn có mấy ngọn cây be bé. Trông nó giống rùa đen nhưng Phong Diêu Sử không chắc chắn lắm, bởi hắn chưa bao giờ thấy con rùa nào hành động nhanh nhẹn như thế. Lúc này yêu thú ấy đang ngẩng đầu nhắm về phía bọn họ mà phóng tới.
"Cẩn thận!" Âm thanh của Tô Tiện truyền đến, Phong Diêu Sở ổn định tinh thần, Huyền Trạch kiếm quét mạnh trên mặt đất, mượn lực kiếm cấp tốc thoái lui, chật vật tránh đi trước khi bị yêu thú ép thành cục thịt nát bét.
Tuy vậy Phong Diêu Sở vẫn bị một kích của yêu thú làm cho cát bụi phủ đầy mặt.
Phong Diêu Sở ho sặc sụa nhưng vẫn không quên tiếp tục lui về sau đến một khoảng cách tạm thời an toàn mới lau hết bụi bặm trên mặt, quay qua nhìn Tô Tiện.
Trong khoảnh khắc ấy, Phong Diêu Sở sửng sốt.
Hướng né của Tô Tiện cũng giống hắn, Tiểu Sở đứng kế bên nàng, chỉ là vị trí của Tiểu Sở thật quá thích hợp, cát bụi chẳng rơi trên người Tô Tiện mà toàn bộ ôm trọn lấy mặt Tiểu Sở.
Phong Diêu Sở: "Phụt."
Quang cầu tức giận nói: "Không được cười!"
Phong Diêu Sở nào có nghe được âm thanh của Tiểu Sở, bất quá hắn cũng chẳng cười được bao lâu, một con rối đã rút kiếm xông tới, khiến Phong Diêu Sở né liên tục.
Quang cầu vui sướng khi người ta gặp họa: " Hừ."
"Cảm ơn." Tô Tiện nói nhỏ với quang cầu, lập tức ra tay giúp Phong Diêu Sở giải vây.
Quang cầu biết Tô Tiện đang cảm ơn nó dụ yêu thú đến, hắn lắc lắc mấy cái nhìn Tô Tiện đánh nhau bên kia một cách rất không tình nguyện: "Lần này không còn chọn lựa nào khác mới giúp muội làm chuyện nguy hiểm vậy, lần sau không cho mạo hiểm vậy nữa đâu!"
Tô Tiện ở bên kia mỉm cười với quang cầu, đang giao đấu nên không có cơ hội mở miệng, quang cầu đứng một bên xem, âm thanh dần dần nhỏ đi: "Muội để ta giúp muội đi..."
Nhưng bên đấy đã đấu đến kịch liệt, không rảnh quan tâm tới lời của quang cầu.
Tô Tiện chưa từng đánh trận nào loạn như trận này, con yêu thú đấy giống như nổi điên không ngừng tấn công những người xung quanh nhưng năm con rối kia lại an toàn dưới bàn tay của nó, ngọn dao mũi kiếm đều chỉ hết lên hai người Tô Tiện, ba bên hỗn chiến một hồi, Tô Tiện vẫn liên tục tìm cơ hội thoát thân.
Nhưng trong tình huống này muốn thoát thân đâu phải chuyện đơn giản, Phong Diêu Sở và Tô Tiện nhìn nhau, lúc nãy đã đấu một trận với con rối bây giờ thêm một con yêu thú đã thấm mệt rồi, nhưng tình cảnh như vậy không cho họ thời gian phân tâm. Phong Diêu Sở ra quyết định, hắn đổi Huyền Trạch kiếm sang tay trái, tay phải kéo Tô Tiện nói: "Hai người chúng ta cứ giằng co như vậy thì chẳng ai thoát được, muội nghe ta nói này."
Tô Tiện bị hắn đẩy ra, vừa chặn một kiếm đương đâm tới của con yếu vừa im lặng chờ câu sau của Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở nói: "Ta có tra kỹ chỗ lối ra rồi, sức mạnh chặn lại ở đó rất kỳ lạ, có phần giống sức mạnh của con yêu thú này, ta đang nghĩ chúng ta muốn ra ngoài trước tiên phải giết yêu thú này."
"Bởi vậy muội quay về trước." Phong Diêu Sở không tí do dự, nghiêm túc nói, "Thương lượng với bọn họ, mọi người cùng nhau động thủ có lẽ sẽ có cơ hội."
Hắn nói xong, phía sau không có đề phòng bị một con rối đánh trúng, trên người lại có thêm một vết thương, hắn làm ra vẻ không có cảm giác cười khổ nói: "Nhanh, muội mà còn không đi, ta hối hận rồi chạy trước bỏ muội lại đây đó!"
Vẻ mặt Tô Tiện bình tĩnh tiếp tục ra tay, vượt qua người Phong Diêu Sở đón lấy trường đao của một con rối. Nàng quay lưng lại với Phong Diêu Sở, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi chạy đi."
Phong Diêu Sở: "..."
Quang cầu: "!!!"
Phong Diêu Sở chỉ chần chừ một lát rồi gật đầu, nói: "Ta sẽ mau chóng gọi mọi người đến, muội đợi ta đấy!"
Tô Tiện không trả lời hắn, nàng dán một tấm phù chú lên người Tiểu Sở, lo đối phó yêu thú và mấy con rối, yểm hộ cho Phong Diêu Sở căn bản không kịp trả lời.
Phong Diêu Sở nhìn Tô Tiện bằng ánh mắt khá thâm sâu, nét mặt hơi thay đổi, hắn không nói nhiều nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.
Trận đấu này cực kỳ loạn xạ, yêu thú không ngừng gây ra động tĩnh rất lớn làm cả khu rừng cuồng phong dữ dội, lá rụng bay tứ tán, tiến công của năm con rối kia cũng dần chậm lại dưới lực công kích của yêu thú, nhưng sức mạnh của yêu thú lớn như vậy chỉ cần cái đuôi quét bừa một cái cũng đủ cát bụi mịt mùng, bên tai Tô Tiện vang lên tiếng kinh hãi của quang cầu nhưng thần sắc nàng vẫn bình thường, trong lúc ba con rối cùng xông đến nàng đã thu Ly Hỏa kiếm vào vỏ, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.
Thời khắc này quang cầu chẳng còn lời nào để nói chỉ có thể nín thở quan sát Tô Tiện.
Hình như có vẻ Tô Tiện đang ngồi chờ chết nhưng tay phải lại lặng lẽ thu vào trong áo.
Ngay lúc ba con rối đến gần, con yêu thú phía xa xa gào một tiếng định xông lại, tia chớp từ tay phải Tô Tiện cấp tốc vút ra, một mùi hương lạ lùng cùng khói trắng cuồn cuộn bay từ ống tay áo nàng ra ngoài, nhất thời trước mắt biến thành khung cảnh mờ ảo. Tô Tiện chớp ngay thời cơ và đường lui, dắt Tiểu Sở rút lui từ màn khói bụi.
Trong trận chiến vừa rồi Tô Tiện vẫn luôn bận rộn quan sát thật kỹ đường thoái lui, giờ đây không còn ai đuổi theo bọn, nàng dắt Tiểu Sở bay thẳng ra ngoài, sau khi chạy được một đoạn bèn ẩn giấu khí tức, trốn sau một khối đá lớn giữa rừng.
Tô Tiện im lặng lắng nghe động tĩnh, xác định không còn người đuổi theo nữa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhướng mày cười với quang cầu bên cạnh: "Ta đã nói là không cần lo lắng, ta có cách mà."
Quang cầu yên lặng một hồi, ngữ khí không tốt nói: "Muội sớm nghĩ ra chiêu này rồi nên mới cố ý để Phong Diêu Sở đi trước?"
"Đó là Thiên Yên Tán của Huyền Nguyệt giáo, khi ta rời khỏi có mang theo một ít, nếu mà để Phong Diêu Sở thấy nhất định sẽ đoán ra thân phận của ta bởi vậy mới để hắn đi khỏi đó." Tô Tiện lại tùy ý nói một câu, "Huynh yên tâm, ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc để huynh lo lắng đâu."
Xưa nay Tô Tiện luôn trầm mặc nhưng thấy Tiểu Sở có vẻ không vui bèn kiên nhẫn giải thích thêm: "Bất kể có nguy hiểm ra sao chỉ cần có Thiên Yên Tán ở ta ta đều có thể thoát thân, nó còn có thể phát ra mùi hương kỳ lạ khiến người ta không cách nào phán đoán khí tức của chúng ta, còn có tác dụng gây mê nhưng chắc đối với con rối và yêu thú thì không có tác dụng gì đâu..."
Tô Tiện còn chưa nói hết, quang cầu đã cắt ngang: "Ta biết, khi xưa ta chính là bị thứ này làm cho hôn mê rồi bắt tới Huyền Nguyệt Giáo đó."
Tô Tiện: "..."
Sau đó Tô Tiện và quang cầu không nói thêm nữa, tiếng chim hót có chút xa vời vang lên trong khu rừng, ngọn gió khẽ lướt qua má, Tô Tiện bất giác ngẩng đầu nhìn theo. Quang cầu ở bên cạnh Tô Tiện, qua một lúc thật lâu mới thấp giọng nói: "Muội khác xưa rất nhiều."
Tô Tiện nghe câu nói của hắn, ngồi tựa vào khối đá, sống lưng chạm phải góc cạnh hơi đau, nàng đổi tư thế, thanh âm nhẹ bẫng nói: "Phải, bởi vì đã trôi qua rất lâu rồi."
Sở Khinh Tửu chết được ba năm, nàng một mình trên thế gian này trải qua hai năm, sau đó gặp Tiểu Sở, đó là chuyện của một năm trở lại đây, thời gian ba năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, cũng đủ khả năng thay đổi một con người.
Tô Tiện ngoái đầu nhìn quang cầu, nghiêm chỉnh nói: "Huynh bỏ lỡ rất nhiều việc."
"Ta vốn dĩ là muốn đến bảo vệ muội, ba năm trước muội ngốc nghếch lại không biết nói dối, ta nghĩ một tiểu cô nương như muội rời khỏi Huyền Nguyệt yiáo chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt, ta làm sao mà yên tâm được." Giọng quang cầu phát ra từ vầng sáng mỏng manh xung quanh, nhuốm chút nỗi cô đơn và cảm xúc khó diễn tả thành lời, "Nhưng muội của bây giờ càng ngày càng giỏi giang rồi, ra ngoài tìm phiền phức còn là phiền phức lớn nữa, gặp phiền phức cũng không để ta giúp, muội..."
Hắn càng nói càng tức, Tô Tiện gội nói: "Huynh đừng lo, không phải đều yên ổn sao?"
"Phải nhỉ." Quang cầu màu xanh lam bay đến trước mặt Tô Tiện, âm thanh quen thuộc vạn phần nhưng Tô Tiện chưa từng nghe loại ngữ khí ấy, "Đáng giận nhất là gây ra nhiều chuyện như vậy muội đều không sao hết, muội căn bản đâu cần ta bảo vệ..."
"Ta vốn dĩ không cần sự bảo vệ của huynh." Lần đổi đổi lại là Tô Tiện cắt ngang lời hắn.
"Muội..." Quang cầu im lặng.
Tô Tiện nhẹ nhàng nâng niu quang cầu trong lòng bàn tay, không nhịn được cười một tiếng, trong mắt chất chứa sự dịu dàng vô tận như vực sâu biển lặng, "Điều ta cần là huynh ở bên cạnh ta, vậy là đủ rồi."
- Hết chương 41 -
Editor lảm nhảm:
Ngày mai 30/4 nên sẽ up 2 chương làm quà nha. 😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.