Tỏa Hồn

Chương 21:




Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
"Sao vậy?" Phong Diêu Sở không nhìn thấy quang cầu, chỉ thấy đột nhiên Tô Tiện không nói năng gì mới nhẹ giọng hỏi một câu, "Sao tự nhiên muội lại không nói gì nữa?"
Tô Tiện nhìn chòng chọc quang cầu một hồi lâu, lắc đầu nói: "Ngươi có cách rời khỏi đây?"
Phong Diêu Sở lắc đầu: "Tạm thời chưa nghĩ ra cách nhưng nếu muội đồng ý giao ngọc bội cho ta có khi ta sẽ nghĩ ra cách đó."
Tô Tiện biết có hỏi hắn cũng chẳng có kết quả gì, không thèm để ý tới hắn nữa. Tự mình quay đầu tìm theo hướng đi lúc nãy, chỉ là nàng sờ soạng đi được một đoạn trên dưới trăm bước nhưng vẫn không đụng phải vách đá.
Có lẽ huyễn cảnh này có thể làm rối loạn phương hướng của con người, trong lòng Tô Tiện đã có phán đoán, không đi tiếp nữa, mà liếc mắt đánh giá xung quanh.
Phong Diêu Sở cũng đang xem xét, thần sắc nghiêm túc như đang suy nghĩ gì đó, Tô Tiện thấy vậy bèn nói: "Thật ra ngươi cũng không biết ra ngoài thế nào đúng không?"
Phong Diêu Sở cười cười vài tiếng, nhìn Tô Tiện nói: "Không sai, chỉ là ta có thể nhìn ra chút lối đi thôi."
Tô Tiện không hỏi biết chắc là hỏi rồi cũng chỉ nhận được một câu như thế này "Muội giao ngọc bội ra đi ta nói cho muội biết."
Phong Diêu Sở đợi nửa ngày cũng không thấy Tô Tiện hỏi, chỉ có thể lắc đầu than thở: "Sư muội thật không đáng yêu tí nào." Hắn không biết lúc nói ra câu này, quang cầu trên người Tiểu Sở lặng lẽ động đậy, màu sắc càng xanh hơn. Tô Tiện không hỏi, Phong Siêu Sở cũng không nói, sau khi than thở, Phong Diêu Sở lại nói; "Ở đây ngoài chúng ta còn có khí tức khác."
"Khí tức khác?" Tô Tiện phóng tầm mắt nhìn, dưới quầng sáng của quang cầu, xung quanh vẫn là một mảng đen tối, dường như đã nuốt trộn hết ánh sáng chỉ còn lại hư vô.
Kỳ lạ là, nàng không phát hiện ra khí tức nào cả.
Phong Diêu Sở cười cười: "Chắc là muội không phát hiện được đâu, khí tức này rất yếu. Trước nay ta tinh thông nhất là cái này, hiểu được làm cách nào phát hiện khí tức của người khác, cũng biết cách thu liễm khí tức của bản thân, bởi thế mới phát giác ra thôi. Nếu đổi lại là người bình thường dĩ nhiên không thể phát hiện ra."
Tô Tiện im lặng giây lát, không mở miệng, Phong Diêu Sở nghĩ một rồi rồi lại nói: "Ví dụ con rối của muội không phải người sống nhưng ta có thể cảm nhận được khí tức của hắn, lại nói, khí tức của hắn rất giống với khí tức ở quanh đây."
Nghe lời này của Phong Diêu Sở, dường như Tô Tiện đã hiểu ra gì đó, nàng kéo Tiểu Sở đến trước mặt Phong Diêu Sở nhỏ giọng hỏi: "Khí tức ngươi nói ở đâu?"
Phong Diêu Sở chau mày không hiểu hành động này của Tô Tiện là có ý gì. Nhưng hắn chỉ do dự giây lát rồi nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm nhận, không lâu sau, hắn nâng tay chỉ vế một hướng, mở mắt nói: "Ở đây."
Theo hướng tay của hắn vừa vừa là vị trí của khối quang cầu.
Quả nhiên là vậy.
Tô Tiện hiểu ra gật đầu, lại hỏi: "Vậy khí tức mà ngươi nói quanh đây thì ở đâu?"
"Ở đâu cũng có." Phong Diêu Sở lắc đầu nói, "Khí tức này rất yếu lại rất hỗn loạn, rất khó nắm bắt được chúng."
"Ta hiểu rồi." Tô Tiện nói, "Quanh đây có lẽ tồn tại rất nhiều hồn phách phiêu tán." Khí tức Phong Diêu Sở phát hiện trên người Tiểu Sở chính là tầng tiên hồn đó, vậy thì khí tức ở xung quanh đây chắc hẳn cũng là hồn phách, chỉ là những hồn phách này từ đâu tới, sao lại tụ tập ở đây?
Nàng có thể nhìn thấy tiên hồn trên người Tiểu Sở nhưng tại sao lại không nhìn thấy những hồn phách ở quanh đây?
Nhớ lại tình cảnh khi Phong Diêu Sở cảm nhận được tiên hồn của Tiểu Sở ban nãy, Tô Tiện im lặng một lúc rồi khẽ nhắm mắt lại.
Có đôi khi "nhìn" (*) không hẳn là một cách tốt, giống như Phong Diêu Sở lúc nãy. Nơi này chỉ là một mảng đen nhánh chẳng có gì đáng để nhìn.
Tô Tiện học theo Phong Diêu Sở cảm nhận khí tức tiên hồn trên người Tiểu Sở nhưng khi nhắm mắt lại cả thân thể như đang ở trong một khoảng ngọng vô cùng vô tận, bốn phía mênh mông rộng lớn, đến cả Tiểu Sở ở đâu nàng cũng không phán đoán được.
Tô Tiện biết, vẫn chưa đủ.
Làm sao mới có thể cảm nhận được đây?
"Tiểu Sở." Tô Tiện nhỏ giọng gọi.
Bốn phía vẫn yên tĩnh vô hạn, đến cả nửa tiếng động cũng không có.
Tô Tiện lại gọi: "Tiểu Sở?" Nàng vươn tay ra bước lên trước mấy bước.
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên có một tiếng gió xoẹt qua.
Tô Tiện phản ứng cực nhanh, quay người tránh khỏi cuồng phong, chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc có chút lạnh lẽo, là thứ gì đó đang công kích nàng. Nhưng bên tai vẫn chỉ có tiếng gió nhè nhẹ không có khí tức nào khác, Tô Tiện mở mắt nhìn hướng Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở thấy ánh mắt của nàng, vội vàng xua tay: "Thật sự không phải ta làm, ta cũng không biết ai đánh muội, nhưng muội nghe ta nói này chỗ này thật sự quá kỳ lạ rồi." Hắn còn chưa nói hết câu, lại một tiếng gió sắc bén lọt vào tai, hai người đồng thời biến sắc, nghiêng người tránh khỏi sát chiêu vô hình.
Phong Diêu Sở né tránh rất nhanh nhưng vẫn bị cắt mất một phần ống tay áo, hắn liền đưa ống tay áo mình cho Tô Tiện xem: "Muội xem, đã nói không phải ta rồi mà."
Tô Tiện im lặng giây lát, nói: "Ta còn chưa nói nghi ngờ ngươi, ngươi cần gì phải chứng minh."
Phong Diêu Sở: "..." biểu cảm có hơi uất ức.
Hai người còn chưa kịp nói rõ, Phong Diêu Sở chợt la lên: "Lại tới rồi!"
Tô Tiện tất nhiên đã có chuẩn bị, lập tức né qua. Nhưng trận công kính này vô tông vô ảnh, không giống với kinh nghiệm chiến đấu đã có của Tô Tiện từ trước đến nay, nàng không nhìn ra nguồn gốc cũng như phạm vi tấn công của nó, tất cả công kích đều phải theo tiếng gió, chỉ khi chúng đến gần khiến không khí xung quanh bắt đầu dao động, khí tức của ngọn gió tiến đến nàng mới có thể phản ứng.
Trận chiến này phải tiêu tốn phần lớn tinh lực, chỉ cần sơ ý một chút liền có thể bị thương.
Tô Tiện vừa tránh né công kích vừa thầm tính toán trong lòng, xung quanh đây không hề có khí tức khác vậy thì công kích này là phát ra từ ai?
Là những hồn phách phiêu lãng kia sao?
Nhưng nếu là hồn phách, chúng vô hình vô ảnh thì làm sao có thể thương tổn tới nàng?
Trong lòng Tô Tiện xoẹt qua vô số ý niệm, nhưng lúc lại một đợt công kích khác lại phóng tới, nàng hơi thất thần không kịp né, cánh tay bị rạch một đường, vết máu thấm qua y phục từ từ rơi xuống mặt đất, thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu.
Phong Diêu Sở quay đầu nhìn Tô Tiện, bất giác nói: "Muội đưa miếng ngọc cho ta đi ta..."
"Không đưa, đừng hỏi nữa, không cần hộ pháp Quỷ Môn giúp đỡ đâu." Tô Tiện không lưu cắt ngang lời Phong Diêu Sở, nàng cúi đầu nhìn vị trí vết máu của mình vừa rơi xuống, trong lòng dâng lên cảm giác dị thường.
Phong Diêu Sở nhìn thấy thần sắc khác lạ của nàng, nhịn không được nói: "Muội sao vậy, bị dọa tới ngốc rồi à?"
"Im lặng." Tô Tiện nói một câu, Phong Diêu Sở không hiểu gì nhưng vẫn phối hợp với nàng ngậm miệng.
Vừa im lặng khí tức của Phong Diêu Sở liền biến mất.
Xung quanh dường như có gì đó đang chuyển động.
Giữa tiếng gió lạnh thấu xương, Tô Tiện lại nhắm mắt, nhưng có vẻ không cảm nhận được những đòn công kích gào thét mà tới, nàng lặng lẽ đứng tại chỗ. Mà trong khoảnh khắc kế tiếp, Tô Tiện chợt vươn tay ra bên người.
Trong tay, ngọn lửa đỏ rực bừng lên, phát ra âm thanh giòn giã. Tô Tiên nhìn theo hướng ngọn lửa, một làn khói đem dần dần tiêu tán rồi biến mất trong không gian hư vô.
Thần sắc Phong Diêu Sở khẽ biến, gọi tên ngọn lửa trong tay Tô Tiện: "Ly Hồn Hỏa?"
Ly Hồn Hỏa là ngọn lửa có thể thiêu hủy mọi thứ trong truyền thuyết, cho dù là linh hồn cũng bị thiêu rụi không còn dấu vết, hồn phi phách tán.
Tô Tiện nhìn làn khói đen trong tay, biết mình đã bắt được một sợi hồn phách, nếu như vậy thì suy đoán của nàng không hề sai. Giữa không gian đen tối vô tận này, bọn họ nghĩ rằng mắt mình không nhìn thấy chỉ khác, chỉ là một hư vô. Nhưng thật ra bọn họ đều nhìn thấy, nhưng luôn cho rằng mình không nhìn thấy.
Những gì họ nhìn thấy được chính là bóng tối.
Giống như màu sắc biến hóa của Tiểu Sở, hồn phách cũng có màu, mà xung quanh họ đây đều là hồn phách màu đen. Chúng che kín bốn phía, cho nên Tô Tiện mới nghĩ rằng mình chẳng nhìn thấy gì.
Nghĩ thông điểm này, Tô Tiện không nương tay nữa, nàng triệu hóa Ly Hỏa Côn, Ly Hồn hỏa trên thân côn vụt đến vùng hắc ám, một làn khói đen liền bay ra, trong không khí thoang thoảng mùi vị kỳ lạ.
Những hồn phách tứ tán khắp nơi hình như đã bị Tô Tiện dọa sợ, nàng lại giương côn lên, mảng đen tối trước mắt đột nhiên tản ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nương theo ánh sáng lấp lánh của khối quang cầu trên người Tiểu Sở, cuối cùng Tô Tiện cũng nhìn thấy khung cảnh bình thường nơi này. Bọn họ đang ở trong một gian thạch thất không lớn cũng không nhỏ, nhìn rất phổ thông, nhưng đều không bình thường là trước mặt hai người Tô Tiện, rất nhiều khối quang cầu đang tỏa ra ánh sáng tụ tập thành đoàn trước mặt Tô Tiện.
Những quang cầu này có đủ màu sắc, lớn có nhỏ có, nhấp nháy như ánh đèn, làm Tô Tiện hoa cả mắt.
"..." Tô Tiện nhanh chóng dời tầm mắt.
"Chuyện gì vậy nè?" Phong Diêu Sở ngạc nhiên nhìn xung quanh cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tô Tiện, chắc chắn nói: "Muội phá trận rồi?"
Tô Tiện gậy đầu, cũng không giải thích với hắn đây có phải trận pháp hay không. Đám hồn phách này cũng không phải hung thần ác bá gì, bị một côn của Tô Tiện đạp chết vài cái liền ngay lập tức biến về màu sắc vốn có, toàn bộ tụ tập một chỗ như đang chờ Tô Tiện dạy dỗ cho một trận vậy. Tô Tiện quay đầu nhìn chúng, thầm nghĩ nên xử lý tụi nó thế nào thì phải, ai dè vừa quay đầu đã bị luồng sáng phả vào mặt, nàng trầm giọng nói: "Không được lóe sáng!"
Những khối quang cầu to to nhỏ nhỏ tụ lại một đám, ngoan ngoãn trôi nổi trên không trung.
Tô Tiện đang định mở miệng thì thấy quang cầu bên cạnh Tiểu Sở chợt bay đến, dường như có điều muốn nói quay một vòng quanh Tô Tiện.
Tô Tiện không hiểu ý nó, chỉ có thể đoán bừa: "Ngươi có thể đối phó chúng?"
Quang cầu dao động lên xuống vài cái, làm ra động tác như gật đầu. Tô Tiện cũng gật đầu, lui về sau một bước, định xem Tiểu Sở sẽ xử lý thế nào.
Có lẽ bởi vì tiên hồn kia mà quang cầu của Tiểu Sở sáng và lớn những viên khác rất nhiều. Nó chui đầu vào giữa đám quang cầu, chạm qua chạm lại với chúng giống như đang ghé tai nói nhỏ vậy. Tô Tiện yên lặng nhìn động tĩnh của chúng, Phong Diêu Sở nhìn một hồi, đoán ra đại khái: "Muội tu tâm đ*o à?"
Tô Tiện gật đầu, Phong Diêu Sở cười nói: "Chả trách, ở đây là do hồn phách tai quai tác quái? Muội nhìn thấy gì rồi?"
Tô Tiện còn chưa trả lời, quang cầu của Tiểu Sở đã quay trở lại, những quang cầu to nhỏ khác có vẻ bị Tiểu Sở thuyết phục, lần lượt kéo nhau đi sau nó, tạo thành một dải hơn ngàn quang cầu sáng lấp lánh phía sau, giống như một cái đuôi hoa hòe sặc sỡ.
(*) Nhìn ở đây là nhìn trực tiếp bằng mắt thường.
- Hết chương 21 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.