Tổ Thần Chí Tôn

Chương 936:




Vũ Hoàng cùng Cầm Hoàng xác thực không muốn bị so sánh với Diệp Thần. Bọn họ cảm thấy Diệp Thần căn bản không có tư cách so với bọn họ!
Tinh Hồn dung hợp độ là 0 quả thật có chút đặc thù, tất cả mọi người cho tới nay còn không hiểu Tinh Hồn dung hợp độ là 0 là nguyên nhân gì. Dựa theo quy luật suy tính bình thường, Tinh Hồn dung hợp độ là 0 có lẽ hoàn toàn không cách nào tu luyện hoặc không thể đạt tới Thần Huyền.
Nhưng mà phi thường ngoài ý muốn làm người có Tinh Hồn dung hợp độ là 0 đều tu luyện tới tầng thứ rất cao, trước mắt cả Thiên Nguyên Đại Lục đã biết có hai người có Tinh Hồn dung hợp độ là 0, một là Diệp Thần. Một người khác chính là Nhược Vân ở chỗ này.
Nhược Vân Tinh Hồn dung hợp độ cũng là 0, nhưng nàng đã tu luyện tới Đạo Huyền tam trọng, mặc dù không có đạt tới Chiến Hoàng nhưng tu vị phi thường cao, hơn nữa Nhược Vân có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng và năng lực đặc thù, cho dù là cao thủ Chiến Hoàng cũng đừng mơ đánh chết Nhược Vân.
Nhược Vân ngồi ở trên ghế phẩm trà, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, bộ dáng này ưu nhã xuất trần không nói nên lời.
Kỳ thật trong các Chiến Hoàng ở đây cũng không biết tại Thiên Nguyên Đại Lục trong lịch sử đã từng sinh ra ba người dung hợp Tinh hồn, nhưng ba ngươi kia đã chôn vùi trong lịch sử. Người bình thường căn bản không tìm thấy tư liệu của ba người này, chỉ có Nhược Vân, chủ thần Đạo Đình và mấy tùy tùng biết mà thôi.
Trong ba người kia có một là tùy tùng thần, là vô địch trong tùy tùng. Lập nên công lao bất hủ cho Thiên Nguyên Đại Lục, trong chiến tranh với tổ ma đã cứu tinh chủ Tinh Huyền, đây hoàn toàn là anh hùng. Nhưng mà người này sau chiến tranh thì biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn yêu cầu Tinh Huyền xóa toàn bộ chuyện của hắn ra khỏi lịch sử, cho nên chỉ có một chút bí mật ghi lại sự tích của người nọ mà thôi.
Về phần hai người khác trong đó một hóa thân tổ ma, một mất tích thần bí.
Phàm là người có Tinh Hồn dung hợp độ là 0 sẽ không có vận mệnh bình thường, vĩnh viễn không cách nào lưu lại dấu tích gì trong lịch sử.
Cho nên thế nhân đều cho rằng trăm ngàn năm qua không có người nào là Tinh Hồn dung hợp độ là 0, Diệp Thần là một trường hợp đặc biệt, nhưng trên thực tế không phải như vậy
Bất kể là Nhược Vân hay là Diệp Thần, tóm lại sẽ gặp vận mệnh khác người.
Vũ Hoàng cùng Cầm Hoàng đều trầm mặc, cũng là Tinh Hồn dung hợp độ là 0, Nhược Vân sinh ra hứng thú với Diệp Thần là rất bình thường, nhưng sư phó đã nói với bọn họ, không nên quản khỉ gió bọn họ làm thế nào, có thể cưới được Nhược Vân, thì bọn họ sẽ là chủ nhân Đạo Đình đời tiếp theo.
Đạt được Thần Hoàng truyền thừa, trở thành chủ nhân Đạo Đình, đây là tâm nguyện cả đời của bọn họ.
Không quản bọn họ ưu tú thế nào, cũng trăm phương ngàn kế nghĩ cách hấp dẫn Nhược Vân chú ý, nhưng Nhược Vân vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với bọn họ, chuyện này khiến bọn họ hữu tâm vô lực.
Bọn họ nhìn thấy nữ nhân khác, đều chỉ thoáng biểu lộ ý tứ lập tức chủ động yêu thương nhung nhớ, nhưng Nhược Vân hiển nhiên không giống với các nữ nhân này. Đương nhiên cũng sẽ không như người bình thường, mới không bị bọn họ hấp dẫn.
Nhược Vân thanh nhã xuất trần, giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, bọn họ hao tâm tổn trí vẫn không có được thu hoạch gì cả, Diệp Thần xuất hiện càng khiến bọn họ sinh ra nguy cơ, tuy bọn họ hiểu Nhược Vân không phỉa sinh ra tình cảm nam nữ với Diệp Thần, mà thuần túy là hiếu kỳ với người có cùng dung hợp độ là 0.
Nhưng mà chỉ như vậy, trong lòng Vũ Hoàng cùng Cầm Hoàng cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì Nhược Vân chưa từng biểu hiện hứng thú với người nào, trên mặt nàng vĩnh viễn thanh nhã như thế, cự người từ ngàn dặm.
Diệp Thần đi trở về thì cảm giác được mấy ánh mắt nhìn qua mình, trong đó có hai người ánh mắt bất thiện, hẳn là Vũ Hoàng cùng Cầm Hoàng, còn có một người khác bình tĩnh như nước không gợn sóng, hẳn là nữ nhân Nhược Vân!
Nhưng mà chính ánh mắt bình tĩnh này lại giống như lấy được lực lượng to lớn, tác động tới phi đao trong đầu của mình.
Chuyện này khiến cho nội tâm Diệp Thần tràn ngập nghi hoặc.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Diệp Thần trở lại bên cạnh Lăng Vũ ngồi, bất kể là đệ tử hào phú hoặc là Cơ Trác Húc, lời nói với Diệp Thần đều cung kính, nói đùa, Diệp Thần vừa rồi có thể trực tiếp đối thoại với các cường giả Chiến Hoàng, tuy tuổi tương tự nhưng đa số mọi người còn lớn hơn Diệp Thần một ít, nhưng bọn họ nhiều người không có tư cách nói chuyện với Chiến Hoàng.
Nghĩ đến vừa rồi mình tìm Diệp Thần gây phiền toái, trong lòng Cơ Trác Húc lạnh lẽo, tuy hắn là thái tử của Tử Hoa thần triều, nhưng tìm Diệp Thần phiền toái chẳng khác gì tìm chết, may mắn muội muội của hắn và Lăng Vũ kết thân, cho nên ân oán trước kia xóa bỏ.
- Ta kính thái tử một ly.
Diệp Thần giơ chén rượu lên, đối với Cơ Trác Húc mà nói, hắn cũng không phải người mang thù, phàm là tài nguyên có thể lợi dụng, tuyệt đối không thể đơn giản bỏ qua, Cơ gia cùng Lăng gia quan hệ thông gia, với hắn mà nói là không tệ.
Thấy Diệp Thần mời rượu, Cơ Trác Húc quả thực có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hắn còn lo lắng Diệp Thần đang ghi hận mình trong lòng, không nghĩ tới Diệp Thần đại lượng như vậy.
- Vừa rồi là ta lỗ mãng, mong rằng Diệp Thần huynh đệ đừng nên trách, ta đầu tiên tự phạt ba chén.
Cơ Trác Húc giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, lại uống liền ba chén, ngạo khí trước kia biến mất không sót lại cái gì, chỉ còn lại cung kính.
- Lăng Vũ là huynh đệ của ta, về sau thái tử nên chiếu cố nhiều hơn.
Diệp Thần cười nhạt nói ra.
- Đó là đương nhiên, Lăng Vũ không những là huynh đệ của ngươi, còn là muội phu của ta, về sau là người một nhà, sao ta dám vô tâm chứ?
Cơ Trác Húc cười nói.
- Thái tử điện hạ, ta cũng mời ngươi một ly.
Lăng Vũ cũng giơ chén rượu lên.
Lăng Vũ lúc này đã biến thành khách quý của mọi người, mà Lăng Thúc và Lăng Thanh cũng là người Lăng gia vào lúc này bị người ta vắng vẻ.
Tuy Lăng Thành cùng Lăng Húc là người thừa kệ đệ nhất và đệ nhị của Lăng gia, nhưng lúc này ai để ý tới? Nói đùa. Nếu ai dây dưa không rõ với Lăng Thành cùng Lăng Húc thì chính là đối đầu của Lăng Vũ, đối đầu với Lăng Vũ chính là đối đầu với thái tử điện hạ, chính là đối đầu với Diệp Thần và Diệp gia đáng sợ sau lưng!
Lăng Thành cùng Lăng Húc không tìm mất mặt, lén lút chạy đi.
Trước khi đi ánh mắt Lăng Thành oán độc nhìn qua bóng lưng Lăng Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử này đúng là đạp cứt chó.
- Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Lăng Húc hỏi, tuy hắn và Lăng Thành từ trước tới nay gây nhau, nhưng đối mặt địch nhân chung thì bọn họ liên hợp lại.
- Trước trở về rồi hãy nói!
Lăng Thành phiền muộn hừ lạnh một tiếng, bọn họ chỉ còn trông cậy vào phụ mẫu trưởng bối mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.