Tổ Thần Chí Tôn

Chương 466:




- Ngươi là tới xem Luận Võ Đại Hội sao?
Mạc Bạch là người tính tình bén nhạy, chứng kiến Diệp Thần biểu lộ biến hóa, Diệp Thần cũng không có bởi vì mình là Thiên Cơ tông thiểu tông chủ, mà như những người khác khách khí nịnh nọt như vậy, hẳn là có chút địa vị, đồng thời nghe được Thiên Cơ tông, thần sắc liền hòa hoãn nhiều hơn, có lẽ cùng Thiên Cơ tông bọn hắn là giao hảo.
- Đương nhiên, ngươi không phải cũng đến xem Luận Võ Đại Hội sao?
- Đương nhiên là không đi, ta dáng vẻ này các ngươi cũng biết, ta là tới xem mỹ nữ, lần này tới tham gia Luận Võ Đại Hội mỹ nữ khẳng định rất nhiều, nghe nói con gái của tông chủ Xích Viêm Tông, càng là xinh đẹp Thiên Tiên, chính là đối tượng đời ta ngưỡng mộ.
Mạc Bạch ước mơ nói, một đôi ánh mắt gian tà nghiêng mắt nhìn bên này nghiêng mắt nhìn bên kia, đều là rơi vào trên người mấy nữ khách phụ cận, một bên chậc chậc tán thưởng.
Không nghĩ tới rõ ràng đụng phải kẻ dở hơi như vậy, Diệp Thần cúi đầu giả bộ như không biết hắn, một đường đi tới phía trước sơn môn. Ngay thời điểm Diệp Thần chuẩn bị tiến vào sơn môn Xích Viêm Tông, hai thất bảo mã cao to chạy vội tới, đi theo phía sau một đống lớn tùy tùng, nghi thức uy nghiêm.
- Vân Yên Quận Vương đến rồi!
- Lại là Vân Yên Quận Vương, còn có Tử Lam quận chúa!
Diệp Thần hướng bên kia nhìn lại, Vân Yên Quận Vương kia khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặt chữ quốc thân hình cao lớn, cực kỳ khôi ngô, rất có khí độ, thần hồn Diệp Thần đảo qua Vân Yên Quận Vương này, tu vi bản thân là Huyền Tôn đỉnh phong cấp, sau lưng còn theo ba Huyền Tôn, hai Huyền sư cao thủ.
Vân Yên Quận Vương này có lẽ là tương đối có thế lực.
Chung quanh những người tuổi trẻ kia tránh ra, xoát thoáng một phát, tất cả đều tập trung ở trên người Tử Lam quận chúa, Tử Lam quận chúa kia không biết dùng Linh Dược gì, trên mặt thương nhanh như vậy thì tốt rồi, làn da trong trắng lộ hồng, tựa như quả táo chín, dáng người kia nóng bỏng, trước sau lồi lõm, đủ để cho người điên cuồng.
Tử Lam quận chúa một thân trang phục, tư thế hiên ngang, thả người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kích phát nhiều tiếng ủng hộ, nâng nàng cũng là một tỳ nữ mỹ mạo, nhìn xem ánh mắt Tử Lam quận chúa, lộ ra có chút hàm tình mạch mạch.
- Quận chúa cẩn thận.
Tỳ nữ kia nhẹ nói.
Thấy một màn như vậy, Diệp Thần lông mi nhảy lên, Tử Lam quận chúa cùng tỳ nữ này tuyệt đối có gian tình! Cái khẩu vị Trung Ương Đế Quốc quý tộc này, thật đúng là ý vị sâu xa.
Ánh mắt Tử Lam quận chúa hướng bên này tùy ý lườm qua, phát hiện Diệp Thần trong đám người, lập tức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa té ngã.
- Quận chúa, ngươi làm sao vậy?
Tỳ nữ mỹ mạo kia nghi hoặc hướng bên này nhìn thoáng qua, chỉ thấy một đám người trẻ tuổi ánh mắt nóng bỏng.
- Không có gì.
Tử Lam quận chúa rung giọng nói, nàng không nghĩ tới rõ ràng ở chỗ này thấy được Diệp Thần, ngày hôm qua nàng bị Diệp Thần làm cho sợ hãi, sau khi trở về cả đêm ác mộng, mộng thấy Diệp Thần một mực không ngừng tra tấn nàng, nhưng mà thực lực của bản thân Diệp Thần, còn có bối cảnh của Diệp Thần, đều làm nàng không cách nào sinh ra một tia phản kháng, lại một lần nữa chứng kiến Diệp Thần, nàng cảm giác tâm mình đang không ngừng phát run.
Chuyện ngày hôm qua nàng cũng không có nói cho phụ thân, trực giác của nàng cho rằng, bối cảnh của Diệp Thần, chỉ sợ ngay cả phụ thân cũng làm không được, sợ phụ thân bởi vậy trách cứ nàng, chọc người không nên dây vào.
Diệp Thần chỉ là hướng Tử Lam quận chúa liếc qua, liền thu hồi ánh mắt.
Tử Lam quận chúa có chút sợ, cẩn thận đi theo đằng sau Vân Yên Quận Vương, Vân Yên Quận Vương quay đầu lại nhìn thoáng qua con gái của mình, trong nội tâm cảm thấy nghi hoặc, đứa con gái này của mình bình thường tư thế hiên ngang, tùy tiện, thường xuyên quản bất trụ miệng, nhưng mà hôm nay như thế nào đột nhiên trở nên thành thật như vậy rồi hả?
Vân Yên Quận Vương hướng trong đám người nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bóng lưng cao to, hắn cảm thấy nghi hoặc, cái kia để cho nữ nhi của mình sợ hãi như thế, đến cùng là người nào?
Ở dưới mọi người túm tụm, Vân Yên Quận Vương mang theo Tử Lam quận chúa cùng với thủ hạ tiến nhập Xích Viêm Tông.
- Ngươi nhận thức Tử Lam quận chúa kia?
Mạc Bạch nghi hoặc hỏi thăm, hắn vừa mới bắt gặp một màn kia.
- Không biết.
Diệp Thần nhàn nhạt nói ra, tiếp tục đi về trước.
- Diệp Thần ca ca, ngươi như thế nào nhanh quên nữ nhân kia như vậy, nữ nhân kia hôm qua mới bị chúng ta đánh một trận a.
Tiểu Dực đuổi kịp bước chân của Diệp Thần, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Thần nói ra.
Nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Thần thiếu chút nữa một cái loạng choạng, cười khổ không thôi, xem ra sau này phải dạy Tiểu Dực một chút, lúc nào mới nên nói rồi.
Mạc Bạch kia ánh mắt trợn thật lớn, giật mình nói:
- Không thể nào, các ngươi đánh Tử Lam quận chúa? Một đại mỹ nữ như vậy, các ngươi cũng hạ thủ được, mặc dù Tử Lam quận chúa cay cú điêu ngoa, có lúc nói chuyện ác độc, lại có lời đồn đãi nàng thích nữ nhân, nhưng mà, dầu gì cũng là mỹ nữ a, ai u trái tim của ta đau quá a!
Diệp Thần liếc mắt, hắn không muốn lại ở đề tài này thảo luận đi xuống, hướng cửa vào Xích Viêm Tông tông môn đi tới.
Mấy Xích Viêm Tông đệ tử người mặc hỏa hồng y bào đưa tay ngăn cản đám người Diệp Thần hỏi:
- Xin hỏi mấy vị có thiệp mời sao?
- Ta có ta có.
Mạc Bạch lấy ra một tờ thiệp mời màu đỏ hỏi.
- Ta có thể tiến vào a?
- Có thể, bất quá ngươi phải đem phi hành yêu thú của ngươi dẫn tới bên kia nhờ nuôi.
Xích Viêm Tông đệ tử kia nói, chỉ hướng một tòa kiến trúc cách đó không xa.
- Tốt, ta đi nhờ nuôi phi hành yêu thú.
Mạc Bạch đi vào, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Thần.
- Ngươi không có thiệp mời sao?
Diệp Thần khẽ cau mày, tiến vào lại muốn thiệp mời, trầm mặc chốc lát nói:
- Ta quên mang.
- Nếu như không có thiệp mời, không thể tiến vào.
Xích Viêm Tông đệ tử kia mặt không chút thay đổi nói, cũng không có nói cái gì nữa, dù sao người quên mang thiệp mời không có ở số ít.
Nơi xa Mạc Bạch nhìn Diệp Thần một chút, bộ dạng giống như là muốn giúp Diệp Thần đi vào, rồi lại không thể ra sức.
Chẳng lẻ phải trộm một tờ thiệp mời? Hay là tìm một chỗ len lén lẻn vào Xích Viêm Tông? Diệp Thần cau mày trầm tư.
- Diệp Thần ca, sao ngươi lại tới đây?
Bỗng nhiên, một thanh âm kinh hỉ vang lên, nơi xa một thân ảnh hiện ra ở trong tầm mắt Diệp Thần, lại là Diệp Mông!
Diệp Mông từ bên trong Xích Viêm Tông đi ra ngoài, đối với mấy Xích Viêm Tông đệ tử nói:
- Cái này là người Tây Vũ Diệp gia ta, để cho hắn vào đi.
Phía sau Diệp Mông còn đi tới một thanh niên khác, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, vóc người khôi ngô, cũng là Xích Viêm Tông đệ tử, mặc trường bào tông môn màu đỏ.
Mấy Xích Viêm Tông đệ tử nhìn về phía người thanh niên kia hỏi:
- Vệ sư huynh, để cho hai người bọn họ đi vào sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.