Tổ Thần Chí Tôn

Chương 39:




Cái Phích Lịch Tử này độ khó chế tác tương đối cao, không biết Mạch Viễn thúc bao lâu mới có thể tạo ra một cái.
Nếu chế tác thật tốt, uy lực Phích Lịch Tử nổ tung, cùng một cửu giai cao thủ sử dụng vũ kỹ công kích uy lực không kém bao nhiêu.
Thứ này nói không chừng lúc nào có thể phát huy công dụng.
Đem bản vẽ Phích Lịch Tử xác định, Diệp Thần một mực tu luyện tới sau nửa đêm, cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, liền chuẩn bị lên giường ngủ, đang muốn đem đèn thổi tắt, cửa phòng đột nhiên có một đạo thân ảnh màu trắng nhanh tiến đến.
Cái kia da lông tuyết trắng tinh khiết, ở dưới ánh trăng sáng tỏ, phát ra ngọc trạch trong suốt.
Là A Ly!
Diệp Thần có chút mừng rỡ, hắn vội vàng đem đèn phát sáng lên, đợi cho đèn đuốc sáng trưng, chứng kiến A Ly, Diệp Thần không khỏi hít một hơi lãnh khí, chỉ thấy trên ngực cùng thắt lưng của A Ly để lại vài miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình, sâu thấy xương, máu tươi dạt dào chảy ra. A Ly nghiễm nhiên đã hấp hối rồi, trong lòng Diệp Thần giật mình, vội vàng đem bế bạch hồ lên, phóng tới trên giường, xuất ra thuốc trị thương cùng băng bó.
- Ngươi con bạch hồ này, rõ ràng còn dám hướng bên trong Liên Vân Sơn Mạch chạy!
Nghe được tiếng hít thở của A Ly càng ngày càng yếu, trong lòng Diệp Thần có chút đau xót, tuy A Ly chẳng qua là một con bạch hồ, lại làm cho người trìu mến đến cực điểm, hắn không muốn làm cho A Ly cứ như vậy chết mất.
Bôi lên thuốc trị thương cho A Ly, dùng hết cả huyền khí, cuối cùng cũng cầm máu, sau đó ở bên ngoài cột lên băng gạc.
Ngay thời điểm Diệp Thần băng bó cho A Ly, Diệp Thần nghe được tiếng hít thở của A Ly càng ngày càng yếu, hơn nữa gián đoạn thật lâu, nó trầm thấp mà kêu một tiếng, lại giống như đang nói cái gì.
Diệp Thần dừng tay lại, trong nội tâm không khỏi bay lên một tia bi thương, lúc trước không nên đem A Ly một mình lưu trong phòng, bỏ mặc nó chạy về Liên Vân Sơn Mạch, nghĩ đến ánh mắt A Ly giống như nhà thông thái kia, trong nội tâm Diệp Thần không khỏi thở dài thoáng một phát.
Ánh mắt A Ly dần dần tan rã, hắn có thể cảm giác được, sinh mệnh lực đang nhanh chóng từ trên người nó trôi qua, da lông cũng bắt đầu trở nên u ám.
Đã hết cách xoay chuyển rồi.
Diệp Thần áo não đập mép giường một cái, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, thanh phi đao trong cơ thể mình kia tràn ra huyền khí, ngay cả kinh mạch đứt gãy của mình cũng có thể trị hết, không biết có thể trị hết thương thế của A Ly hay không, nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thần khẽ động, tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng trên giường.
Việc này không nên chậm trễ, chậm A Ly nhất định phải chết!
Diệp Thần vận chuyển huyền khí, thúc dục phi đao trong cơ thể, cổ huyền khí tinh thuần tràn đầy trong phi đao kia bằng tốc độ kinh người bừng lên, hắn đem những huyền khí này hội tụ đến tay phải, sau đó chậm rãi rót vào trong cơ thể A Ly.
Thân thể A Ly như là rung động bỗng nhúc nhích, Diệp Thần có thể cảm giác được, thân thể A Ly chậm rãi hút vào những huyền khí kia, trong thân thể cũng bắt đầu hiện lên ra một tia sinh cơ.
Đại khái đã qua chừng một giờ, A Ly vẫn không có tỉnh dậy.
Bất quá cũng không phải là không có tiến triển, theo thời gian trôi qua, thương thế A Ly ở dưới huyền khí ân cần săn sóc, dần dần có một tí dấu hiệu khép lại, bề ngoài của nó cũng bắt đầu dần dần khôi phục sáng sắc ban đầu.
A Ly hẳn là tốt hơn nhiều rồi, tốc độ hấp thu huyền khí so với trước nhanh hơn một ít.
Vì chuyển vận huyền khí đủ nhiều cho A Ly, Diệp Thần bắt đầu nhanh hơn thúc dục phi đao trong cơ thể, trên phi đao lập tức có càng nhiều huyền khí bừng lên.
A Ly phát ra một tiếng hừ nhẹ, chậm rãi mở to mắt, nhìn xem Diệp Thần đang tập trung tư tưởng vận công, trong ánh mắt lóe ra thần thái đen tối.
Phảng phất là kết quả sau khi huyền khí ân cần săn sóc, bộ lông A Ly so với trước kia càng thêm thuần trắng, vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng khép lại.
Đã qua một hồi lâu, Diệp Thần thật dài mà thở ra một hơi, nhìn thoáng qua A Ly bên cạnh, A Ly cuối cùng là thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Tiểu gia hỏa này thực là mạng lớn, nếu như không phải huyền khí đặc biệt trong cơ thể mình, nócó khả năng đã bỏ mạng.
Nhìn thời gian một chút, đã là canh 3, một hồi mệt mỏi dâng lên, Diệp Thần xách A Ly lên, đặt ở nơi hẻo lánh nhất bên trong giường, chính mình mở ra chăn nằm đi vào, lo lắng A Ly lại chạy, nếu tiểu gia hỏa này lại chạy vào Liên Vân Sơn Mạch, lần sau khả năng sẽ không may mắn như vậy chạy đến rồi, tay phải hắn cầm lấy một cái đuôi của A Ly, híp mắt liền ngủ.
Sáng sớm, từng trận tiếng chim hót truyền đến.
Diệp Thần thanh tỉnh lại, phát hiện A Ly đã tỉnh, đang huy động móng vuốt nỗ lực muốn đẩy tay Diệp Thần ra.
Chứng kiến dáng điệu thơ ngây kia của A Ly, Diệp Thần không khỏi bật cười, nghiêm túc trầm giọng nói:
- Ngươi tiểu gia hỏa này, không nên lại chạy loạn, ngày hôm qua ngươi vận khí tốt, huyền khí của ta mới có thể cứu ngươi, nếu tiếp theo ngươi chạy vào bên trong Liên Vân Sơn Mạch nữa, liền không nhất định có thể may mắn chạy trở về như vậy.
A Ly tựa hồ có chút nghe hiểu rồi, chẳng qua là gục ở chỗ này không nói lời nào, bộ dạng có chút buồn bực.
Một con bạch hồ thần sắc lại có thể biết nhân cách hoá như thế, Diệp Thần cũng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt của hắn rơi vào trên mông A Ly.
- Ồ, đây là cái gì?
Diệp Thần kinh ngạc phát hiện, trên mông A Ly dài ra một cái tiểu cầu lông xù, hắn đem ba cái đuôi của A Ly tóm lại, nhấc lên bờ mông của A Ly, ở trên tiểu cầu lông xù sờ soạng thoáng một phát.
Xèo...xèo, xèo...xèo!
A Ly phản ứng thoáng cái trở nên kịch liệt lên, da lông toàn thân thoáng cái trở nên huyết hồng.
- Đừng nhúc nhích, không nên thẹn thùng nha, ta cũng không đem ngươi thế nào, trên mông ngươi dài ra một cái bướu thịt, ồ, không phải bướu thịt, A Ly, ngươi thật giống như là muốn mọc thêm đuôi rồi, bất quá bây giờ còn rất ngắn.
Diệp Thần ngạc nhiên nói, A Ly nguyên vốn là có ba cái đuôi, hẳn là nó còn có thể mọc cái thứ tư, cái thứ năm? Chẳng lẽ A Ly thật là Cửu Vĩ Yêu Hồ?
A Ly nghe được Diệp Thần nói, vèo một cái nhảy dựng lên, quay thân nhìn, phát hiện mình xác thực muốn mọc cái đuôi thứ tư rồi, bộ dạng có chút hân hoan tung tăng như chim sẻ.
- Muốn mọc cái đuôi thứ tư rồi, ngươi rất vui vẻ?
Diệp Thần ha ha cười nói, trong lòng của hắn hiện lên một cái ý niệm trong đầu, trong sách nói hồ ly sẽ biến thành người, không biết có phải là thật sự hay không, nếu như có thể biến thành người, A Ly nhất định là một đại mỹ nhân Khuynh Quốc Khuynh Thành, cái ý niệm này chẳng qua là ở trong đầu Diệp Thần chợt lóe lên, Diệp Thần bật cười, tự mình nghĩ được không khỏi nhiều lắm.
- A Ly, chúng ta đi ăn cơm đi, ngươi một ngày chưa ăn cơm, chắc là đói bụng lắm.
Diệp Thần nói, từ trên giường bò lên, mặc quần áo tử tế, A Ly vèo một cái, nhảy tới trên bờ vai Diệp Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.