Tổ Thần Chí Tôn

Chương 385:




Diệp Thần nhớ tới Kiếm Ảnh cùng Minh Hoàng, không biết tòa cổ mộ kia sẽ như thế nào, Cấm Vực Chi Địa chìm nghỉm, thi thể Minh Hoàng còn có Minh Hoàng kiếm, chỉ sợ đều sẽ chìm vào sâu trong nước. Nhớ tới Kiếm Ảnh vài vạn năm đến nay, một mực thủ hộ thi thể Minh Hoàng tiền bối, trong lòng Diệp Thần có một loại kính ý thật sâu, có chút xoay người, hướng Cấm Vực Chi Địa xá một cái.
Hai đại điểu chở mọi người giương cánh bay cao mà đi.
- Bệ hạ...
Diệp Thần đang muốn nói cái gì đó.
- Xấu hổ không dám nhận, Diệp Thần tiểu hữu về sau không cần gọi ta là bệ hạ, trực tiếp gọi ta là Minh Võ a, chúng ta ngang hàng luận giao.
Minh Võ Đại Đế nói ra, ngữ khí thái độ cùng lúc trước so sánh lại đại hữu bất đồng.
Diệp Thần trầm mặc một lát, gật đầu nói:
- Được rồi, cái Cấm Vực Chi Địa này biến mất, nếu như truyền đi, tất nhiên sẽ khiến cho một ít phản ứng, sau khi trở về, phải làm một ít chuẩn bị mới được, ta quyết định ở lại trên biển, chờ thêm một thời gian ngắn lại trở về.
Diệp Thần muốn tìm xem Tiểu Dực, ít nhất cũng phải biết rõ Tiểu Dực bình yên vô sự, hắn có thể yên tâm, nhìn về phía bọn người Nhiếp Thanh Vân nói:
- Các ngươi đi theo trở về, nếu có chuyện gì phát sinh, nhất định phải đem hết toàn lực hiệp trợ.
- Vâng!
Nhiếp Thanh Vân cùng Già Thiên Hỏa Điểu cung thanh đáp.
Diệp Thần lại để cho Già Thiên Hỏa Điểu chở bọn người Minh Võ Đại Đế, Nhiếp Thanh Vân ly khai, mình thì ngồi ở trên lưng Kim Dương điêu.
Hướng xa xa nhìn lại, Già Thiên Hỏa Điểu càng bay càng xa, đã biến mất ở cuối cùng bầu trời.
Diệp Thần nhắm mắt cảm thụ thoáng một phát, hạ chỉ lệnh cho Kim Dương điêu.
Kim Dương điêu ở trên bầu trời xoay một lát, liền hướng vùng biển phương Bắc bay đi.
Diệp Thần một mực đi theo đằng sau Tiểu Vưu, đã vượt qua trên trăm km vùng biển, tốc độ của Tiểu Vưu thật sự quá nhanh, đôi khi Kim Dương điêu căn bản theo không kịp, may mắn Tiểu Vưu cũng là du du ngừng ngừng, nếu không Kim Dương điêu sớm đã bị vung đến không biết địa phương nào rồi.
Bắc Hải thời tiết rất lạnh, gió lạnh rét thấu xương, quả thực muốn đem người đông lạnh thành băng điêu, may mà sau khi vận chuyển Huyền Khí, liền sẽ không lại cảm giác được rét lạnh, khí trời như vậy, thích hợp nhất tu luyện băng huyền bí quyết.
Tiểu Vưu tựa hồ là đứng ở địa phương này, Diệp Thần nhắm mắt lại cảm thụ thoáng một phát, Tiểu Vưu chứng kiến hình ảnh, truyền vào trong óc Diệp Thần, ở chỗ sâu trong đáy biển này, đủ loại kỳ quan, từng tòa cung điện san sát nối tiếp nhau, vô số hải yêu qua lại du động, chỗ đó có lẽ là thế giới của Đạm Đài Lăng a.
Hồn Yểm Bảo Châu kia một đường bay nhanh, đã tiến nhập trong một khe biển tĩnh mịch, chỗ đó đen kịt một mảnh.
Tiểu Vưu rơi vào bên cạnh Hồn Yểm Bảo Châu, nháy nháy con mắt, dùng xúc tu giật giật Hồn Yểm Bảo Châu, Hồn Yểm Bảo Châu hào quang đen tối, bên trong truyền đến một ít tiếng nói chuyện như có như không.
- Tiểu Dực, con Thiên Minh chương bên ngoài kia, vì sao một mực theo ở phía sau?
Một thanh âm già nua truyền đến.
- Nó là bằng hữu của ta.
Một thanh âm có chút non nớt vang lên.
Là Tiểu Dực, Tiểu Dực không có chết, mà là đang ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu kia!
Diệp Thần nghe thanh âm quen thuộc, hốc mắt hồng hồng, Tiểu Dực còn sống, tin tức này để cho Diệp Thần càng vui mừng, còn sống mọi chuyện đều tốt, Diệp Thần tâm lo lắng, cuối cùng là buông xuống một ít, không biết một người khác ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu kia là ai.
- Nguyên lai là bằng hữu của ngươi, Thiên Minh chương coi như là thiên địa linh vật, nếu phát triển, ngay cả ta ở thời kì đỉnh phong, cũng là kiêng kị vạn phần. Hơn nữa Thiên Minh chương này sau khi phát triển, có thể lôi cuốn Thủy hệ Huyền Khí, đi dạo Thiên Địa, có thể bằng vào linh thức nhạy cảm, tìm kiếm chí linh chi vật trong thiên địa. Ngươi rõ ràng cùng Thiên Minh chương là bằng hữu, rất tốt! Có tiền đồ! Vi sư nhất định sẽ hảo hảo tài bồi ngươi!
Nghe nói như thế, Diệp Thần hơi sững sờ, Tiểu Dực đã bái người kia làm sư phó? Nghĩ nghĩ, người nọ đứng ở bên trong Hồn Yểm Bảo Châu, thực lực chắc hẳn không kém, nếu Tiểu Dực có thể có được một người sư phụ như vậy dạy bảo, coi như là một chuyện may mắn, Diệp Thần cũng không khỏi thay Tiểu Dực cảm thấy vui vẻ, Tiểu Dực đây là nhân họa đắc phúc.
- Hồn Yểm Bảo Châu chính là chí bảo, chí bảo xuất thế, trong ba năm tất nhiên đưa tới Thiên Khiển, cái khe biển này có chút cổ quái, có thể giúp ta che dấu khí tức, ở chỗ này ngược lại là có thể trốn một hồi, đáng tiếc, Hạ Địa Quỳnh Lâu năm mươi năm mới mở ra một lần, chỉ sợ tìm không thấy địa phương so với Hạ Địa Quỳnh Lâu càng an toàn rồi. Năm mươi năm này, không biết như thế nào mới có thể tránh né Thiên Khiển, một khi Thiên Khiển hàng lâm, vi sư khả năng sẽ chết, trong hai tháng này, vi sư sẽ đem sở học cả đời truyền thụ cho ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo học.
- Vâng, sư phó.
- Đợi ngươi nghệ có sở thành, nhất định phải thay sư phó ta báo thù!
Hồn Yểm Bảo Châu dừng lại ở trong khe biển tĩnh mịch.
Tiểu Dực đã muốn đi theo sư phụ tu luyện, trong hai tháng này, trước hết dừng lại ở hải vực này đi. Diệp Thần nghĩ thầm.
Lại để cho Kim Dương điêu ở phụ cận xoay quanh tìm kiếm, rốt cục ở cách đó không xa tìm được một hòn đảo hoang, tòa đảo hoang này phương viên bất quá trăm mét, là một tòa núi nhỏ, ở chỗ này dừng lại hai tháng a.
Bên trong Hồn Yểm Bảo Châu kia, rõ ràng còn có một người, người kia có lẽ xem như Khí Linh của Hồn Yểm Bảo Châu đi à nha?
Nếu như người bên trong Hồn Yểm Bảo Châu kia, nguyện ý dạy bảo Tiểu Dực. Truyền thụ Tiểu Dực công pháp, Diệp Thần ngược lại nguyện ý đem Hồn Yểm Bảo Châu đưa về Hạ Địa Quỳnh Lâu.
Hạ Địa Quỳnh Lâu tuy năm mươi năm mở ra một lần, nhưng Diệp Thần lại nhận được Thiên Nguyên tiền bối cho phép, tùy thời có thể tiến vào.
Trước tiên ở trên toà đảo này tu luyện a.
Kim Dương điêu đã rơi vào trên đảo, Diệp Thần ăn một ít gì đó, xếp bằng ở một tảng đá trên đảo nhỏ, lẳng lặng tu luyện, cảm thụ được chung quanh hết thảy, gió biển thổi phật, hắn tựa hồ cùng Thiên Địa này hòa thành một thể.
Diệp Thần phát hiện, sau khi bất tỉnh sau đó tỉnh lại, ma niệm trong cơ thể hắn tựa hồ tiêu tán rất nhiều. Chỉ để lại một tia như vậy, trên người tựa hồ còn lưu lại một tia khí tức Mê Huyễn Bảo Châu, trong quá trình hắn mê man, Mê Huyễn Bảo Châu tuyệt đối có phóng xuất ra khí tức trị liệu qua mình, cái này càng làm cho Diệp Thần có một loại cảm giác mãnh liệt, A Ly còn sống!
Ý nghĩ này hóa giải bi thương trong lòng, Diệp Thần cảm giác mình giờ phút này cũng không cô độc.
A Ly, ta rất nhớ ngươi.
Thần hồn phóng thích ra, cảm thụ được đạo ở giữa thiên địa, cái gió biển nhu hòa kia, như là A Ly nói nhỏ.
Diệp Thần dần dần tiến nhập vong ngã chi cảnh, thời gian phảng phất ở thời khắc này bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.