Tổ Thần Chí Tôn

Chương 37:




Nếu không có tu luyện tới thập giai, cũng đừng có trở về, tìm địa phương an toàn, lấy vợ sinh con, an độ quãng đời còn lại.
Không nghĩ tới Diệp Chiến Thiên rõ ràng làm ý định như vậy, nghe được Diệp Chiến Thiên nói, hốc mắt Diệp Thần đỏ lên, nội tâm dâng lên một hồi chua xót, ngữ khí kiên định nói:
- Phụ thân, hài nhi lúc này thề, Diệp gia ổn thỏa muôn đời thịnh vượng, muôn đời trường tồn.
- Như thế tốt lắm, chẳng qua là...
Diệp Chiến Thiên còn muốn nói điều gì, bị Diệp Thần đánh gãy nói:
- Nếu như Diệp gia không còn, hài nhi cũng sẽ tử chiến đến cùng!
Nghe được Diệp Thần nói, Diệp Chiến Thiên tay khẽ run lên, trong nội tâm đúng là có một loại thê lương không nói ra được:
- Ngươi đứa nhỏ này...
Trở lại chỗ ở của mình, những lời kia của phụ thân một mực quanh quẩn ở bên tai.
Diệp Thần nắm chặc nắm đấm, Diệp Thần a... Diệp Thần, ngươi là người của hai thế giới, nếu ngay cả một Diệp Gia Bảo nho nhỏ cũng thủ hộ không được, quả thực ngay cả phế vật cũng không bằng!
- Liên Vân Thập Bát Bảo luận võ đại hội sao?
Diệp Thần ánh mắt híp lại.
- Thất giai đỉnh phong thì thế nào, nhìn xem đến lúc đó ai giáo huấn ai!
Diệp Thần tự nhiên sẽ không quên Vân Dịch Phi khiêu khích.
Ở một ngóc ngách trong sân nhỏ ngồi xuống, Diệp Thần bắt đầu tập trung tư tưởng suy nghĩ tu luyện Phong Linh bí quyết, Phong Linh bí quyết lập tức cũng muốn tu luyện tới nhất trọng cảnh giới rồi, thời điểm tu luyện Phong Linh bí quyết, tuy đẳng cấp huyền khí vẫn chỉ có lục giai, nhưng Diệp Thần rõ ràng cảm giác được thực lực của mình tăng cường rất nhiều.
Cửu Tinh Thiên Thần Quyết công pháp quá mức ảo diệu, căn bản không cách nào dùng đẳng cấp huyền khí đến cân nhắc, Diệp Thần cũng không biết thực lực mình đến cùng thế nào, có thể đánh bại gia hỏa gọi Vân Dịch Phi kia hay không, một tháng sau mới là Liên Vân Thập Bát Bảo luận võ đại hội, tin tưởng đến lúc đó, thực lực của hắn lại có thể tăng lên tới một cấp độ mới.
Thời điểm hắn tu luyện Phong Linh bí quyết, một cỗ huyền khí nhàn nhạt như gió, ở bốn phía Diệp Thần qua lại xoay tròn, Diệp Thần dần dần tiến đến một cảnh giới hồn nhiên vong ngã, hoàn toàn đắm chìm bên trong ảo diệu của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết.
Thiên địa phảng phất dung hợp đến cùng một chỗ, Diệp Thần cảm giác thần hồn của mình, dần dần thoát ly thân thể.
Thần hồn ly thể? Bên trong tất cả công pháp tu luyện huyền khí, đều không có nói qua tu luyện huyền khí có thể đạt tới một loại cảnh giới như vậy.
- Đã nhận thưởng rồi, tổng cộng 60 cân gạo!
- Hôm nay thịt có chút không đủ, nhanh đi lấy nhiều một ít!
Thần hồn Diệp Thần bay tới trên không phòng bếp của Diệp Gia Bảo, tiếng nói chuyện của đầu bếp nữ trong phòng bếp, thanh âm nấu cơm đinh đinh đang đang, tất cả đều rõ ràng có thể nghe. Lại nhìn phương hướng phủ gia chủ, bọn người phụ thân, thúc công đang dốc lòng tu luyện, hồn nhiên chưa phát giác ra Diệp Thần đang nhìn bọn họ.
Không biết cái thần hồn tu luyện ra được này, ngoại trừ nhìn trộm việc riêng tư của người ra, còn có chỗ lợi gì.
Hướng xa xa nhìn lại, địa phương bên ngoài một dặm, một mảnh Hỗn Độn, lại là cái gì cũng thấy không rõ.
Xem ra thần hồn có thể nhìn trộm khoảng cách vô cùng có hạn, bất quá vậy là đủ rồi, ngay thời điểm hắn mừng rỡ với phát hiện của mình, xa xa ở phương Bắc bên ngoài Diệp Gia Bảo, đúng là lòe ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, một cổ lực lượng vô hình hướng hắn đánh tới, Diệp Thần biết vậy nên thần hồn rung chuyển, vèo một tiếng quay trở về trong cơ thể.
Sắc mặt Diệp Thần trắng bệch, thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu, cường hành nhịn xuống, từng ngụm từng ngụm thở dốc, xem ra sử dụng thần hồn ly thể cũng là tương đối nguy hiểm, không chú ý liền dễ dàng lọt vào trọng thương, không biết đạo hồng quang kia là vật gì, khoảng cách quá xa, Diệp Thần căn bản thấy không rõ lắm, vị trí hẳn là ở chỗ sâu trong phương Bắc sơn mạch của Diệp Gia Bảo, nơi đó là một mảnh cấm địa, nghe nói có một chút cửu giai thậm chí là thập giai yêu thú, dùng thực lực của Diệp Thần bây giờ là không dám đi vào.
Vận chuyển huyền khí trong cơ thể, đã qua gần nửa canh giờ, thương thế của hắn mới tính toán khôi phục, thần hồn bị hao tổn so với thân thể bị thương càng khó khép lại, về sau cái thần hồn ly thể này, vẫn là dùng một phần nhỏ thì tốt hơn.
Thúc dục phi đao trong cơ thể, lại để cho phi đao trút ra một ít huyền khí, Diệp Thần tiếp tục tu luyện, thẳng đến chạng vạng tối, mới xem như thu công, Phong Linh bí quyết đệ nhất trọng cuối cùng là tu luyện hoàn thành, cấp bậc huyền khí của Diệp Thần đại khái đã đến lục giai trung kỳ, kế tiếp có thể bắt đầu tu luyện Băng Huyền Quyết rồi.
Diệp Thần đứng lên, đi vào gian phòng của mình, chuẩn bị uống miếng nước sau đó đi ăn cơm, hắn bỗng nhiên cảm giác được có chút không đúng, trong phòng tựa hồ nhiều hơn một cổ hơi thở khác.
- Ai?
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, vận chuyển huyền khí, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Sau nửa ngày không có người đáp lại.
Diệp Thần cảm thụ được vị trí của đối phương, đã tập trung vào phương hướng giường chiếu, hắn chậm rãi hướng phương hướng giường chiếu đi đến, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Đối phương rõ ràng có thể đem khí tức thu liễm đến trình độ như vậy, hẳn là cao thủ!
Trên giường truyền đến tiếng xột xoạt.
Diệp Thần mạnh mẽ tiến lên một cái, chuẩn bị ra tay công kích, lại sửng sốt một chút, trên giường nào có người gì?
Một cỗ huyết tinh truyền đến, trên đệm chăn rõ ràng dính vài vết máu.
Ánh mắt của hắn tập trung ở nơi hẻo lánh trên đệm chăn, nơi hẻo lánh của đệm chăn, một đoàn vật thể màu trắng đang chậm rãi di động tới, hắn nhịn không được cười lên, lại là một con hồ ly màu trắng, con bạch hồ này có ba cái đuôi, toàn thân thuần trắng, không có một tia tạp sắc, bộ dáng kia khả ái, thật sự làm cho người ta yêu thích.
Không biết con bạch hồ này là yêu thú gì, xem ra chắc có lẽ không đả thương người.
Trên một chân bạch hồ này dính đầy máu tươi màu đỏ, tiểu gia hỏa này hẳn là bị thương, mới trốn đến bên trong Diệp Gia Bảo đấy.
Hôm nay liền cứu nó một mạng a, tay phải Diệp Thần chộp vào trên cổ bạch hồ, đem nó xách lên.
Chứng kiến bạch hồ này, con mắt óng ánh sáng long lanh giống như hắc thủy tinh, tràn đầy sắc thái linh động, có chút sợ hãi mà đánh giá Diệp Thần, hít hít mũi, bộ lông trên mặt cũng là tuyết trắng, không có một tia tạp sắc.
Diệp Thần nao nao, trên mặt một con yêu thú, làm sao sẽ xuất hiện biểu lộ nhân cách hóa như thế, thần sắc một hồi hoảng hốt, nếu dùng một từ để hình dung nó mà nói, cái kia chính là xinh đẹp tuyệt luân, Diệp Thần cũng không rõ ràng lắm, tại sao mình sẽ đem một từ như vậy, dùng để hình dung con bạch hồ này.
- Này, tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?
Diệp Thần không tự chủ mở miệng hỏi, bỗng nhiên nhịn không được cười lên, thì thào tự nói.
- Ta như thế nào cùng một con bạch hồ nói như vậy?
Bỗng nhiên lại cảm thấy, ánh mắt con bạch hồ này dò xét hắn, phảng phất tràn đầy trí tuệ, lại nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.